Chương : 171
Thác Tháp Thiên Vương lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Tăng.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không cũng kinh ngạc.
- Sư phụ, thật ra thì người hoàn toàn không cần làm vậy.
Trư Bát Giới nói.
- Chỉ là, bần tăng có một yêu cầu, bần tăng muốn dẫn đồ đệ của bần tăng cùng lên Thiên Đình.
Đường Tăng nói.
Có Tôn Ngộ Không bên cạnh, hắn cũng đủ lực hơn, không lo lắng Thái Thượng Lão Quân đâm thọt.
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Thác Tháp Thiên Vương tán thưởng cười một tiếng, thầm nói, - Đường Tăng này thật biết lý lẽ.
- Đã như vậy thì chúng ta lên đường thôi.
Đường Tăng nói, không chút do dự mang đám người Tôn Ngộ Không bay lên trời, bay về phía tầng mây.
Tiểu Bạch Long cũng khôi phục hình người đi theo sau lưng Đường Tăng.
- Cảm phiền Thiên Vương dẫn đường.
Đường Tăng nói.
- Mời!
Thác Tháp Thiên Vương nghiêm mặt nói.
- Thiên Đình đi như thế nào? Trực tiếp bay lên sao?
Đường Tăng hỏi, không kịp chờ đợi đã bay lên
Thác Tháp Thiên Vương lập tức buồn bực rồi. Làm sao lại cảm giác tên Đường Tăng này còn vội hơn mình vậy?
Chỉ là buồn bực có thể trở thành bực bội, có thể không xảy ra mâu thuẫn, Thác Tháp Thiên Vương vẫn rất cao hứng.
- Sư phụ, lão Tôn dẫn đường cho người.
Tôn Ngộ Không cười nói, bay tới trước mặt, chân đạp một đám mây kỳ quái, vô cùng linh hoạt.
Đường Tăng nhìn về phía đám mây dưới chân Tôn Ngộ Không, trong lòng suy đoán, đó chắc là Cân Đẩu Vân nhỉ?
- Đám mây kia vì sao lại cảm giác có sự sống?
Đường Tăng thầm nhủ trong lòng, lấy nhãn lực Danh Sư bốn sao của hắn đủ để nhìn thấu bản chất của một vài sự vật.
Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không nhìn rất có linh tính, khác biệt rất lớn với mây trắng xung quanh.
- Sư phụ, trước kia người chưa từng đi qua Thiên Đình nhỉ? Để con giới thiệu cho người. Thiên Đình và phàm trần thật ra là hai thế giới hoàn toàn khác.
Trư Bát Giới nói:
- Phàm trần là nhân giới, Thiên Đình ở thiên giới, ngoại trừ hai thế giới này còn có một cái địa giới, cũng chính là địa phủ, tổng cộng ba giới thiên địa nhân. Vũ trụ này của chúng ta chính là ba giới sáu đạo.
Đường Tăng lập tức nghiêm túc nghe.
- Địa phủ chính là nơi người chết ở, thiên giới là nơi thần tiên ở, nhân giới chính là thế giới của phàm nhân.
- Chỉ là thiên giới quá lớn, Thiên Đình có lẽ chỉ chiếm một khu vực rất nhỏ, Thiên Đình quản lý toàn bộ thiên giới, giống như đô thành quốc gia của người phàm.
Trư Bát Giới rất nghiêm túc giới thiệu.
Đường Tăng nghe vậy, âm thầm gật đầu trong lòng, hóa ra là hai thế giới khác nhau à.
Năm thầy trò Đường Tăng phi hành ở phía trước, Thác Tháp Thiên Vương mang trăm ngàn thiên binh thiên tướng đi theo sau, cuồn cuộn phá vỡ bầy trời, càng bay càng cao.
Đường Tăng nhìn xuống dưới, chỉ thấy đất đai dưới chân đang nhanh chóng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy, chỉ còn lại toàn là mây trắng hoàn toàn ngăn cách nhân giới.
Nhưng Thiên Đình còn chưa tới, phía trên là hư không vô cùng, có thể thấy trăng sao, nhìn như rất gần nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.
Ngay tại thời điểm Đường Tăng cho rằng còn phải bay rất lâu, lại cảm giác không gian xung quanh vặn vẹo, trước mắt xuất hiện một mảnh sương mù dày đặc.
Bọn họ xuyên qua sương mù đó, thì thấy được cung điện liên miên vô tận phía trước.
Đó là một dãy đảo to lớn trôi lơ lửng nhìn không thấy cuối, mỗi một hòn đảo giống như một tinh cầu lớn vậy.
Trên đảo có rất nhiều quần thể kiến trúc.
Giữa các đảo trôi lơ lửng có tiên hạc bay lượn, mây mù vờn quanh.
Cùng lúc đó, Đường Tăng cảm thấy một cỗ linh khí thiên địa nồng đậm đến mức thực chất.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không cũng kinh ngạc.
