Chương 11: 11. Bà Nhỏ Ơi! Tôi Sắp Ba Mươi Lăm Rồi!!!!
Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Một cô bé mới hai mươi mấy tuổi đầu mà có thể cảm nhận được sự dễ chịu này giống như cô đúng thật là rất hiếm đấy.
Đường An Hy một lần nữa lườm anh:
- Anh tưởng anh lớn lắm chắc!
Tạ Chiến Quân nghênh mặt:
- Thế cô nghỉ tôi bao nhiêu tuổi?
Quả thật từ khi vào đây làm việc cho Tạ Chiến Quân Đường An Hy chưa từng tò mò về lý lịch của anh ấy. Cô chỉ biết chủ nhà này mang tên Tạ Chiến Quân mà thôi. Nghe câu hỏi này của anh, Đường An Hy có chút chột dạ:
- Thì…thì anh lớn hơn tôi vài ba tuổi chứ bao nhiêu.
Tạ Chiến Quân ẩn ý cười:
- Là bao nhiêu?
Đường An Hy trả lời:
- Hai mươi sáu!
Tạ Chiến Quân bất ngờ cười to khiến Đường An Hy giật mình:
- Haha…cô nói tôi hai mới sáu tuổi sao ….haha?
Đường An Hy nhăn mặt:
- Không phải sao? Nhìn anh trẻ thế mà!
Tạ Chiến Quân:
- Bà nhỏ ơi! Tôi sắp ba mươi lăm rồi!!
Đường An Hy trợn tròn mắt:
- Cái gì? Ba mươi lăm á!!!!
Tạ Chiến Quân gật đầu nhưng vẫn chưa nhưng cười:
- Tôi không nghỉ trong mắt cô tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi đấy.
Đường An Hy vẫn không tin:
- Anh nói dối! Tôi không tin đâu anh đừng lừa tôi.
Tạ Chiến Quân:
- Cô không tin thì thôi…, nhưng mà tôi lớn hơn cô mười tuổi đấy nhé!
Đường An Hy méo mặt, nhìn Tạ Chiến Quân chững chạc như vậy chắc anh ta nói thật.
Tiếng chuông điện thoại của Đường An Hy vang lên, là mẹ cô gọi đến Đường An Hy nghe máy thì nghe tiếng khóc thút thít của mẹ, cô hoảng hốt hỏi:
- Mẹ à….mẹ sao vậy có chuyện gì sao?
Lạc Hoa nghẹn ngào:
- An Hy à …. Bệnh của bố con tái phát, bác sĩ nói cần phải đưa bố con đến bệnh viện lớn để điều trị nếu không bố con sẽ…..
Đôi mắt cô dần đỏ lên, Tạ Chiến Quân nhìn thấy nét mặt của cô thay đổi trong lòng anh cảm thấy có chút bất an. Cố gắng trấn an bản thân Đường An Hy trả lời mẹ:
- Mẹ bình tĩnh lo cho bố giúp con, con về ngay đây.
Đường An Hy tắt máy ngay sau đó, cô định chạy lên phòng thì Tạ Chiến Quân kéo tay cô lại:
- Có chuyện gì sao?
Đường An Hy gấp gáp trả lời:
- Bệnh của bố tôi trở nặng, tôi phải về An Thành gấp.
Tạ Chiến Quân bèn nói:
- Tôi đi cùng cô!
Đường An Hy vội lắc đầu:
- Tôi tự đi được rồi.
Tạ Chiến Quân quay người đi vào trong:
- Mau lên thay đồ đi tôi xuống ngay. Giờ này không còn xe để cô về An Thành đâu.
Đường An Hy nhìn theo Tạ Chiến Quân sau đó nhanh chóng vào phòng lấy giấy tờ cần thiết.
Chiếc Mecedes Maybach lao vun vút trên con đường thành phố, bên ngoài mưa vẫn rơi rỉ rả. Đường An Hy im lặng tựa đầu vào cửa xe, đôi vô định nhìn ra ngoài đường. Trong lòng cô bây giờ nặng nề đến khó chịu, cô lo sợ nếu cứ như thế này e rằng bố sẽ không trụ nổi. Một giọt nước mắt rơi xuống, vừa đúng lúc Tạ Chiến Quân lại nhìn thấy điều này, Tạ Chiến Quân quay sang nhìn cô:
- Bố cô sẽ không sao đâu!
