Chương 1
Edit: Joyce
01.
Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ.
Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa.
Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý…
Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng.
Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi.
02.
Quốc vương phát hiện mật thư do con gái mình để lại, ngất xỉu ngay lập tức.
Sau khi tỉnh lại, quốc vương lo lắng triệu tập tất cả dũng sĩ trên khắp vương quốc.
Nhân vật chính của câu chuyện lên sân khấu như vậy đấy.
Nghe đồn rằng Đại ma vương vô cùng hung dữ, cuối cùng chỉ có một vị dũng sĩ đến từ bên ngoài gặp được quốc vương, lắng nghe nỗi thống khổ của ngài và hứa nhất định sẽ mang công chúa trở về.
03.
Đại ma vương ngự trên ngọn núi phía Tây chênh vênh nhất.
Hắn lúc nào cũng ru rú ở trong nhà, có một đôi cánh màu đen và từng cứu một thôn dân suýt nữa ngã từ vách núi xuống.
Khi ấy, mọi người vô cùng kính nể và gọi hắn là “Đại vương”.
Về sau có một người bán hàng rong lưu lạc tới đây.
Tên đó cùng các thôn dân buôn chuyện, cho tới khi nhắc đến vị đại vương thần bí kia.
“Cả người mặc đồ đen? Sắc mặt tái nhợt? Sau lưng còn có cánh dài màu đen?”
Gã hét lớn một tiếng: “Đồ ngu! Đó là Ma vương, hắn không hề tốt một chút nào! Các ngươi bị lừa hết rồi!”
Rồi gã mô tả một cách sinh động vô số tội ác mà Đại ma vương đã gây ra cho các vương quốc khác.
Kể từ đó, vị đại vương kia đã trở thành điều cấm kỵ trong miệng mọi người.
Ngọn núi ở phía Tây không ai dám bén mảng tới nữa.
04.
Vị dũng sĩ dùng cả tay và chân leo núi chợt phát hiện có một người đứng trước căn nhà nhỏ trên đỉnh núi.
Người nọ khoác áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, đôi cánh đen tuyền sau lưng rung rinh trong gió.
Dũng sĩ: “Ngươi là Đại ma vương?”
Đại ma vương gật đầu: “Ngươi đến tìm công chúa?”
Dũng sĩ lắc đầu, tiến lên một chút: “Ta nghe người ta nói rằng ngươi biết bay. Ta muốn ngươi mang ta bay từ đỉnh núi xuống chân núi, sau đó bay trở lại đỉnh núi.”
Đại ma vương trợn to mắt: “… Vì sao ta lại phải mang ngươi bay lên?”
“Ta nghĩ rằng ta có thể đưa một ít thù lao cho ngươi.” Dũng sĩ mở ba lô của mình, đổ ra những thứ đồ vừa kỳ quái vừa mới lạ mà chàng đã thu thập trên hành trình chu du của mình.
Đại ma vương rụt rè nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng sáng ngời, cầm lên một khối ma thạch, liếc sang Dũng sĩ: “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ bay ngay bây giờ.”
“Ta tưởng phải dùng tất cả đống đồ này để trao đổi với ngươi, ai ngờ ngươi chỉ lấy mỗi cục đá không đáng bao tiền kia…” Dũng sĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, không màng đến ánh mắt khiếp sợ và mất mát của Đại ma vương, nói tiếp: “Nếu cảm giác khi bay lượn thật sự tuyệt diệu như vậy, ta sẽ để lại những thứ này cho ngươi, rảnh sẽ lại đến tìm ngươi.”
05.
Hai người sóng vai đứng bên mép vực, Đại ma vương vươn tay ôm eo Dũng sĩ, dặn chàng đừng ngoảnh lại hay nhìn xuống dưới, nếu sợ hãy hô lên.
Dũng sĩ đồng ý từng điều một.
Vì thế Đại ma vương bảo chàng nhắm mắt lại, lặng lẽ giấu tay phải trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, cầm ma trượng thi triển ma pháp.
“Ta đang bay!” Dũng sĩ mở mắt, kiềm lòng không được hô lên.
“Nói nhỏ chút. Ngươi hét đau cả tai ta.” Đại ma vương oán giận nói, không chú ý rằng tay phải của dũng sĩ cũng đang vòng qua eo hắn.
Hắn mang theo vị dũng sĩ hưng phấn quá mức này bay một hồi.
Khi tiếp đất, cả hai người đều thấy nhũn cả chân.
06.
Bọn họ ở đốt lửa trại ở đằng trước căn nhà nhỏ.
Dũng sĩ ăn lương khô mình đem theo, Đại ma vương ăn thịt xông khói và bánh mỳ lấy từ trong nhà.
Dũng sĩ nói với Đại ma vương rằng mình sẽ phải ngốc ở đây một thời gian.
“Tại sao ngươi không đi cứu công chúa?” Đại ma vương hỏi.
“Mọi người đều nói ngươi bắt công chúa đi rồi. Nhưng ngươi lại đang ở chỗ này.” Dũng sĩ buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía Đại ma vương: “Cánh của ngươi, biến mất rồi?”
