Chương : 262
Hắn có dự cảm rằng, giá trị thuộc tính của ý chí khi đạt tới hai mươi nói không chừng sẽ sinh ra một số biến đổi mà hắn không thể nào tượng tượng được.
-Nhưng mà, hiện tại chưa phát hiện ra dấu hiệu nhập ma của Ngộ Không, hệ thống cũng không nói là đã hoàn thành được nhiệm vụ ngăn cản Ngộ Không nhập ma, nói rằng nếu muốn hoàn thành được nhiệm vụ này thì có chút khó khăn a.
Đường Tăng nhíu nhíu mày.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, năm thầy trò Đường Tăng đã đi tới rừng rậm Nguyên Thủy
Nửa tháng này, hầu như không nhìn thấy nhà dân, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy được một vài thợ săn ở đằng xa xa mà thôi.
Gần đây, Đường Tăng cảm thấy chướng mắt với cái loại điểm kinh nghiệm kia, cho nên cũng tận lực không đi trêu trọc gây thù gì, ngay cả laoij dã thú bình thường hắn cũng bỏ qua luôn.
-Có yêu khí!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không quát to một tiếng, đang muốn nói “bảo hộ sư phụ” thì hắn lại lập tức ý thức được, hình như sư phụ căn bản không còn cần bảo hộ nữa rồi.
-Yêu khí? Yêu khí ở đâu? Tại sao ta lại không phát hiện ra?
Trư Bát Giới cũng khân trương theo.
Đường Tăng cũng nhíu lại lông mày, mơ hồ cảm thấy được nơi này rất áp lực, hắn vội vàng lấy mắt kính Thiên Đạo ra đeo lên.
-Ha ha ha ha.
-Đại Vương, bọn hắn ở đây.
-Bao vây bọn họ, một người cũng không được để thoát.
Bỗng nhiên một đám “tiểu hài tử” từ trong rừng rậm chạy tới, tốc độ cực nhanh, bao vậy từng người bọn họ lại.
Sưu sưu sưu
Xoạt.
Lại có thêm mộ đám tiểu hài tử choai choai từ trên trời bay xuống, rơi xuống cây đại thụ ở xung quanh.
Cuối cùng mười mấy tên cường tráng từ trong rừng đi ra, nhìn chằm chằm vào từng người bọn họ.
-Một đám tiểu yêu?
Trư Bát Giới ngạc nhiên.
-Sư phụ, bọn tiểu yêu này không đơn giản.
Tôn Ngộ Không nói.
Đứng lúc này, đám tiểu yêu kia tách ra một con đường, chỉ thấy ở cuối con đường đó, có một đám hài tử choai choai bộ dáng yêu quái khênh một cái kiệu xa hoa tiến về phía này.
Bên trên chiếc kiệu có một cô bé tầm bảy, tám tuổi phấn khắc ngọc mài (*) đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Nàng thắt hai cái bím tóc, mặc một chiếc váy đỏ rực, con mắt sinh đẹp lộ ra vẻ cương quết cùng bướng bỉnh, phá hủy đi sự đáng yêu của một bé gái.
Chiếc kiệu cách đám người Đường Tăng khoảng ba trăm mét thì dừng lại. Lúc này Đường Tăng cũng đã nhận ra, thực lực của bọn tiểu yêu này không kém, kém nhất cũng là Thiên Yêu, đại đa số đều là cấp Yêu Vương, thậm chí còn có đến mười mấy Yêu Quân.
Mà tiểu cô nương trên chiếc kiệu kia, vậy mà tu vi cũng cấp ba mươi. Chẳng biết tại sao, Đường Tăng lại có thể cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người tiểu cô nương kia, điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
-Đại Vương, đám người này chính là Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
Một tên tiểu yêu quái lớn tiếng nói.
-Các ngươi làm tốt lắm.
Tiểu cô nương hài lòng nói.
-Hắc hắc.
-Ô hô...Ha ha ha ha...
Bống nhiến đám người Trư Bát Giới cũng Tôn Ngộ Không cười to.
-Hầu ca, bọn tiểu yêu này muốn đánh cướp chúng ta a.
Trư Bát Giới cười nói.
-Tiểu hài tử, người nhà của ngươi ở đâu? Còn không mau đi đi, nếu không thì đừng trách lão Tôn đánh vào cái mông của ngươi.
Tôn Ngộ Không cũng cười nói.
-To gan!
Một tên tiểu yêu hét lớn.
-Các ngươi muốn chết phải không? Các ngươi có biết đây là ai không?
-A. Nó là ai?
Tôn Ngộ Không cười nói.
-Đây là Vương giả trong vòng ngàn dặm quanh đây. Cũng chính là Thánh Anh Đại Vương- Hồng Hài Nhi.
Yêu quái kia quát lên.
Cái gì????
Cái cằm của Đường Tăng thiếu chút nữa thì rớt xuống đất, nói:
-Mẹ kiếp! Đây là Hồng Hài Nhi?
