Chương : 172
- Không đúng, đây không phải là linh khí thiên địa!
Bỗng nhiên Đường Tăng khiếp sợ phát hiện, những mây mù kia, chỉ cần hô hấp hít vào trong cơ thể cũng cảm giác tu vi có khuynh hướng tăng lên.
- Sư phụ, nơi này chính là thiên giới, bên kia chính là Thiên Đình, triều đình thiên giới.
Trư Bát Giới nói.
Đối với Thiên Đình, thân là Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Bát Giới hiểu biết nhiều hơn Tôn Ngộ Không.
Lúc này, trăm ngàn thiên binh thiên tướng đi theo sau tự động tản ra, chia làm mấy đội bay về phía các đảo.
Chỉ còn lại Thác Tháp Thiên Vương vẫn đi theo năm người Đường Tăng.
- Bên này, mời.
Thác Tháp Thiên Vương đi tới trước dẫn đường, bay tới một tòa đảo trôi lơ lửng lớn nhất phía xa.
Nhìn xa, giống như một tòa đảo, nhưng tới gần thì Đường Tăng khiếp sợ phát hiện, đây quả thực là một khối đại lục còn lớn hơn cả một tinh cầu bình thường.
Trên đó cung điện thành dãy, đền đài lầu các, mây mù vờn quanh, mặt đất hoàn toàn bị tiên vụ che mất, khi đặt chân đi xuống, hoàn toàn không nhìn thấy bàn chân mình.
- Sư phụ, đây không phải là mây mù, đây là tiên linh khí, quá đậm nên mới thành dạng sương.
Trư Bát Giới giới thiệu giống như khoe khoang.
Đường Tăng lập tức khiếp sợ, hắn cảm thấy nếu hắn tu luyện ở nơi này, cho dù không có hệ thống, thì trong vòng mười năm hắn cũng có thể lên tới cấp Kim Tiên
Tiên linh khí này có lợi ích quá lớn đối với người tu luyện, ở chỗ này mà tu luyện không chỉ nhanh hơn gấp trăm lần tu luyện ở nhân giới.
- Sư phụ, trước kia ta cũng từng ở Thiên Đình, chỉ là đã mấy trăm năm chưa có lên lại rồi.
Sa Tăng cũng mở miệng nói.
Kiếp trước Sa Tăng chính là Quyển Liêm đại tướng, sau đó hình như là làm vỡ ngọn đèn dầu vào rèm vải của thần tiên nào đó, hoặc là đốt cái gì đó, nên bị biếm xuống trần.
Bỗng nhiên Đường Tăng thấy một cái cây to lớn, cây kia cắm rễ trong hư không, vô cùng cao lớn, đường kính có lẽ phải tới mấy ngàn thước, cao tới mức nhìn không thấy ngọn, cây lá tươi tốt.
- Đó là cây pháp tắc.
Trư Bát Giới tiếp tục giới thiệu:
- Cây pháp tắc rất thần kỳ, có thể ghi chép tất cả sinh linh của phàm giới, đương nhiên một vài người có kỳ ngộ có thể tránh được sự ghi chép của cây pháp tắc, nhưng những người đó lại khó có thể bay lên Thiên Đình.
Đường Tăng nghe vậy, lập tức suy tư.
Mà vào lúc này bọn họ đã sắp bay tới đại lục to lớn kia.
Đập vào mắt chính là một cánh cửa cao lớn rộng rãi, trên đó có ba chữ to khí thế hào hùng: Nam Thiên Môn!
Rất hiển nhiên muốn đi vào đại lục kia, chỉ có thể tiến vào từ Nam Thiên Môn, từ những địa phương khác mà vào là tự tìm chết.
Hơn nữa Đường Tăng cũng phát hiện, muốn đi vào những tòa đảo trôi lơ lửng khác, hình như cũng phải đi qua Nam Thiên Môn, bởi vì những tòa đảo lơ lửng kia chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể trực tiếp bay qua, giống như có một vách ngăn vô hình cản trở.
