Chương : 261
Ngay lập tức, hắn liền chuẩn bị bố trí những điểm thuộc tính cùng điểm kỹ năng còn dư lại.
Không hề do dự gì cả, Đường Tăng một lần nữa đem điểm thuộc tính bố trí ở mặt trên thuộc tính của ý chí.
Vừa hoàn tất việc thêm điểm Đường Tăng liền cả, thấy được sự tăng lên rõ ràng của ý chí mình, giống như ý niệm của mình đã có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh.
Hơn nữa, hắn cũng cảm giác được, ý chí cũng có thể hòa tan vào máu thịt, gân cốt và toàn bộ tế bào của mình một cách nhanh chóng.
Thời gian dần dần trôi qua, Đường Tăng cảm giác được bản thân mình đối với việc khống chế của cơ thể đã đạt tới một loại trình độ kinh người. Hắn có thể thấy tất cả mọi nơi trong cơ thể đều trở nên thoải mái, dường như mỗi một giọt máu đều có chứa ý thức của hắn, đều bị hắn khống chế.
Giờ khắc này, Đường Tăng cảm thấy trời đất trước mặt giống như rõ ràng hơn bao giờ hết, mọi thứ xung quanh liền trở nên thân thiết đến như vậy.
Mà loại thân thiết này giống như là do tự bản thân mình tự ban cho, cũng không phải là lợi tự nhiên vốn có.
Loại cảm giác này quá là kỳ diệu rồi. Thậm chí trong một khắc, Đường Tăng còn hoài nghi chính mình chính là thần, cái loại ý chí cường đại này thật khó có thể nói rõ được.
-Ý chí...
Ở chỗ sâu nhất trong một ngón tay, trong nội tâm của Đường Tăng liền nghĩ đến một câu của kiếp trước: “Thần nói, phải có ánh sáng!”
Lúc này, ý niệm của hắn vừa động, con ngươi ngưng tụ, mở miệng quát:
-Ta nói, phải có ánh sáng!
Đường Tăng dột nhiên hét lớn khiến cho đám người Trư Bát Giới cũng phải giật mình hoảng sợ.
Lập tức, tất cả mọi người liền nhìn thấy cả ngón tay kia của Đường Tăng đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Đám người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới liền trừng lớn mắt, bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, ánh sáng kia không hề có chút pháp lực nào, thậm chí cũng không hề cảm thấy được bất kỳ loại năng lượng nào, càng không có bất kỳ quy luật nào.
Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, khiến cho ngón tay của Đường Tăng giống như một cái bóng đèn siêu cấp, ánh sáng trắng đã đạt tới trình độ khiến người khác cảm thấy đau mắt.
Ánh sáng này chỉ kéo dài một giây đồng hồ rồi lại đột nhiên vụt tắt, giống như chưa từng phát sinh ra bất kỳ cái gì.
Nhưng mà, trong mắt Trư Bát Giới lại hiện lên một tia hoảng sợ:
-Cái này...Sức mạnh vượt qua cả pháp tắc? Lão Trư ta vậy mà lại không thể cảm nhận được gì cả.
Tôn Ngộ Không sững sờ:
-Sức mạnh vượt qua cả pháp tắc?
Đường Tăng cũng nhìn về phía Trư Bát Giới, hỏi:
-Cái gì là sức mạnh vượt qua cả pháp tắc?
-Chính là sức mạnh vượt qua cả Tam Giới. Lúc con còn ở trên thiên đình làm Thiên Bông Nguyên Soái, đã từng xem qua ghi chép trong sách cổ, có một loại sức mạnh vượt qua cả pháp tắc, lúc mà nó áp đảo được cả pháp tắc thì không có gì là không thể làm được cả.
Trư Bát Giới nói, trong mắt hắn hiện lên một nỗi khiếp sợ cùng với không thể tin được, đồng thời bản thân hắn cũng không dám tin chuyện này.
-Vượt qua pháp tắc? Áp đảo được pháp tắc?
Đường Tăng dường như suy nghĩ điều gì đó, nhưng mà hắn cảm thấy, loại sức mạnh mà Trư Bát Giới nhắc đến cùng với ý chí của mình nhất định là có sự khác biệt.
Những ngày tiếp theo, Đường Tăng dành toàn bộ thời gian để cân nhắc và nghiên cứu về tác dụng của ý chí cùng với việc sử dụng kỹ xảo.