Đường An Hy im lặng không trả lời, Tạ Chiến Quân thở dài tiếp tục lái xe.
Ra khỏi thành phố lúc mười một giờ, phải hơn một tiếng nữa mới đến được An Thành. Tạ Chiến Quân nhìn sang người con gái bên cạnh đã thiếp đi từ lúc nào. Anh nhoài người dùng chiếc áo bông của mình đắp cho cô, có lẽ khóc đến nỗi mệt mà thiếp đi. Đôi mắt cô sưng lên thấy rõ, Tạ Chiến Quân vô thức đưa tay gạt đi vào sợi tóc lòa xoà bên má cô. Cách đây vài tiếng đồng hồ cô vẫn vui vẻ cơ mà, bây giờ lại khóc đến sưng hết cả mắt. Trong lòng Tạ Chiến Quân bỗng dâng lên một cảm giác đau xót. Vỏ bọc mạnh mẽ tới đâu thì cô ấy vẫn phải chấp nhận thôi.
Tạ Chiến Quân tiếp lái xe, ngoài trời dù mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u. Gió rít từng cơn, Đường An Hy giật mình tỉnh giấc đưa tay dụi mắt. Tạ Chiến Quân đôi mắt đâm chiêu nhìn về phía trước, anh cất giọng trầm ấm:
- Ngủ thêm một chút nữa đi, từ đây tới An Thành còn tầm một tiếng nữa mới đến.
Đường An Hy trả lời:
- Cảm ơn anh tôi không ngủ được nữa.
Tạ Chiến Quân:
- Chuyện gì cũng có cách giải quyết cô yên tâm tôi sẽ giúp cô chữa bệnh cho bố.
Đường An Hy:
- Tôi sẽ tìm cách, nếu để anh giúp như thế thì phiền anh quá. Anh còn vô số việc cần làm mà.
Tạ Chiến Quân:
- Cứu người quan trọng hơn!
Cả hai đến bệnh viện An Thành cũng đã một giờ hơn, bệnh viện vắng tanh chỉ có vài bác sĩ trực đêm ở lại. Không khí im lặng bao trùm, Đường An Hy cùng Tạ Chiến Quân đi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn thấy thân ảnh gầy gò của mẹ đang ngồi trước cửa phòng, Đường An Hy bước với đến ôm lấy mẹ. Lạc Hoa nhận ra con gái bà không kiềm nén được mà bật khóc:
- An Hy à….mẹ phải làm sao đây!!!
Đường An Hy nghẹn ngào:
- Mẹ yên tâm con sẽ cố gắng chữa bệnh cho bố mà.
Tạ Chiến Quân nhìn hai mẹ con nhà họ sục sịt trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Tiến lại gần Lạc Hoa anh lễ phép chào hỏi:
- Cháu chào bác ạ!
Lạc Hoa đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Tạ Chiến Quân:
- Đây là…..
Đường An Hy trả lời thay Tạ Chiến Quân:
- Đây là Chiến Quân là bạn con ạ! Anh ấy đưa con về đấy ạ.
Lạc Hoa gật đầu sau đó rối rít cảm ơn Tạ Chiến Quân:
- Cảm ơn cháu đã không màng đường xa mà đưa An Hy nhà bác về đây, làm phiền cháu quá rồi.
Tạ Chiến Quân vội nói:
- Không sao đâu bác ạ việc cháu nên làm mà. Đường xa đêm vắng cháu không an tâm để có ấy đi một mình.
Nghe câu nói đó của Tạ Chiến Quân, Đường An Hy đưa mắt nhìn anh. Câu nói này của anh là có ý gì, đâu cần phải nói như thế. Tạ Chiến Quân nhìn sang cô gái nhỏ, khuôn mặt vẫn còn đầm đìa nước mắt. Đường An Hy bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình cô vội né tránh mà nhìn sang hướng khác.