- Sư phụ, thật ra thì người hoàn toàn không cần làm vậy.
Trư Bát Giới nói.
- Chỉ là, bần tăng có một yêu cầu, bần tăng muốn dẫn đồ đệ của bần tăng cùng lên Thiên Đình.
Đường Tăng nói.
Có Tôn Ngộ Không bên cạnh, hắn cũng đủ lực hơn, không lo lắng Thái Thượng Lão Quân đâm thọt.
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
Thác Tháp Thiên Vương tán thưởng cười một tiếng, thầm nói, - Đường Tăng này thật biết lý lẽ.
- Đã như vậy thì chúng ta lên đường thôi.
Đường Tăng nói, không chút do dự mang đám người Tôn Ngộ Không bay lên trời, bay về phía tầng mây.
Tiểu Bạch Long cũng khôi phục hình người đi theo sau lưng Đường Tăng.
- Cảm phiền Thiên Vương dẫn đường.
Đường Tăng nói.
- Mời!
Thác Tháp Thiên Vương nghiêm mặt nói.
- Thiên Đình đi như thế nào? Trực tiếp bay lên sao?
Đường Tăng hỏi, không kịp chờ đợi đã bay lên
Thác Tháp Thiên Vương lập tức buồn bực rồi. Làm sao lại cảm giác tên Đường Tăng này còn vội hơn mình vậy?
Chỉ là buồn bực có thể trở thành bực bội, có thể không xảy ra mâu thuẫn, Thác Tháp Thiên Vương vẫn rất cao hứng.
- Sư phụ, lão Tôn dẫn đường cho người.
Tôn Ngộ Không cười nói, bay tới trước mặt, chân đạp một đám mây kỳ quái, vô cùng linh hoạt.
Đường Tăng nhìn về phía đám mây dưới chân Tôn Ngộ Không, trong lòng suy đoán, đó chắc là Cân Đẩu Vân nhỉ?
- Đám mây kia vì sao lại cảm giác có sự sống?
Đường Tăng thầm nhủ trong lòng, lấy nhãn lực Danh Sư bốn sao của hắn đủ để nhìn thấu bản chất của một vài sự vật.
Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không nhìn rất có linh tính, khác biệt rất lớn với mây trắng xung quanh.
- Sư phụ, trước kia người chưa từng đi qua Thiên Đình nhỉ? Để con giới thiệu cho người. Thiên Đình và phàm trần thật ra là hai thế giới hoàn toàn khác.
Trư Bát Giới nói:
- Phàm trần là nhân giới, Thiên Đình ở thiên giới, ngoại trừ hai thế giới này còn có một cái địa giới, cũng chính là địa phủ, tổng cộng ba giới thiên địa nhân. Vũ trụ này của chúng ta chính là ba giới sáu đạo.
Đường Tăng lập tức nghiêm túc nghe.
- Địa phủ chính là nơi người chết ở, thiên giới là nơi thần tiên ở, nhân giới chính là thế giới của phàm nhân.
- Chỉ là thiên giới quá lớn, Thiên Đình có lẽ chỉ chiếm một khu vực rất nhỏ, Thiên Đình quản lý toàn bộ thiên giới, giống như đô thành quốc gia của người phàm.
Trư Bát Giới rất nghiêm túc giới thiệu.
Đường Tăng nghe vậy, âm thầm gật đầu trong lòng, hóa ra là hai thế giới khác nhau à.
Năm thầy trò Đường Tăng phi hành ở phía trước, Thác Tháp Thiên Vương mang trăm ngàn thiên binh thiên tướng đi theo sau, cuồn cuộn phá vỡ bầy trời, càng bay càng cao.
Đường Tăng nhìn xuống dưới, chỉ thấy đất đai dưới chân đang nhanh chóng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy, chỉ còn lại toàn là mây trắng hoàn toàn ngăn cách nhân giới.
Nhưng Thiên Đình còn chưa tới, phía trên là hư không vô cùng, có thể thấy trăng sao, nhìn như rất gần nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.
Ngay tại thời điểm Đường Tăng cho rằng còn phải bay rất lâu, lại cảm giác không gian xung quanh vặn vẹo, trước mắt xuất hiện một mảnh sương mù dày đặc.
Bọn họ xuyên qua sương mù đó, thì thấy được cung điện liên miên vô tận phía trước.
Đó là một dãy đảo to lớn trôi lơ lửng nhìn không thấy cuối, mỗi một hòn đảo giống như một tinh cầu lớn vậy.
Trên đảo có rất nhiều quần thể kiến trúc.
Giữa các đảo trôi lơ lửng có tiên hạc bay lượn, mây mù vờn quanh.
Cùng lúc đó, Đường Tăng cảm thấy một cỗ linh khí thiên địa nồng đậm đến mức thực chất.