Hắn kinh ngạc phát hiện ra, sau khi mình tận lực khống chế, đem ý chí với với cơ thể dung hợp được càng ngày càng nhiều thì cơ thể của hắn dường như cũng đã có sinh mệnh.
Không sai, cơ thể đơn thuần dường như có sinh mệnh. Cho dù là nguyên thần của bản thân biến mất thì thân thể vẫn còn sống như trước, chỉ khác là không có ý thức nữa mà thôi.
Theo như nghiên cứu thì hắn phát hiện rằng, thân thể như vậy dù có bị thương đi chăng nữa thì sau khi chảy máu thì máu tươi cũng sẽ tự động chảy ngược lại, lượng máu đó sẽ không mất đi sức sống, hoặc có thể nói là, tốc độ mất đi sức sống vô cùng chậm.
Thậm chí, hắn có làm một thử nghiệm, sau khi cắt bỏ một miếng thịt ở trên cánh tay, ý niệm khẽ động, miếng thịt kia lại lập tức bay trở lại như cũ, dựa theo khống chế của hắn mà dung hợp được lại cùng một chỗ với vết thương, thương tích cũng nhanh chóng được hồi phục.
Dựa theo năng lực Tứ Tinh Danh Sư của Đường Tăng thì hắn cũng đã nhìn ra, sau khi hắn đem ý chí cùng với thân thể hoàn toàn dung hợp lại với nhau, thì cho dù là vỡ đầu, trái tim hay là bộ phận quan trọng nào đó bị thương thì cũng sẽ không chết. Bởi vì mỗi một tấc tế bào trong thân thể của hắn đều độc lập, đều có “sinh mệnh” của chính mình, sẽ không vì bất kỳ một cái gì xảy ra vấn đề mà mất đi khả năng hoạt động.
Nói cách khác, với sự duy trì của loại ý chí này, thì cho dù hắn phải bỏ mạng thì thân thể cũng không dễ dàng bị thối rữa.
Đương nhiên về phần ý chí sau khi hắn bỏ mạng có còn tồn tại hay không thì Đường Tăng không dám đảm bảo. Dù sao thì cũng chưa từng thử qua, mà hắn cũng không có ý định thử qua.
Căn cứ theo lời nói và kiến thức rộng rãi của Trư Bát Giới thì tình huống ngày hôm nay của Đường Tăng là cùng một loại với cái “thân thể vĩnh hằng” trong truyền thuyết.
Cái gọi là” thân thể vĩnh hằng “này chính là Bất Tử Chi Thân, là thân thể không có ý thức vẫn có thể tồn tại rất lâu. Còn nếu vẫn còn ý thức thì cho dù bị mài thành phấn cũng vẫn có thể khôi phục lại được lần nữa.
Ở đây, Trư Bát Giới lần đầu tiên nhắc tới ý chí tồn tại siêu cấp.
-Nghe nói đó là sự sống phía trên Thánh Nhân, cái loại tồn tại siêu cấp sau khi bỏ mạng, ý chí bất khuất, thân thể tản ra ột cỗ ý chí siêu mạnh, người thường khó mà tiếp cận được.
Trư Bát Giới đã nói như vậy.
Điều này khiến cho Đường Tăng không khỏi suy đoán, Thánh Nhân chẳng lẽ cũng tu luyện ý chí?
Nhưng mà vấn đề này vẫn còn cách hắn rất xa, nên hắn cũng không nghĩ quá nhiều.
Rồi sau đó, Đường Tăng lại phát hiện, ý chí của mình đối với những vật bên ngoài cũng đã có ảnh hưởng.
Ví dụ như, khi hắn chăm chú nhìn vào một tảng đá, tẳng đá kia cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ý chí của hắn, cho dù hắn đi ra một chỗ rất xa thì hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của hòn đá đó như trước.
Lại ví như, khi hắn viết chữ trên mặt đất thì mấy chữ kia cũng sẽ kèm theo lực của ý chí, rất khó bị phai mờ.
Lại ví dụ như, hắn thử tự tay điêu khắc một cái tượng đá, tượng đá nghiễm nhiên cũng sẽ nhiễm ý chí của hắn, xuất hiện năng lực tự vệ nhất định.
Thậm chí, hắn còn thử đem ý chí của mình thêm vào trên người của đám người Sa Tăng bọn họ, sau đó hắn lại kinh ngạc phát hiện, thời điểm mà đám người Sa Tăng thi triển pháp lực đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lực chiến đấu cũng có chỗ được tăng lên.
-Nếu cứ tiếp tục tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành thần thôi.
