Chương 10: 10. Tâm Sự
Bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm tiếng nói trong trẻo của Đường An Hy:
- Chiến Quân! Cơm tối tôi nấu xong rồi anh mau xuống ăn đi kẻo nguội.
Nghe vậy Tạ Chiến Quân liền đi ra sau đó xuống nhà bếp, Tạ Chiến Quân nhìn mâm cơm trên bàn sao đó nói với Đường An Hy:
- Cô ngồi xuống ăn cùng tôi luôn đi!
Đường An Hy cười nhẹ:
- Tôi chưa đói, anh cứ ăn trước đi.
Tạ Chiến Quân:
- Tôi không có tâm trạng ăn, cô biết uống rượu không? Uống với tôi vài ly nhé!
Đường An Hy khó hiểu:
- Tôi không biết uống…..
Tạ Chiến Quân nói:
- Không uống được uống nước ép, nói chuyện với tôi được rồi.
Đường An Hy theo anh lên sân thượng, khí trời hôm nay khá tốt. Tạ Chiến Quân đặt chai rượu vang đắc đỏ xuống chiếc bàn cùng một ly nước mắt ép. Anh thông thả rót rượu vào ly cho mình rồi cụng ly vào ly nước ép của Đường An Hy. Nhấp nhẹ một ngụm rượu sau đó Tạ Chiến Quân đưa mắt nhìn xuống lòng thành phố với vô số ánh đèn rực rỡ. Đường An Hy nhìn anh chầm chậm hỏi:
- Anh có chuyện gì sao?tâm trạng anh có vẻ không tốt từ khi bạn gái anh ghé thăm?
Tạ Chiến Quân gật đầu:
- Ừ!
Đường An Hy nghe thế thì im lặng không nói gì thêm, Tạ Chiến Quân nhìn sang cô hỏi:
- Sao đấy?
Đường An Hy:
- Tôi thấy tâm trạng anh thay đổi từ lúc bạn gái anh đến đây, hai người có có chuyện gì sao?
Tạ Chiến Quân lại tiếp tục nhìn xa xăm:
- Cô ấy là bạn gái cũ của tôi, vì một số chuyện nên chúng tôi đã chia tay. Chắc có lẽ tôi không tốt nên hai chúng tôi mới như thế này. . ?ìm đọc thêm tại ~ trumtruye n﹒vn ~
Đường An Hy:
- Nhưng lúc sáng tôi nhìn thấy cô ấy buồn như vậy, giữa hai người chắc chắn có khúc mắc gì đó.
Tạ Chiến Quân cười nhạt:
- Có hay không không còn quan trọng nữa, thư thứ và bao dung cũng đã làm rồi. Ngần ấy năm không dài cũng không ngắn, có lẽ chúng tôi đã đi hết đoạn đường cùng nhau rồi.
Đường An Hy nhìn anh:
- Anh không muốn quay lại với cô ấy sao?
Tạ Chiến Quân:
- Nếu quay lại liệu tình cảm có còn như lúc ban đầu không? Tôi không muốn cả hai cứ phải đau đáu vì nhau. Cô ấy có nhiều sự lựa chọn, ngoài kia có người mà cô ấy cần. Tôi muốn tập trung vào công việc hiện tại, cô ấy không cần phải mất nhiều thời gian để đợi tôi thành công.
Đường An Hy khẽ cười:
- Anh hiện tại vẫn chưa được xem là thành công sao? Một tập đoàn đồ sộ như vậy cơ mà!
Tạ Chiến Quân ảm đạm trả lời:
- Đó chỉ là một khởi đầu thôi, tôi muốn phát triển Tạ thị tiến xa hơn nữa. Tạ thị là tâm huyết cả đời của Tạ gia tôi không thể nào làm hời hợt được.
Cuộc nói chuyện cả buổi tối hôm đó, hai người cứ luyên thuyên về chuyện tình trường và thương trường. Đường An Hy nhận thấy người đàn ông trước mặt mang trong lòng mình một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng anh nói chắc chắn anh sẽ có một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Hai ngày sau sau khi tan buổi học, Đường An Hy vui vẻ trở về nhà. Tạ Chiến Quân đã tan làm từ sớm, thấy nét mặt Đường An Hy hớn hở thì anh hỏi:
- Hôm nay tâm trạng tốt thế à?