- Nam Thiên Môn này chắc là cửa vào của Thiên Đình đi.
Đường Tăng suy đoán.
Nam Thiên Môn vô cùng cao lớn, Đường Tăng chỉ có thể miêu tả như vậy, bởi vì nơi này hình như có không gian gấp khúc, hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc Nam Thiên Môn cao bao nhiêu.
Mà bên trong Nam Thiên Môn có rất nhiều thiên binh thiên tướng đứng gác.
Những thiên binh thiên tướng kia chỉ đứng vậy không nhúc nhích, Đường Tăng hoài nghi những thiên binh thiên tướng này có phải cứ đứng mãi như vậy hay không, có đổi ca với các thiên binh thiên tướng khác hay không?
Nhưng mà dù sao cũng là thần tiên, đứng mấy năm hẳn là không thành vấn đề đi.
Ít nhất Đường Tăng cảm thấy, cho dù mình không ăn không uống đứng một chỗ nửa năm, ngoại trừ cảm thấy bực bội, thì không vấn đề gì.
Dưới sự hướng dẫn của Thác Tháp Thiên Vương, Đường Tăng mang đám người Tôn Ngộ Không tiến vào Nam Thiên Môn.
Sau khi bước vào Nam Thiên Môn, Đường Tăng lại cảm giác tiên linh khí nồng đậm hơn, dưới chân đều là sương mù do tiên linh khí tạo thành, che tới tận đầu gối.
Tiên linh khí này nồng đậm tới kinh người.
Khắp nơi xung quanh đều trụ cao điêu khắc, đây mới thật sự là đất tiên gia.
Trên đường thỉnh thoảng còn có thể thấy rất nhiều thần tiên bay tới bay lui, nhưng phần lớn là Thiên Tiên cấp 20, hơn nữa những Thiên Tiên đó có cách ăn mặc giống hạ nhân hơn.
Một nhóm sáu người bay qua thành lũy kiến trúc, theo Đường Tăng suy đoán, chắc phải đi tới mấy vạn cây số mới đi tới trước một tòa cung điện vô cùng khổng lồ sang trọng.
Bỗng nhiên Đường Tăng khiếp sợ phát hiện, những mây mù kia, chỉ cần hô hấp hít vào trong cơ thể cũng cảm giác tu vi có khuynh hướng tăng lên.
- Sư phụ, nơi này chính là thiên giới, bên kia chính là Thiên Đình, triều đình thiên giới.
Trư Bát Giới nói.
Đối với Thiên Đình, thân là Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Bát Giới hiểu biết nhiều hơn Tôn Ngộ Không.
Lúc này, trăm ngàn thiên binh thiên tướng đi theo sau tự động tản ra, chia làm mấy đội bay về phía các đảo.
Chỉ còn lại Thác Tháp Thiên Vương vẫn đi theo năm người Đường Tăng.
- Bên này, mời.
Thác Tháp Thiên Vương đi tới trước dẫn đường, bay tới một tòa đảo trôi lơ lửng lớn nhất phía xa.
Nhìn xa, giống như một tòa đảo, nhưng tới gần thì Đường Tăng khiếp sợ phát hiện, đây quả thực là một khối đại lục còn lớn hơn cả một tinh cầu bình thường.
Trên đó cung điện thành dãy, đền đài lầu các, mây mù vờn quanh, mặt đất hoàn toàn bị tiên vụ che mất, khi đặt chân đi xuống, hoàn toàn không nhìn thấy bàn chân mình.
- Sư phụ, đây không phải là mây mù, đây là tiên linh khí, quá đậm nên mới thành dạng sương.
Trư Bát Giới giới thiệu giống như khoe khoang.
Đường Tăng lập tức khiếp sợ, hắn cảm thấy nếu hắn tu luyện ở nơi này, cho dù không có hệ thống, thì trong vòng mười năm hắn cũng có thể lên tới cấp Kim Tiên
Tiên linh khí này có lợi ích quá lớn đối với người tu luyện, ở chỗ này mà tu luyện không chỉ nhanh hơn gấp trăm lần tu luyện ở nhân giới.