Đường Tăng bị làm chấn động với sức mạnh của ý chí.
Không hề do dự gì cả, Đường Tăng một lần nữa đem điểm thuộc tính bố trí ở mặt trên thuộc tính của ý chí.
Vừa hoàn tất việc thêm điểm Đường Tăng liền cả, thấy được sự tăng lên rõ ràng của ý chí mình, giống như ý niệm của mình đã có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh.
Hơn nữa, hắn cũng cảm giác được, ý chí cũng có thể hòa tan vào máu thịt, gân cốt và toàn bộ tế bào của mình một cách nhanh chóng.
Thời gian dần dần trôi qua, Đường Tăng cảm giác được bản thân mình đối với việc khống chế của cơ thể đã đạt tới một loại trình độ kinh người. Hắn có thể thấy tất cả mọi nơi trong cơ thể đều trở nên thoải mái, dường như mỗi một giọt máu đều có chứa ý thức của hắn, đều bị hắn khống chế.
Giờ khắc này, Đường Tăng cảm thấy trời đất trước mặt giống như rõ ràng hơn bao giờ hết, mọi thứ xung quanh liền trở nên thân thiết đến như vậy.
Mà loại thân thiết này giống như là do tự bản thân mình tự ban cho, cũng không phải là lợi tự nhiên vốn có.
Loại cảm giác này quá là kỳ diệu rồi. Thậm chí trong một khắc, Đường Tăng còn hoài nghi chính mình chính là thần, cái loại ý chí cường đại này thật khó có thể nói rõ được.
-Ý chí...
Ở chỗ sâu nhất trong một ngón tay, trong nội tâm của Đường Tăng liền nghĩ đến một câu của kiếp trước: “Thần nói, phải có ánh sáng!”
Lúc này, ý niệm của hắn vừa động, con ngươi ngưng tụ, mở miệng quát:
-Ta nói, phải có ánh sáng!
Đường Tăng dột nhiên hét lớn khiến cho đám người Trư Bát Giới cũng phải giật mình hoảng sợ.
Lập tức, tất cả mọi người liền nhìn thấy cả ngón tay kia của Đường Tăng đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Đám người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới liền trừng lớn mắt, bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, ánh sáng kia không hề có chút pháp lực nào, thậm chí cũng không hề cảm thấy được bất kỳ loại năng lượng nào, càng không có bất kỳ quy luật nào.
Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, khiến cho ngón tay của Đường Tăng giống như một cái bóng đèn siêu cấp, ánh sáng trắng đã đạt tới trình độ khiến người khác cảm thấy đau mắt.
Ánh sáng này chỉ kéo dài một giây đồng hồ rồi lại đột nhiên vụt tắt, giống như chưa từng phát sinh ra bất kỳ cái gì.
Nhưng mà, trong mắt Trư Bát Giới lại hiện lên một tia hoảng sợ:
-Cái này...Sức mạnh vượt qua cả pháp tắc? Lão Trư ta vậy mà lại không thể cảm nhận được gì cả.
Tôn Ngộ Không sững sờ:
-Sức mạnh vượt qua cả pháp tắc?
Đường Tăng cũng nhìn về phía Trư Bát Giới, hỏi:
-Cái gì là sức mạnh vượt qua cả pháp tắc?
-Chính là sức mạnh vượt qua cả Tam Giới. Lúc con còn ở trên thiên đình làm Thiên Bông Nguyên Soái, đã từng xem qua ghi chép trong sách cổ, có một loại sức mạnh vượt qua cả pháp tắc, lúc mà nó áp đảo được cả pháp tắc thì không có gì là không thể làm được cả.
Trư Bát Giới nói, trong mắt hắn hiện lên một nỗi khiếp sợ cùng với không thể tin được, đồng thời bản thân hắn cũng không dám tin chuyện này.
-Vượt qua pháp tắc? Áp đảo được pháp tắc?
Đường Tăng dường như suy nghĩ điều gì đó, nhưng mà hắn cảm thấy, loại sức mạnh mà Trư Bát Giới nhắc đến cùng với ý chí của mình nhất định là có sự khác biệt.
Những ngày tiếp theo, Đường Tăng dành toàn bộ thời gian để cân nhắc và nghiên cứu về tác dụng của ý chí cùng với việc sử dụng kỹ xảo.
Hắn kinh ngạc phát hiện ra, sau khi mình tận lực khống chế, đem ý chí với với cơ thể dung hợp được càng ngày càng nhiều thì cơ thể của hắn dường như cũng đã có sinh mệnh.
