Chương 2
Edit: Joyce
11.
Hoàng hôn buông xuống, hai người thắng lợi trở về.
Đại ma vương thật cẩn thận nâng mấy quả trứng chim, Dũng sĩ xách theo con gà rừng, mấy con cá và một con thỏ hoang.
Có Đại ma vương ở đây, xung quanh sao có thể xuất hiện bóng dáng dã thú.
Chẳng trách Dũng sĩ chỉ có thể bắt được một ít động vật nhỏ.
Chàng thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn, tìm Đại ma vương để mượn cái nồi, tước mấy nhánh cây làm xiên nướng.
Một lát sau, Đại ma vương được ăn mấy quả trứng luộc đắp đất, thịt nướng rắc gia vị kỳ quái và một nồi canh cá thơm lừng.
12.
Ăn uống mỹ mãn, Đại ma vương ngượng ngùng vào nhà một mình như hôm qua.
Hắn lúng túng mời Dũng sĩ: “Ngày hôm qua ở bên ngoài ngươi ngủ có ngon không?”
“Rất tốt. Thời tiết dạo này không tồi, buổi tối không quá lạnh.” Dũng sĩ gảy gảy đống lửa bập bùng cháy, đáp.
“Vậy thì chúc ngươi mơ đẹp!” Đại ma vương tự giác cảm thấy mình bị lạnh nhạt, đứng lên phẩy tay áo, đi vào nhà.
13.
Cứ thế qua ba ngày.
Đại ma vương đã không còn tự mình lật tung căn bếp lên nữa, mà hắn đem hết chén bát trong tủ ra, vẻ mặt chờ mong nhìn Dũng sĩ dùng chúng nấu ra những món ăn tuyệt hảo.
Hắn xem Dũng sĩ như một vị đầu bếp có thể nấu được mọi món ăn, còn Dũng sĩ lại coi hắn như một cái “máy bay” có thể dùng bất cứ lúc nào.
Khi thích lên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, khi muốn từ chân núi trở lại ngôi nhà nhỏ, khi cần mang tất cả vật phẩm về ngay lập tức… Đại ma vương đều chịu thương chịu khó phát huy tác dụng của hắn mà không hề có một lời phàn nàn.
14.
Hôm nay Đại ma vương không muốn ra ngoài ăn như mấy hôm trước nữa.
Hắn nắm ma trượng trong tay, buồn rầu nhìn viên ma thạch khảm trên ma trượng phát ra ánh sáng ảm đạm cùng một vết rạn thật nhỏ.
Ma trượng được Đại nhân trao cho hắn.
Hắn cực kỳ quý trọng, ngày thường chỉ dám dùng để luyện tập vài ma pháp nho nhỏ.
Việc sử dụng với cường độ và những trận pháp phức tạp sẽ khiến cho tuổi thọ của nó giảm đi đáng kể.
Đại ma vương vừa tưởng tượng liền thấy đau lòng không nguôi.
15.
Dũng sĩ gọi nhưng không thấy hắn trả lời bèn bỏ đồ ăn ở đó rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đại ma vương thật sự đã trở lại. Y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện khu đất trống trước cửa phơi đầy thảo dược khô, trên cây phơi mấy khối thịt hong gió, bên cạnh đống lửa đã tàn là một chiếc giường cỏ, mà cấp dưới ngốc nghếch của mình đang ngồi xổm trên đất vừa húp canh vừa rơi lệ.
“Ngươi đang làm gì đấy?” Đại ma vương hỏi hắn.
Ma pháp sư sợ tới mức làm đổ cả nửa bát canh. Hắn khóc bù lu bù loa, nhào về phía Đại ma vương: “Đại nhân! Ngài cuối cùng cũng trở lại! Ma trượng của ta, huhuhu… Canh của ta, huhuhu…”
16.
Đại ma vương vỗ nhẹ đầu hắn, nói: “Ta bảo ngươi bám lấy Dũng sĩ, giờ hắn đâu rồi?”
“Ta vẫn luôn theo sát mà! Mấy ngày nay hắn đều ở trong phạm vi theo dõi của ta.” Ma pháp sư chỉ dùng hai loại ma pháp là Huyễn hình và Ngự phong để lừa Dũng sĩ, bởi vậy hắn rất cao hứng trả lời, lại nhìn quanh khu vực Dũng sĩ chiếm đóng: “Hắn cầm kiếm theo, chắc là lên núi thám hiểm rồi.”