- Sư phụ, trước kia ta cũng từng ở Thiên Đình, chỉ là đã mấy trăm năm chưa có lên lại rồi.
Sa Tăng cũng mở miệng nói.
Kiếp trước Sa Tăng chính là Quyển Liêm đại tướng, sau đó hình như là làm vỡ ngọn đèn dầu vào rèm vải của thần tiên nào đó, hoặc là đốt cái gì đó, nên bị biếm xuống trần.
Bỗng nhiên Đường Tăng thấy một cái cây to lớn, cây kia cắm rễ trong hư không, vô cùng cao lớn, đường kính có lẽ phải tới mấy ngàn thước, cao tới mức nhìn không thấy ngọn, cây lá tươi tốt.
- Đó là cây pháp tắc.
Trư Bát Giới tiếp tục giới thiệu:
- Cây pháp tắc rất thần kỳ, có thể ghi chép tất cả sinh linh của phàm giới, đương nhiên một vài người có kỳ ngộ có thể tránh được sự ghi chép của cây pháp tắc, nhưng những người đó lại khó có thể bay lên Thiên Đình.
Đường Tăng nghe vậy, lập tức suy tư.
Mà vào lúc này bọn họ đã sắp bay tới đại lục to lớn kia.
Đập vào mắt chính là một cánh cửa cao lớn rộng rãi, trên đó có ba chữ to khí thế hào hùng: Nam Thiên Môn!
Rất hiển nhiên muốn đi vào đại lục kia, chỉ có thể tiến vào từ Nam Thiên Môn, từ những địa phương khác mà vào là tự tìm chết.
Hơn nữa Đường Tăng cũng phát hiện, muốn đi vào những tòa đảo trôi lơ lửng khác, hình như cũng phải đi qua Nam Thiên Môn, bởi vì những tòa đảo lơ lửng kia chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể trực tiếp bay qua, giống như có một vách ngăn vô hình cản trở.
- Nam Thiên Môn này chắc là cửa vào của Thiên Đình đi.
Đường Tăng suy đoán.
Nam Thiên Môn vô cùng cao lớn, Đường Tăng chỉ có thể miêu tả như vậy, bởi vì nơi này hình như có không gian gấp khúc, hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc Nam Thiên Môn cao bao nhiêu.
Mà bên trong Nam Thiên Môn có rất nhiều thiên binh thiên tướng đứng gác.
Những thiên binh thiên tướng kia chỉ đứng vậy không nhúc nhích, Đường Tăng hoài nghi những thiên binh thiên tướng này có phải cứ đứng mãi như vậy hay không, có đổi ca với các thiên binh thiên tướng khác hay không?
Nhưng mà dù sao cũng là thần tiên, đứng mấy năm hẳn là không thành vấn đề đi.
Ít nhất Đường Tăng cảm thấy, cho dù mình không ăn không uống đứng một chỗ nửa năm, ngoại trừ cảm thấy bực bội, thì không vấn đề gì.
Dưới sự hướng dẫn của Thác Tháp Thiên Vương, Đường Tăng mang đám người Tôn Ngộ Không tiến vào Nam Thiên Môn.
Sau khi bước vào Nam Thiên Môn, Đường Tăng lại cảm giác tiên linh khí nồng đậm hơn, dưới chân đều là sương mù do tiên linh khí tạo thành, che tới tận đầu gối.
Tiên linh khí này nồng đậm tới kinh người.
Khắp nơi xung quanh đều trụ cao điêu khắc, đây mới thật sự là đất tiên gia.
Trên đường thỉnh thoảng còn có thể thấy rất nhiều thần tiên bay tới bay lui, nhưng phần lớn là Thiên Tiên cấp 20, hơn nữa những Thiên Tiên đó có cách ăn mặc giống hạ nhân hơn.
Một nhóm sáu người bay qua thành lũy kiến trúc, theo Đường Tăng suy đoán, chắc phải đi tới mấy vạn cây số mới đi tới trước một tòa cung điện vô cùng khổng lồ sang trọng.