Chương 62: Liệu có phải là chạy trốn
Đối mặt với câu hỏi của Chủ tịch cô cũng chỉ cười cười mà trả lời: Dạ không ạ.Con chỉ muốn nghỉ một thời gian để nghỉ ngơi thôi.Nên mong chủ tịch sẽ đồng ý ký duyệt cho con ạ
Ông ngẩng đầu lên nhìn cô mà thở dài: Được nếu con nói vậy thì bác sẽ ký cho con.Nhưng bác chỉ ký đơn xin nghỉ tạm thời thôi nhé! Bác không đồng ý ký đơn nghỉ luôn đâu – Nói rồi ông cũng phải đặt bút ký vào tờ giấy ấy vài dòng chữ.
Cô định cúi đầu cảm ơn ông một lần nữa rồi mới rời đi thì ông lại lên tiếng: A bác quên nói với con.Bác với bà nhà có một dự án thiện nguyện ở vùng Tây Nguyên con có muốn tham gia không.Dự án này kéo dài khoảng 3 tháng. Mà dự án này chỉ có ta và bà nhà ta biết thôi. Ta chỉ làm với tư cách cá nhân thôi.Con biết mà chỉ còn một thời gian ngắn nữa là ta sẽ về hưu rồi nên ta và bà nhà muốn làm một dự án gì đó thật ý nghĩ.Con có muốn tham gia không.Yên tâm vẫn có lương như con làm ở bệnh viện
“ Dạ được ạ “
Vừa nghe được Minh Ngọc đồng ý một cái là ông mừng rỡ mà gật đầu: Được vậy Bác cho con một ngày để chuẩn bị về nghỉ ngơi đi.Con muốn bắt đầu từ hôm nào?
" Ngày mai luôn được không ạ "
Không chần chừ mà suy nghĩ cô quyết định đi càng sớm càng tốt.Đứng đợi giấy phê duyệt của Chủ tịch rồi cô lễ phép cúi đầu ra về.Trước khi đi cô ghé vào một tiệm điện thoại một chiếc sim mới rồi ghé qua siêu thị mua một ít đồ khô kèm mấy lon sữa về cho mẹ.Mẹ cô khi nghe thấy quyết định sẽ rời đi của cô thì không khỏi bất ngờ.Mẹ xót con gái.Nhưng sau một hồi thuyết phục thì mẹ cũng nguôi nguôi vài phần.Tối nay cô ở nhà mẹ đợi anh chị hai về rồi cùng ăn bữa tối cuối cùng trước khi thực hiện chuyến công tác dài hạn này.Cả nhà ăn tối đến tận khuya cô mới trở về phòng trọ để thu xếp đồ đạc của mình.Vì một phần đồ ở bên nhà anh nên ở đây cô chỉ còn một phần nhỏ đồ đạc nên sắp xếp cũng khá nhanh là xong vừa xong một cái là cô gọi cho nhóm tam công chua tạm biệt trước khi đi.Vừa nghe tin cô đi tham gia dự án ần này ở Tây Nguyên sẽ rất lâu mới về lại được Hà Nội thì Thái Linh đã khóc như mưa khổ con bé này vô tư nhất nhóm nhưng lại mít ướt nhất nhóm làm cô và Quỳnh phải dỗ hết bao nhiêu nước bọt thì Thái Linh mới nín. Sau Khi đã dặn dò tất cả mọi người xung quanh xong thì cô vô thức lướt phím gọi vào số anh một lần nữa nhưng hồi âm lại cô thì chỉ là những tiếng tút dài mãi không ngừng.Cô như đã biết trước được kết quả này chỉ nhìn màn hình điện thoại dần tắt rồi nở một nụ cười thật tươi như lời kết thúc một cuộc tình vui chơi mà trong này ai cùng vui vẻ khi đã kết thúc được nó.Sáng sớm trước khi đi cô ghé qua bệnh viện mua đồ ăn sáng và chào mọi người trong khoa một lần nữa rồi mới rời đi.Mấy anh chị trong khoa ai ai cũng buồn khi nghe tin cô rời đi. Hết bạn Thái Linh hôm qua khóc lụt nhà thì hôm nay lại tới con bé Nhiên,con bé vừa khóc vừa ôm cô làm mấy anh chị trong khoa vừa thương vừa buồn cười phải túm lại dỗ mãi con bé mới nín.Con bé này với Thái Linh mà kết hợp lại chắc đủ để nuôi luôn một đàn cá biển mà không cần nước mất.Chào tạm biệt mọi người xong thì cô cũng ra sân bay để bay vào Tây Nguyên.Hôm qua chủ tịch đã đặc cách đặt luôn vé cho nhân viên làm cô cũng cảm động rơi nước mắt vì độ thương nhân viên của ông chủ của mình.Chiếc máy bay vừa cất cánh thì cô cũng lẩm bẩm vài câu như lời chào tạm biệt kèm một vé khứ hồi không biết ngày trở lại: Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa.Chào Hà Nội hẹn gặp vào một ngày nắng đẹp.Ta sẽ gặp nhau.