Đường An Hy nhìn anh cười tươi trả lời:
- Bài thuyết trình của tôi đạt được điểm tối đa nên tất nhiên phải vui rồi.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ không nói gì, Đường An Hy vui vẻ về phòng của mình. Bên ngoài những giọt mưa vẫn cứ rơi tí tách, Tạ Chiến Quân cầm cốc cà phê ra chiếc bàn nhỏ trước mái hiên. Về đêm chính là khoảng thời gian khiến Tạ Chiến Quân thoải mái nhất, anh buông thả cảm xúc thật của chính mình. Nhìn con phố nhỏ trong đêm mưa vẫn còn bao nhiêu người xuôi ngược giữa bộn bề cuộc sống, Tạ Chiến Quân cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người ngoài kia.
Đường An Hy sau khi tắm rửa xong cô quay lại phòng khách, đôi mắt cô dừng lại khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên. Chả biết vì sao cô lại cảm thấy anh cô độc đến lạ thường. Đường An Hy mở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng “ cạch” Tạ Chiến Quân xoay đầu nhìn lại thì thấy cô, anh hỏi:
- Không ăn tối hay sao mà còn ra đây?
Đường An Hy:
- Lúc nãy ở trường tôi đã ăn cũng Nhược Ly rồi!
Tạ Chiến Quân gật đầu, Đường An Hy hỏi anh:
- Lại có chuyện buồn sao?
Tạ Chiến Quân nhìn cô khẽ cười:
- Nhìn tôi trong giống đang buồn lắm sao?
Đường An Hy gật đầu, Tạ Chiến Quân bất giác đưa tay xoa đầu cô:
- Tôi vẫn bình thường, muốn ra đây ngắm mưa thôi.
Đường An Hy hít một hơi thật sâu sau đó cười nói:
- Quả thật cảm giác này thật dễ chịu!
Tạ Chiến Quân phì cười:
- Cô cũng biết cảm nhận không khí này sao?
Đường An Hy lườm anh:
- Anh xem thường tôi quá rồi đấy!
- Chiến Quân! Cơm tối tôi nấu xong rồi anh mau xuống ăn đi kẻo nguội.
Nghe vậy Tạ Chiến Quân liền đi ra sau đó xuống nhà bếp, Tạ Chiến Quân nhìn mâm cơm trên bàn sao đó nói với Đường An Hy:
- Cô ngồi xuống ăn cùng tôi luôn đi!
Đường An Hy cười nhẹ:
- Tôi chưa đói, anh cứ ăn trước đi.
Tạ Chiến Quân:
- Tôi không có tâm trạng ăn, cô biết uống rượu không? Uống với tôi vài ly nhé!
Đường An Hy khó hiểu:
- Tôi không biết uống…..
Tạ Chiến Quân nói:
- Không uống được uống nước ép, nói chuyện với tôi được rồi.
Đường An Hy theo anh lên sân thượng, khí trời hôm nay khá tốt. Tạ Chiến Quân đặt chai rượu vang đắc đỏ xuống chiếc bàn cùng một ly nước mắt ép. Anh thông thả rót rượu vào ly cho mình rồi cụng ly vào ly nước ép của Đường An Hy. Nhấp nhẹ một ngụm rượu sau đó Tạ Chiến Quân đưa mắt nhìn xuống lòng thành phố với vô số ánh đèn rực rỡ. Đường An Hy nhìn anh chầm chậm hỏi:
- Anh có chuyện gì sao?tâm trạng anh có vẻ không tốt từ khi bạn gái anh ghé thăm?
Tạ Chiến Quân gật đầu:
- Ừ!
Đường An Hy nghe thế thì im lặng không nói gì thêm, Tạ Chiến Quân nhìn sang cô hỏi:
- Sao đấy?
Đường An Hy:
- Tôi thấy tâm trạng anh thay đổi từ lúc bạn gái anh đến đây, hai người có có chuyện gì sao?