- Một cô bé mới hai mươi mấy tuổi đầu mà có thể cảm nhận được sự dễ chịu này giống như cô đúng thật là rất hiếm đấy.
Đường An Hy một lần nữa lườm anh:
- Anh tưởng anh lớn lắm chắc!
Tạ Chiến Quân nghênh mặt:
- Thế cô nghỉ tôi bao nhiêu tuổi?
Quả thật từ khi vào đây làm việc cho Tạ Chiến Quân Đường An Hy chưa từng tò mò về lý lịch của anh ấy. Cô chỉ biết chủ nhà này mang tên Tạ Chiến Quân mà thôi. Nghe câu hỏi này của anh, Đường An Hy có chút chột dạ:
- Thì…thì anh lớn hơn tôi vài ba tuổi chứ bao nhiêu.
Tạ Chiến Quân ẩn ý cười:
- Là bao nhiêu?
Đường An Hy trả lời:
- Hai mươi sáu!
Tạ Chiến Quân bất ngờ cười to khiến Đường An Hy giật mình:
- Haha…cô nói tôi hai mới sáu tuổi sao ….haha?
Đường An Hy nhăn mặt:
- Không phải sao? Nhìn anh trẻ thế mà!
Tạ Chiến Quân:
- Bà nhỏ ơi! Tôi sắp ba mươi lăm rồi!!
Đường An Hy trợn tròn mắt:
- Cái gì? Ba mươi lăm á!!!!
Tạ Chiến Quân gật đầu nhưng vẫn chưa nhưng cười:
- Tôi không nghỉ trong mắt cô tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi đấy.
Đường An Hy vẫn không tin:
- Anh nói dối! Tôi không tin đâu anh đừng lừa tôi.
Tạ Chiến Quân:
- Cô không tin thì thôi…, nhưng mà tôi lớn hơn cô mười tuổi đấy nhé!
Đường An Hy méo mặt, nhìn Tạ Chiến Quân chững chạc như vậy chắc anh ta nói thật.
Tiếng chuông điện thoại của Đường An Hy vang lên, là mẹ cô gọi đến Đường An Hy nghe máy thì nghe tiếng khóc thút thít của mẹ, cô hoảng hốt hỏi:
- Mẹ à….mẹ sao vậy có chuyện gì sao?
Lạc Hoa nghẹn ngào:
- An Hy à …. Bệnh của bố con tái phát, bác sĩ nói cần phải đưa bố con đến bệnh viện lớn để điều trị nếu không bố con sẽ…..
Đôi mắt cô dần đỏ lên, Tạ Chiến Quân nhìn thấy nét mặt của cô thay đổi trong lòng anh cảm thấy có chút bất an. Cố gắng trấn an bản thân Đường An Hy trả lời mẹ:
- Mẹ bình tĩnh lo cho bố giúp con, con về ngay đây.
Đường An Hy tắt máy ngay sau đó, cô định chạy lên phòng thì Tạ Chiến Quân kéo tay cô lại:
- Có chuyện gì sao?
Đường An Hy gấp gáp trả lời:
- Bệnh của bố tôi trở nặng, tôi phải về An Thành gấp.
Tạ Chiến Quân bèn nói:
- Tôi đi cùng cô!
Đường An Hy vội lắc đầu:
- Tôi tự đi được rồi.
Tạ Chiến Quân quay người đi vào trong:
- Mau lên thay đồ đi tôi xuống ngay. Giờ này không còn xe để cô về An Thành đâu.
Đường An Hy nhìn theo Tạ Chiến Quân sau đó nhanh chóng vào phòng lấy giấy tờ cần thiết.
Chiếc Mecedes Maybach lao vun vút trên con đường thành phố, bên ngoài mưa vẫn rơi rỉ rả. Đường An Hy im lặng tựa đầu vào cửa xe, đôi vô định nhìn ra ngoài đường. Trong lòng cô bây giờ nặng nề đến khó chịu, cô lo sợ nếu cứ như thế này e rằng bố sẽ không trụ nổi. Một giọt nước mắt rơi xuống, vừa đúng lúc Tạ Chiến Quân lại nhìn thấy điều này, Tạ Chiến Quân quay sang nhìn cô:
- Bố cô sẽ không sao đâu!
