Chương 3
Edit: Joyce
21.
Đại ma vương thành khẩn nói với Dũng sĩ: “Ta sợ các người không tin ta, ngược lại giằng co cùng ta làm trì hoãn thời gian đi tìm công chúa, bởi vậy nên ta mới sai Ma pháp sư ngụy trang thành ta để ngăn ngươi lại.”
Dũng sĩ: “Bây giờ ngươi có nói thế ta cũng chưa thể tin tưởng được. Ai biết ba ngày qua ngươi đã tìm được công chúa chưa hay lại bắt nhốt nàng ấy?”
Đại ma vương tức giận đến mức vỗ cánh phành phạch, đạp bàn nói: “Ta nhốt nàng ấy làm gì!”
Dũng sĩ nhấp một ngụm nước: “Có lẽ ngươi cũng nhìn ra được tình nhân của công chúa không phải là người tốt, gã có ý đồ khác.”
“Cái gì? Ngươi đã nhìn ra mà vẫn thả bọn họ đi?” Đại ma vương trừng lớn hai mắt, dựng ngược râu.
22.
“Người trẻ tuổi phải tự mình trải qua thì mới vỡ lẽ thế gian nguy hiểm biết nhường nào.” Dũng sĩ buông chén trà, hỏi: “Có phải ngươi cũng nên đi tìm công chúa rồi không?”
Đại ma vương phất tay áo: “Ta biết rồi.”
Dũng sĩ ân cần nhắc nhở: “Không biết ngươi đã cùng công chúa gặp mặt chưa. Nếu chưa, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cắt phăng cái bộ râu ấy trước khi đi gặp nàng.”
Đại ma vương quay đầu lộ ra nét nghi hoặc, vuốt vuốt bộ râu anh tuấn bất phàm của mình rồi đi ra cửa.
23.
Ma pháp sư thấy Đại ma vương đi rồi liền quay vào hỏi han Dũng sĩ: “Hai người bàn xong rồi hả? Có thể kể cho ta nghe không?”
“Không phải ngươi vẫn đứng ở ngoài cửa nghe lén sao?” Dũng sĩ liếc hắn một cái, vẫy tay: “Đưa ma trượng của ngươi cho ta xem.”
Trên gương mặt của Ma pháp sư xuất hiện một tia bối rối vì bị bắt quả tang nghe lén, cọ tới cọ lui rút ma trượng từ sau lưng ra đưa cho chàng.
Hắn muốn cân bằng tâm lý của mình bằng cách cười nhạo sự kiêu ngạo và ngu dốt của Dũng sĩ nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định và bình tĩnh của Dũng sĩ hắn tò mò hỏi: “Ngươi còn biết tu sửa ma trượng à?”
“Ta không sửa.” Dũng sĩ mỉm cười, “Ta có thể tạo ra cho ngươi một cây ma trượng khác.”
24.
“Ngươi không phải là Dũng sĩ sao?”
“Ai quy định Dũng sĩ thì không thể làm ma trượng?”
“Làm ma trượng phải dùng đến ma lực cơ!”
“Ai nói ta không có ma lực?”
“??? Ngươi có ma pháp mà ngươi còn sai ta làm việc? Ta dùng muốn mòn cây ma trượng của mình rồi đó!” Ma pháp sư ủy khuất bĩu môi nói.
Không cần sắm vai Đại ma vương nữa, sự trầm ổn và bình tĩnh giả vờ trước đó của hắn đều bị cho ra chuồng gà hết rồi.
25.
Dũng sĩ mở miệng không biết nên nói gì, lát sau cúi đầu nói: “Thật xin lỗi. Là do ta không giỏi bằng ngươi nên mới nhờ vả ngươi. Hơn nữa ta cũng trả thù lao cho ngươi mà.”
Câu này đổi lại khiến Ma pháp sư á khẩu không trả lời được.
Hắn ngồi xổm theo dõi Dũng sĩ lấy con dao nhỏ đem một khúc gỗ cây sồi xanh tước thành hình dáng của cây trượng, dưới đất rơi đầy vụ gỗ.
Chán quá.
Hắn chủ động mở lời phá vỡ sự tĩnh lặng này: “Ngươi phát hiện ra ta không phải Đại ma vương từ khi nào?”
“Vào lần đầu tiên gặp ngươi.”
26.
Ma pháp sư không tin.