“Ngài về đây có việc gì ư? Ngài đã tìm được công chúa rồi?” Hắn ngẩng đầu hỏi.
Đại ma vương im lặng một lát mới nói: “Tìm được rồi. Ta chỉ quay về gặp ngươi, một lát nữa sẽ đi.”
Y dặn dò Ma pháp sư: “Chú ý an toàn của bản thân. Giữ chân hắn mấy ngày nữa, sau đó thả hắn đi.”
17.
“Vì sao chứ?” Dũng sĩ nhìn hai người mặc áo đen đứng cạnh nhau trước cửa căn nhà nhỏ, hướng Ma pháp sư hỏi.
“Sao đột nhiên ngươi lại quay về thế?” Ma pháp sư theo bản năng trốn sau lưng Đại ma vương, ló cái đầu ra hỏi.
“Không có gì. Là do trực giác của ta.” Dũng sĩ đưa tay trái ra sau người, tay phải nắm chuôi kiếm, chậm rãi đi tới.
“Ngươi muốn tìm công chúa vì điều gì?” Chàng hỏi Đại ma vương, mũi kiếm hơi nghiêng về phía trước.
Đại ma vương không nói lời nào, đôi cánh lặng lẽ vươn ra.
Xem ra một trận chiến khốc liệt là điều không thể tránh được.
18.
“Đừng đánh nhau! Chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện đã!” Ma pháp sư vọt ra chắn giữa hai người la lớn. Trong lòng hắn, cả hai người đều không phải người xấu.
Đại ma vương cho hắn chỗ ăn, chỗ ngủ, giống như cha hắn nuôi dưỡng hắn khôn lớn. Dũng sĩ lại là người duy nhất kết bạn với hắn kể từ khi hắn trưởng thành, nhỡ đâu Dũng sĩ bị thương thì ai sẽ nấu cơm cho hắn ăn đây?
Vì thế lần đầu tiên Dũng sĩ bước chân vào ngôi nhà gỗ nhỏ. Bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
Ma pháp sư tươi cười: “Các ngươi cứ giải thích cho nhau đi, nhất định là hiểu lầm, nói rõ ràng là ổn thôi. Ta ăn nốt bữa sáng đã, không cần chờ ta.”
19.
Dũng sĩ nhanh chóng trao đổi tin tình báo với Đại ma vương.
Hóa ra trước khi Dũng sĩ tiến vào vương thành, chàng đã gặp công chúa cùng với người tình của nàng bỏ trốn vào một khu rừng già.
Họ bị sập bẫy của một thợ săn.
Dũng sĩ đã cứu bọn họ ra.
Công chúa nương theo ánh trăng thấy rõ thanh kiếm của Dũng sĩ.
Nàng thỉnh cầu Dũng sĩ hãy đi trấn an vị phụ vương đáng thương của mình, nhưng đừng nói chân tướng cho ngài. Một khi họ xác nhận được tình hình sức khỏe của cha người nàng yêu, công chúa sẽ dẫn tình nhân của nàng về thỉnh tội với vua cha.
20.
Dũng sĩ không hiểu vì sao cha của tình nhân đang nguy kịch mà công chúa lại phải đi gặp một lần. Nhưng đối với những người có diện mạo đẹp đẽ không kể trai gái, chàng vẫn rất dễ nói chuyện. Vì vậy, chàng đáp ứng thỉnh cầu của công chúa.
Còn về phía Đại ma vương là lúc y biến thân đi chợ trao đổi bánh mì. Y nghe nói công chúa bị Đại ma vương bắt đi và vị dũng sĩ mạnh mẽ, quả cảm đã xuất hiện.
Có lẽ vì danh tiếng vốn đã không ra gì của mình lại bị người vu oan càng thêm nát bét, hoặc có lẽ do y nhớ tới nhiều năm trước từng gặp qua một cô bé hoạt bát đáng yêu, thật tâm lo lắng nàng sẽ bị hãm hại.
Đại ma vương quyết định rời núi, lên đường đi tìm công chúa.