Ông ngẩng đầu lên nhìn cô mà thở dài: Được nếu con nói vậy thì bác sẽ ký cho con.Nhưng bác chỉ ký đơn xin nghỉ tạm thời thôi nhé! Bác không đồng ý ký đơn nghỉ luôn đâu – Nói rồi ông cũng phải đặt bút ký vào tờ giấy ấy vài dòng chữ.
Cô định cúi đầu cảm ơn ông một lần nữa rồi mới rời đi thì ông lại lên tiếng: A bác quên nói với con.Bác với bà nhà có một dự án thiện nguyện ở vùng Tây Nguyên con có muốn tham gia không.Dự án này kéo dài khoảng 3 tháng. Mà dự án này chỉ có ta và bà nhà ta biết thôi. Ta chỉ làm với tư cách cá nhân thôi.Con biết mà chỉ còn một thời gian ngắn nữa là ta sẽ về hưu rồi nên ta và bà nhà muốn làm một dự án gì đó thật ý nghĩ.Con có muốn tham gia không.Yên tâm vẫn có lương như con làm ở bệnh viện
“ Dạ được ạ “
Vừa nghe được Minh Ngọc đồng ý một cái là ông mừng rỡ mà gật đầu: Được vậy Bác cho con một ngày để chuẩn bị về nghỉ ngơi đi.Con muốn bắt đầu từ hôm nào?
" Ngày mai luôn được không ạ "
Không chần chừ mà suy nghĩ cô quyết định đi càng sớm càng tốt.Đứng đợi giấy phê duyệt của Chủ tịch rồi cô lễ phép cúi đầu ra về.Trước khi đi cô ghé vào một tiệm điện thoại một chiếc sim mới rồi ghé qua siêu thị mua một ít đồ khô kèm mấy lon sữa về cho mẹ.Mẹ cô khi nghe thấy quyết định sẽ rời đi của cô thì không khỏi bất ngờ.Mẹ xót con gái.Nhưng sau một hồi thuyết phục thì mẹ cũng nguôi nguôi vài phần.Tối nay cô ở nhà mẹ đợi anh chị hai về rồi cùng ăn bữa tối cuối cùng trước khi thực hiện chuyến công tác dài hạn này.Cả nhà ăn tối đến tận khuya cô mới trở về phòng trọ để thu xếp đồ đạc của mình.Vì một phần đồ ở bên nhà anh nên ở đây cô chỉ còn một phần nhỏ đồ đạc nên sắp xếp cũng khá nhanh là xong vừa xong một cái là cô gọi cho nhóm tam công chua tạm biệt trước khi đi.Vừa nghe tin cô đi tham gia dự án ần này ở Tây Nguyên sẽ rất lâu mới về lại được Hà Nội thì Thái Linh đã khóc như mưa khổ con bé này vô tư nhất nhóm nhưng lại mít ướt nhất nhóm làm cô và Quỳnh phải dỗ hết bao nhiêu nước bọt thì Thái Linh mới nín. Sau Khi đã dặn dò tất cả mọi người xung quanh xong thì cô vô thức lướt phím gọi vào số anh một lần nữa nhưng hồi âm lại cô thì chỉ là những tiếng tút dài mãi không ngừng.Cô như đã biết trước được kết quả này chỉ nhìn màn hình điện thoại dần tắt rồi nở một nụ cười thật tươi như lời kết thúc một cuộc tình vui chơi mà trong này ai cùng vui vẻ khi đã kết thúc được nó.Sáng sớm trước khi đi cô ghé qua bệnh viện mua đồ ăn sáng và chào mọi người trong khoa một lần nữa rồi mới rời đi.Mấy anh chị trong khoa ai ai cũng buồn khi nghe tin cô rời đi. Hết bạn Thái Linh hôm qua khóc lụt nhà thì hôm nay lại tới con bé Nhiên,con bé vừa khóc vừa ôm cô làm mấy anh chị trong khoa vừa thương vừa buồn cười phải túm lại dỗ mãi con bé mới nín.Con bé này với Thái Linh mà kết hợp lại chắc đủ để nuôi luôn một đàn cá biển mà không cần nước mất.Chào tạm biệt mọi người xong thì cô cũng ra sân bay để bay vào Tây Nguyên.Hôm qua chủ tịch đã đặc cách đặt luôn vé cho nhân viên làm cô cũng cảm động rơi nước mắt vì độ thương nhân viên của ông chủ của mình.Chiếc máy bay vừa cất cánh thì cô cũng lẩm bẩm vài câu như lời chào tạm biệt kèm một vé khứ hồi không biết ngày trở lại: Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa.Chào Hà Nội hẹn gặp vào một ngày nắng đẹp.Ta sẽ gặp nhau.