Đường An Hy im lặng không trả lời, Tạ Chiến Quân thở dài tiếp tục lái xe.
Ra khỏi thành phố lúc mười một giờ, phải hơn một tiếng nữa mới đến được An Thành. Tạ Chiến Quân nhìn sang người con gái bên cạnh đã thiếp đi từ lúc nào. Anh nhoài người dùng chiếc áo bông của mình đắp cho cô, có lẽ khóc đến nỗi mệt mà thiếp đi. Đôi mắt cô sưng lên thấy rõ, Tạ Chiến Quân vô thức đưa tay gạt đi vào sợi tóc lòa xoà bên má cô. Cách đây vài tiếng đồng hồ cô vẫn vui vẻ cơ mà, bây giờ lại khóc đến sưng hết cả mắt. Trong lòng Tạ Chiến Quân bỗng dâng lên một cảm giác đau xót. Vỏ bọc mạnh mẽ tới đâu thì cô ấy vẫn phải chấp nhận thôi.
Tạ Chiến Quân tiếp lái xe, ngoài trời dù mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u. Gió rít từng cơn, Đường An Hy giật mình tỉnh giấc đưa tay dụi mắt. Tạ Chiến Quân đôi mắt đâm chiêu nhìn về phía trước, anh cất giọng trầm ấm:
- Ngủ thêm một chút nữa đi, từ đây tới An Thành còn tầm một tiếng nữa mới đến.
Đường An Hy trả lời:
- Cảm ơn anh tôi không ngủ được nữa.
Tạ Chiến Quân:
- Chuyện gì cũng có cách giải quyết cô yên tâm tôi sẽ giúp cô chữa bệnh cho bố.
Đường An Hy:
- Tôi sẽ tìm cách, nếu để anh giúp như thế thì phiền anh quá. Anh còn vô số việc cần làm mà.
Tạ Chiến Quân:
- Cứu người quan trọng hơn!
Cả hai đến bệnh viện An Thành cũng đã một giờ hơn, bệnh viện vắng tanh chỉ có vài bác sĩ trực đêm ở lại. Không khí im lặng bao trùm, Đường An Hy cùng Tạ Chiến Quân đi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn thấy thân ảnh gầy gò của mẹ đang ngồi trước cửa phòng, Đường An Hy bước với đến ôm lấy mẹ. Lạc Hoa nhận ra con gái bà không kiềm nén được mà bật khóc:
- An Hy à….mẹ phải làm sao đây!!!
Đường An Hy nghẹn ngào:
- Mẹ yên tâm con sẽ cố gắng chữa bệnh cho bố mà.
Tạ Chiến Quân nhìn hai mẹ con nhà họ sục sịt trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Tiến lại gần Lạc Hoa anh lễ phép chào hỏi:
- Cháu chào bác ạ!
Lạc Hoa đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Tạ Chiến Quân:
- Đây là…..
Đường An Hy trả lời thay Tạ Chiến Quân:
- Đây là Chiến Quân là bạn con ạ! Anh ấy đưa con về đấy ạ.
Lạc Hoa gật đầu sau đó rối rít cảm ơn Tạ Chiến Quân:
- Cảm ơn cháu đã không màng đường xa mà đưa An Hy nhà bác về đây, làm phiền cháu quá rồi.
Tạ Chiến Quân vội nói:
- Không sao đâu bác ạ việc cháu nên làm mà. Đường xa đêm vắng cháu không an tâm để có ấy đi một mình.
Nghe câu nói đó của Tạ Chiến Quân, Đường An Hy đưa mắt nhìn anh. Câu nói này của anh là có ý gì, đâu cần phải nói như thế. Tạ Chiến Quân nhìn sang cô gái nhỏ, khuôn mặt vẫn còn đầm đìa nước mắt. Đường An Hy bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình cô vội né tránh mà nhìn sang hướng khác.