“Hừ! Hừ! Ta thu lại rồi.” Đại ma vương vung tay áo, tự mình đi vào căn nhà nhỏ.
Hắn trốn sau cửa sổ nhìn lén, Dũng sĩ rất quen thuộc với cuộc sống nơi hoang dã, chàng tự làm cho mình một chiếc giường đơn sơ, khoác thảm, ôm kiếm, ngủ thiếp đi.
07.
Hôm sau, Đại ma vương cao hứng đi ra, hỏi dũng sĩ có muốn bay xuống chân núi không.
Dũng sĩ từ chối hắn một cách lịch sự, bảo rằng mình rất bận.
Đại ma vương vẫn luôn ở trên núi, mỗi ngày không đọc sách thì là ăn uống, đối với sự bận rộn không thể lý giải được.
Hắn cực kỳ tò mò, hừ một tiếng bước ra sau cánh cửa, lập tức sử dụng thuật ẩn thân, cẩn thận chui qua khe cửa.
Dũng sĩ tìm một khu đất trống để luyện kiếm. Đại ma vương ngồi ở dưới gốc cây khoanh tay xem.
Dũng sĩ luyện kiếm xong liền đi đến bờ suối tắm rửa. Đại ma vương nấp sau một cái cây ngượng ngùng nhìn.
Dũng sĩ khoác ba lô đi sâu vào trong khu rừng hái thảo dược. Đại ma vương theo sau chàng. Lúc thì sốt ruột vì thấy chàng hái quá nhiều, tuy rằng hắn chẳng biết dũng sĩ hái thứ gì, lúc thì tức giận vì dũng sĩ mang bao nặng mà còn bước từng bước dài như thế làm hắn không đuổi kịp.
08.
Dũng sĩ dừng lại bên bờ sông, quay đầu nhìn Đại ma vương bước một chân ra khỏi rừng sâu, có hơi kinh ngạc: “Ngươi làm sao vậy?”
“Hả? Hừ! Ta đang tuần tra núi của ta!” Đại ma vương không ngờ thuật ẩn thân của mình đột nhiên mất hiệu lực, khụ khụ hai tiếng, ánh mắt khóa chặt vào cái bao của dũng sĩ: “Ngươi lấy bao nhiêu thứ của ta?”
“Đâu có nhiều lắm. Ngươi cũng muốn à?” Dũng sĩ gỡ bao xuống, chỉ cho hắn từng loại cây chàng hái: “Đây là hoa anh túc, có thể giúp giảm đau. Đây là dâu tây dại, ăn được. Đây là lá belladonna có thể chế thuốc độc. Đây là cỏ phụ tử cũng có thể tạo ra độc…”
Chú thích
Hoa anh túc
Dâu tây dại
Lá belladonna
Cỏ phụ tử
Đại ma vương lặng lẽ lùi về sau một bước: “Chế độc làm gì?”
“Bôi lên trên vũ khí, phòng thân khi đi săn.” Dũng sĩ nhặt quả dại ăn được ra rửa sạch sẽ với nước, dùng một chiếc lá cây to bao lại đưa cho Đại ma vương: “Ngươi ăn đi.”
09.
Đại ma vương nói không rõ lời: “Đừng nghĩ tới việc … hối lộ ta bằng những thứ … từ ngọn núi của ta …”
Nhai nhai nhai, trái cây chua chua ngọt ngọt, hắn ngậm trong miệng say mê ăn.
Dũng sĩ ngồi trên phiến đá bên bờ sông, rửa sạch dược liệu rồi bỏ tâm lá.
Chờ chàng sắp xếp gọn gàng, Đại ma vương cũng ăn hết rồi.
Dũng sĩ nói rằng bây giờ chàng muốn bay về, nguyện ý lấy cục đá to hơn tới đổi.
Đại ma vương đáp ứng. Tay phải chạm vào ma trượng giấu trong áo choàng, không quên biến ra đôi cánh, sau đó thi triển ma pháp gió.
10.
Đến chiều, Đại ma vương hợp tình hợp lý đi theo Dũng sĩ. Rõ ràng, đây là ngọn núi của hắn, hắn muốn xem Dũng sĩ định nghịch ngợm cái gì.
Dũng sĩ không quan tâm đến điều đó.
Chàng có thói quen độc lập sinh tồn trong tự nhiên, kiếm ăn, tìm các loại thảo dược, khoáng thạch và vài thứ khác được ghi lại trong các cuốn sách bằng vỏ cây bạch dương.
So với dũng sĩ chân chính, chàng càng giống như một nhà thơ lang thang. Kiếm và cung tên chính là bạn đồng hành của chàng trong suốt cuộc hành trình.
Ngoài việc trao đổi các đồ vật thiếu yếu và sửa vũ khí, chàng sẽ không bước vào thành trấn tụ tập đông người.
Nguyên nhân rất đơn giản, chàng mắc chứng sợ đám đông.
Cái này đối với một Dũng sĩ mà nói là một điểm yếu vô cùng trí mạng. Bởi vì chàng chỉ có thể đơn độc chiến đấu, không thể ra chiến trường. Không ra chiến trường, vũ khí sẽ không hướng vào đồng loại mà chỉ dùng để đối phó với đám mãnh thú hung ác.