Tạ Chiến Quân lại tiếp tục nhìn xa xăm:
- Cô ấy là bạn gái cũ của tôi, vì một số chuyện nên chúng tôi đã chia tay. Chắc có lẽ tôi không tốt nên hai chúng tôi mới như thế này. . ?ìm đọc thêm tại ~ trumtruye n﹒vn ~
Đường An Hy:
- Nhưng lúc sáng tôi nhìn thấy cô ấy buồn như vậy, giữa hai người chắc chắn có khúc mắc gì đó.
Tạ Chiến Quân cười nhạt:
- Có hay không không còn quan trọng nữa, thư thứ và bao dung cũng đã làm rồi. Ngần ấy năm không dài cũng không ngắn, có lẽ chúng tôi đã đi hết đoạn đường cùng nhau rồi.
Đường An Hy nhìn anh:
- Anh không muốn quay lại với cô ấy sao?
Tạ Chiến Quân:
- Nếu quay lại liệu tình cảm có còn như lúc ban đầu không? Tôi không muốn cả hai cứ phải đau đáu vì nhau. Cô ấy có nhiều sự lựa chọn, ngoài kia có người mà cô ấy cần. Tôi muốn tập trung vào công việc hiện tại, cô ấy không cần phải mất nhiều thời gian để đợi tôi thành công.
Đường An Hy khẽ cười:
- Anh hiện tại vẫn chưa được xem là thành công sao? Một tập đoàn đồ sộ như vậy cơ mà!
Tạ Chiến Quân ảm đạm trả lời:
- Đó chỉ là một khởi đầu thôi, tôi muốn phát triển Tạ thị tiến xa hơn nữa. Tạ thị là tâm huyết cả đời của Tạ gia tôi không thể nào làm hời hợt được.
Cuộc nói chuyện cả buổi tối hôm đó, hai người cứ luyên thuyên về chuyện tình trường và thương trường. Đường An Hy nhận thấy người đàn ông trước mặt mang trong lòng mình một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng anh nói chắc chắn anh sẽ có một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Hai ngày sau sau khi tan buổi học, Đường An Hy vui vẻ trở về nhà. Tạ Chiến Quân đã tan làm từ sớm, thấy nét mặt Đường An Hy hớn hở thì anh hỏi:
- Hôm nay tâm trạng tốt thế à?
Đường An Hy nhìn anh cười tươi trả lời:
- Bài thuyết trình của tôi đạt được điểm tối đa nên tất nhiên phải vui rồi.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ không nói gì, Đường An Hy vui vẻ về phòng của mình. Bên ngoài những giọt mưa vẫn cứ rơi tí tách, Tạ Chiến Quân cầm cốc cà phê ra chiếc bàn nhỏ trước mái hiên. Về đêm chính là khoảng thời gian khiến Tạ Chiến Quân thoải mái nhất, anh buông thả cảm xúc thật của chính mình. Nhìn con phố nhỏ trong đêm mưa vẫn còn bao nhiêu người xuôi ngược giữa bộn bề cuộc sống, Tạ Chiến Quân cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người ngoài kia.
Đường An Hy sau khi tắm rửa xong cô quay lại phòng khách, đôi mắt cô dừng lại khi nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên. Chả biết vì sao cô lại cảm thấy anh cô độc đến lạ thường. Đường An Hy mở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng “ cạch” Tạ Chiến Quân xoay đầu nhìn lại thì thấy cô, anh hỏi:
- Không ăn tối hay sao mà còn ra đây?
Đường An Hy:
- Lúc nãy ở trường tôi đã ăn cũng Nhược Ly rồi!
Tạ Chiến Quân gật đầu, Đường An Hy hỏi anh:
- Lại có chuyện buồn sao?
Tạ Chiến Quân nhìn cô khẽ cười:
- Nhìn tôi trong giống đang buồn lắm sao?
Đường An Hy gật đầu, Tạ Chiến Quân bất giác đưa tay xoa đầu cô:
- Tôi vẫn bình thường, muốn ra đây ngắm mưa thôi.
Đường An Hy hít một hơi thật sâu sau đó cười nói:
- Quả thật cảm giác này thật dễ chịu!
Tạ Chiến Quân phì cười:
- Cô cũng biết cảm nhận không khí này sao?
Đường An Hy lườm anh:
- Anh xem thường tôi quá rồi đấy!