Đường Tăng thực sự rất kinh ngạc, tiểu cô nương này là nữ mà?
-Nhưng mà, hiện tại chưa phát hiện ra dấu hiệu nhập ma của Ngộ Không, hệ thống cũng không nói là đã hoàn thành được nhiệm vụ ngăn cản Ngộ Không nhập ma, nói rằng nếu muốn hoàn thành được nhiệm vụ này thì có chút khó khăn a.
Đường Tăng nhíu nhíu mày.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, năm thầy trò Đường Tăng đã đi tới rừng rậm Nguyên Thủy
Nửa tháng này, hầu như không nhìn thấy nhà dân, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy được một vài thợ săn ở đằng xa xa mà thôi.
Gần đây, Đường Tăng cảm thấy chướng mắt với cái loại điểm kinh nghiệm kia, cho nên cũng tận lực không đi trêu trọc gây thù gì, ngay cả laoij dã thú bình thường hắn cũng bỏ qua luôn.
-Có yêu khí!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không quát to một tiếng, đang muốn nói “bảo hộ sư phụ” thì hắn lại lập tức ý thức được, hình như sư phụ căn bản không còn cần bảo hộ nữa rồi.
-Yêu khí? Yêu khí ở đâu? Tại sao ta lại không phát hiện ra?
Trư Bát Giới cũng khân trương theo.
Đường Tăng cũng nhíu lại lông mày, mơ hồ cảm thấy được nơi này rất áp lực, hắn vội vàng lấy mắt kính Thiên Đạo ra đeo lên.
-Ha ha ha ha.
-Đại Vương, bọn hắn ở đây.
-Bao vây bọn họ, một người cũng không được để thoát.
Bỗng nhiên một đám “tiểu hài tử” từ trong rừng rậm chạy tới, tốc độ cực nhanh, bao vậy từng người bọn họ lại.
Sưu sưu sưu
Xoạt.
Lại có thêm mộ đám tiểu hài tử choai choai từ trên trời bay xuống, rơi xuống cây đại thụ ở xung quanh.
Cuối cùng mười mấy tên cường tráng từ trong rừng đi ra, nhìn chằm chằm vào từng người bọn họ.
-Một đám tiểu yêu?
Trư Bát Giới ngạc nhiên.
-Sư phụ, bọn tiểu yêu này không đơn giản.
Tôn Ngộ Không nói.
Đứng lúc này, đám tiểu yêu kia tách ra một con đường, chỉ thấy ở cuối con đường đó, có một đám hài tử choai choai bộ dáng yêu quái khênh một cái kiệu xa hoa tiến về phía này.
Bên trên chiếc kiệu có một cô bé tầm bảy, tám tuổi phấn khắc ngọc mài (*) đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Nàng thắt hai cái bím tóc, mặc một chiếc váy đỏ rực, con mắt sinh đẹp lộ ra vẻ cương quết cùng bướng bỉnh, phá hủy đi sự đáng yêu của một bé gái.
Chiếc kiệu cách đám người Đường Tăng khoảng ba trăm mét thì dừng lại. Lúc này Đường Tăng cũng đã nhận ra, thực lực của bọn tiểu yêu này không kém, kém nhất cũng là Thiên Yêu, đại đa số đều là cấp Yêu Vương, thậm chí còn có đến mười mấy Yêu Quân.
Mà tiểu cô nương trên chiếc kiệu kia, vậy mà tu vi cũng cấp ba mươi. Chẳng biết tại sao, Đường Tăng lại có thể cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người tiểu cô nương kia, điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
-Đại Vương, đám người này chính là Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
Một tên tiểu yêu quái lớn tiếng nói.
-Các ngươi làm tốt lắm.
Tiểu cô nương hài lòng nói.
-Hắc hắc.
-Ô hô...Ha ha ha ha...
Bống nhiến đám người Trư Bát Giới cũng Tôn Ngộ Không cười to.
-Hầu ca, bọn tiểu yêu này muốn đánh cướp chúng ta a.
Trư Bát Giới cười nói.
-Tiểu hài tử, người nhà của ngươi ở đâu? Còn không mau đi đi, nếu không thì đừng trách lão Tôn đánh vào cái mông của ngươi.
Tôn Ngộ Không cũng cười nói.
-To gan!
Một tên tiểu yêu hét lớn.
-Các ngươi muốn chết phải không? Các ngươi có biết đây là ai không?
-A. Nó là ai?
Tôn Ngộ Không cười nói.
-Đây là Vương giả trong vòng ngàn dặm quanh đây. Cũng chính là Thánh Anh Đại Vương- Hồng Hài Nhi.
Yêu quái kia quát lên.
Cái gì????
Cái cằm của Đường Tăng thiếu chút nữa thì rớt xuống đất, nói:
-Mẹ kiếp! Đây là Hồng Hài Nhi?
Đường Tăng thực sự rất kinh ngạc, tiểu cô nương này là nữ mà?