Không sai, cơ thể đơn thuần dường như có sinh mệnh. Cho dù là nguyên thần của bản thân biến mất thì thân thể vẫn còn sống như trước, chỉ khác là không có ý thức nữa mà thôi.
Theo như nghiên cứu thì hắn phát hiện rằng, thân thể như vậy dù có bị thương đi chăng nữa thì sau khi chảy máu thì máu tươi cũng sẽ tự động chảy ngược lại, lượng máu đó sẽ không mất đi sức sống, hoặc có thể nói là, tốc độ mất đi sức sống vô cùng chậm.
Thậm chí, hắn có làm một thử nghiệm, sau khi cắt bỏ một miếng thịt ở trên cánh tay, ý niệm khẽ động, miếng thịt kia lại lập tức bay trở lại như cũ, dựa theo khống chế của hắn mà dung hợp được lại cùng một chỗ với vết thương, thương tích cũng nhanh chóng được hồi phục.
Dựa theo năng lực Tứ Tinh Danh Sư của Đường Tăng thì hắn cũng đã nhìn ra, sau khi hắn đem ý chí cùng với thân thể hoàn toàn dung hợp lại với nhau, thì cho dù là vỡ đầu, trái tim hay là bộ phận quan trọng nào đó bị thương thì cũng sẽ không chết. Bởi vì mỗi một tấc tế bào trong thân thể của hắn đều độc lập, đều có “sinh mệnh” của chính mình, sẽ không vì bất kỳ một cái gì xảy ra vấn đề mà mất đi khả năng hoạt động.
Nói cách khác, với sự duy trì của loại ý chí này, thì cho dù hắn phải bỏ mạng thì thân thể cũng không dễ dàng bị thối rữa.
Đương nhiên về phần ý chí sau khi hắn bỏ mạng có còn tồn tại hay không thì Đường Tăng không dám đảm bảo. Dù sao thì cũng chưa từng thử qua, mà hắn cũng không có ý định thử qua.
Căn cứ theo lời nói và kiến thức rộng rãi của Trư Bát Giới thì tình huống ngày hôm nay của Đường Tăng là cùng một loại với cái “thân thể vĩnh hằng” trong truyền thuyết.
Cái gọi là” thân thể vĩnh hằng “này chính là Bất Tử Chi Thân, là thân thể không có ý thức vẫn có thể tồn tại rất lâu. Còn nếu vẫn còn ý thức thì cho dù bị mài thành phấn cũng vẫn có thể khôi phục lại được lần nữa.
Ở đây, Trư Bát Giới lần đầu tiên nhắc tới ý chí tồn tại siêu cấp.
-Nghe nói đó là sự sống phía trên Thánh Nhân, cái loại tồn tại siêu cấp sau khi bỏ mạng, ý chí bất khuất, thân thể tản ra ột cỗ ý chí siêu mạnh, người thường khó mà tiếp cận được.
Trư Bát Giới đã nói như vậy.
Điều này khiến cho Đường Tăng không khỏi suy đoán, Thánh Nhân chẳng lẽ cũng tu luyện ý chí?
Nhưng mà vấn đề này vẫn còn cách hắn rất xa, nên hắn cũng không nghĩ quá nhiều.
Rồi sau đó, Đường Tăng lại phát hiện, ý chí của mình đối với những vật bên ngoài cũng đã có ảnh hưởng.
Ví dụ như, khi hắn chăm chú nhìn vào một tảng đá, tẳng đá kia cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ý chí của hắn, cho dù hắn đi ra một chỗ rất xa thì hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của hòn đá đó như trước.
Lại ví như, khi hắn viết chữ trên mặt đất thì mấy chữ kia cũng sẽ kèm theo lực của ý chí, rất khó bị phai mờ.
Lại ví dụ như, hắn thử tự tay điêu khắc một cái tượng đá, tượng đá nghiễm nhiên cũng sẽ nhiễm ý chí của hắn, xuất hiện năng lực tự vệ nhất định.
Thậm chí, hắn còn thử đem ý chí của mình thêm vào trên người của đám người Sa Tăng bọn họ, sau đó hắn lại kinh ngạc phát hiện, thời điểm mà đám người Sa Tăng thi triển pháp lực đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lực chiến đấu cũng có chỗ được tăng lên.
-Nếu cứ tiếp tục tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành thần thôi.
Đường Tăng bị làm chấn động với sức mạnh của ý chí.