Chờ đến khi Dũng sĩ liệt kê ra các lý do như là chiếc áo choàng đen quá lớn, đôi cánh sau lưng chẳng bao giờ nhúc nhích, không nghe thấy âm thanh “Vù vù” của gió khi bay, dung mạo trẻ tuổi có hơi đáng ngờ. Lúc này, Ma pháp sư mới thật sự tin rằng vẻ ngụy trang hắn cho là hoàn mỹ ấy kỳ thật có muôn vàn sơ hở.
Dũng sĩ nhìn bộ dạng chán nản, uể oải của hắn, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Thật ra mấy cái đó không phải là căn cứ chủ yếu để ta phán đoán ra.”
“Thật hả?” Ma pháp sư cao hứng ngẩng đầu lên như được khích lệ.
“Đúng thế. Căn cứ vào những lời đồn thổi, ta suy đoán Đại ma vương là Vũ Nhân tộc. Nhưng ta lại cảm nhận được ma lực dao động trên người ngươi. Chỉ có Nhân tộc mới có thể học được ma pháp.”
* Vũ ở đây là lông vũ.
27.
“Hóa ra đại nhân thuộc Vũ Nhân tộc?” Ma pháp sư bật dậy hét lớn một tiếng, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của Dũng sĩ, nhỏ giọng hỏi: “Vũ Nhân tộc là cái gì?”
Con dao nhỏ của Dũng sĩ lần đầu tiên sượt qua khúc gỗ mà không làm rơi một mảnh vụn gỗ nào.
“Vũ Nhân tộc là chủng tộc có cánh lớn, từ lúc sinh ra đã có linh lực, biết bay, không già đi và bất tử.”
Ma pháp sư bỗng nhiên biết được bí mật này, giật mình ngây người.
“Chẳng trách ngài ấy lại để bộ râu dài như vậy, hóa ra là sợ bị ta phát hiện nhiều năm trôi qua như thế mà ngài ấy không thay đổi chút nào!”
28.
“Vậy ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Dũng sĩ chuyển chủ đề.
Ma pháp sư gật gật đầu.
“Ngươi là Ma pháp sư hắc ám?”
Ma pháp sư kinh ngạc biến sắc. Tuy rằng hắn chưa từng đi vào thị trấn của con người nhưng hắn đã từng đọc qua không ít sách của Đại ma vương, biết rằng mọi người đều nghĩ rằng ma pháp sư hắc ám chuyên dùng vu thuật tà ác.
Hắn yếu ớt biện hộ cho chính mình: “Ta chắc không phải đâu.”
Thấy Dũng sĩ lộ ra sự khó hiểu, hắn tự bỏ cuộc và đáp: “Ma pháp của ta là học từ trong sách. Trên sách có viết màu sắc ánh sáng khi thi triển phép thuật có thể do mình tự quyết định. Ta muốn màu cầu vồng kết quả lại phát ra màu đen.”
29.
Dũng sĩ vốn định bảo là ngươi học sai rồi, thế nhưng lời nói đến miệng lại biến thành: “Là do sách của ngươi không viết rõ ràng.”
“Không sai!” Ma pháp sư cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được người có cùng quan điểm, ánh mắt nhìn chàng tràn đầy cảm động và hài lòng.
Dũng sĩ cạn lời.
Chàng cũng không có biện pháp để chỉ trích một người tự học ở nhà mà lại không có nỗ lực, không hiểu biết đến nỗi phân không rõ hỗn hợp ánh sáng và hỗn hợp thuốc màu.
Dưới tình huống không có người chỉ dạy cách tu luyện ma pháp mà còn học được nhiều ma pháp khá phức tạp như vậy là điều rất khó có được rồi.
Chàng tự thuyết phục bản thân như vậy, dùng pháp thuật phong ấn một chiếc lông đuôi vào tâm ma trượng.
30.
Ma pháp sư trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi… Ánh sáng của ngươi là màu trắng!”
“Ta từng học một vài ma pháp trắng, chỉ biết thuật trị liệu hoặc phụ trợ linh tinh không có tính công kích mà thôi.” Dũng sĩ ôn hòa nói, bảo Ma pháp sư chọn một viên ma thạch.
“Thế tại sao ngươi không sử dụng ma trượng?”
“Ma pháp trắng không cần ma trượng. Ngươi chọn được chưa?”
“Ta không biết nên chọn viên nào…” Ma pháp sư rối rắm thú thật.
“Vậy dùng viên này đi.” Dũng sĩ cầm lên một viên ma thạch ẩn chứa nguyên tố gió và đặt nó lên đỉnh ma trượng