Chương 20: Tỏ tình
Túi đậu đỏ này như một cái chốt mở, lập tức đem cảnh tượng kéo về buổi sáng hôm nay, chỉ là Thanh Nãi và những người đứng xem náo nhiệt đều trở nên mơ hồ, rõ ràng nhất chính là hình ảnh Lương Bình không nghĩ ngợi gì mà vọt vào toilet nữ bế Vũ Tuệ lên, mang cô rời khỏi nơi ẩm ướt đó, khó trách trong trường học sẽ truyền ra những lời đồn đãi ái muội kia, những chuyện như vậy, nhiều năm qua Lương Bình chưa từng làm qua, cũng không phải không có bạn học trong lớp trải qua chuyện bạo lực học đường như vậy, nhưng Lương Bình nhiều nhất cũng chỉ đi báo cho giáo viên biết, bản thân sẽ không đi lo chuyện bao đồng, lúc này đây, khi Lương Bình hồi tưởng lại chuyện lúc sáng cũng cảm thấy hành động của mình ban sáng không khác gì thổ lộ.
Mà hiện tại, hắn cũng lại không nghĩ ngợi gì đã mua cho cô một túi bánh đâu đỏ nóng hầm hập trong tiệm bánh đậu đỏ mà cô thích nhất...
Hắn không nói ra, nhưng điều này giống như chuyện hắn vô tình viết tên Vũ Tuệ lên sách mà không hề phát giác, dù miệng hắn có ngậm chặt đến đâu thì tình yêu đối với Vũ Tuệ vẫn luôn như có như không xuất hiện qua các hành vi bản năng của cơ thể, dù cố thế nào cũng không thể giấu được.
Vũ Tuệ không thể không biết được tình huống hiện tại trong trường học, Mỹ Chi và những người khác đều báo tin cho Vũ Tuệ biết, có hỏi dò cũng có trêu chọc, tóm lại Lương Bình và Vũ Tuệ là hai cái tên ngày xưa bị cho rằng dù có quăng tám sào cũng không có quan hệ gì, đột nhiên bây giờ hai cái tên đó lại ở cạnh nhau.
Không khí bỗng nhiên trở nên ái muội.
Trầm mặc đến nỗi làm người ta có thể nghe được tiếng tim đập của chính bản thân, cũng cảm giác rõ ràng được máu trong người đang sôi sục.
Lương Bình cúi đầu nhìn bánh đậu đỏ trên tay Vũ Tuệ, hắn nhìn không ra biểu cảm của cô, trong lòng vô cùng thấp thỏm, cảm giác vừa sợ hãi vừa chờ mong đan xem nhau, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi, hắn phải làm sao bây giờ? Cô ấy nhất định đã nhận ra, không phải sẽ cự tuyệt hắn giống như những người khác rằng: " Thật xin lỗi, mình đã có người mình yêu." chứ? Nếu cô ấy nói vậy, hắn nên làm sao đây? Hay là hắn vẫn nên đổi đề tài trước hoặc là giải thích bản thân thật sự là vì gặp chuyện bất bình nên mới giúp đỡ? Chết tiệt, tại sao hắn không kiểm soát bản thân cho tốt chứ? Nếu lúc hành động có thể bình tĩnh suy nghĩ hai phút trước khi hành động sẽ không gặp phải giây phút làm người ta sợ hãi lúc này.
Trong lòng nghĩ nhiều như vậy nhưng Lương Bình vẫn không nói lời nào, trong lòng vẫn có chút vọng tưởng, có chút âm u lén lút chờ mong, trước hôm nay, hắn ở trong mắt Vũ Tuệ cũng giống như những người khác, nhưng ít ra trải qua hôm nay, hắn chắc sẽ không còn giống những người khác nữa, cô ấy sẽ nhớ rõ cho dù là học đệ Cương Nhất hay lấy những cớ ngu ngốc bắt chuyện với cô, hay là những người đã từng tỏ tình với cô cũng không khác gì những tên ngốc chỉ biết đứng bên ngoài kêu kêu gào gào mấy tiếng, đến việc đối phó với đám nữ sinh chặn cửa cũng không xong, nhưng lúc đó, người đi vào chỉ có hắn.
Vũ Tuệ có ý thức được điều đó không? Hắn so với những người khác ưu tú hơn, so với những người khác càng yêu cô hơn.
Anh so với bất cứ ai đều yêu em hơn, anh có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì, anh còn rất ưu tú, ở bên anh nhé.
Chút si mê ấy giống như ngọn lửa trên thảo nguyên, làm dã thú trong lòng hắn điên cuồng gầm thét.
Vũ Tuệ ngẩng đầu lên, người con trai đối diện ăn mặc chỉnh tề, ngay thẳng, từng chiếc cúc áo đều được cài cẩn thận, cặp kính che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn rất văn nhã, anh tuấn, nhưng khí chất toát ra lại lãnh đạm xa cách, mặc những bộ quần áo nghiêm chỉnh như vậy khiến hắn có vẻ lạnh lùng cấm dục, nhìn không hề dễ nói chuyện chút nào. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Bề ngoài Lương Bình thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng mà Vũ Tuệ biết núi non trong lòng hắn đang rung chuyển, cho dù tính cách hắn có thay đổi như thế nào thì hắn đều có một mặt điên cuồng vì cô, nhưng nó luôn được cất giấu trong lòng, không thể hiện ra bên ngoài.
Vũ Tuệ cầm lấy túi giấy, gương mặt ửng đỏ, khóe mắt cũng có chút phiếm hồng, nói: " Cảm ơn..."
Lời hắn muốn nghe không phải là 'cảm ơn' Lương Bình nhìn gò má ửng đỏ và đôi mắt long lanh ngập nước có phần ngượng ngùng của Vũ Tuệ, hay tay đang đặt trên đùi dần dần xiết chặt, hắn tận lực khắc chế âm thanh của bản thân, cố gắng bình tĩnh để có thể biểu đạt rõ ràng từng chữ một: " Nói chuyện này, có lẽ có chút đột ngột, nhưng trong trường học xuất hiện lời đồn ' Lương Bình thích Vũ Tuệ'... là sự thật. Nếu như cậu không chán ghét tôi. Có thể... có thể cùng tôi... hẹn hò?"
Càng về sau, âm thanh trong câu nói càng không thể bình tĩnh nổi. lần tỏ tình này hắn không hề diễn thử trong đầu, đột ngột như vậy, chính hắn cũng bị dọa sợ rồi, kế hoạch mãi mãi cũng không đuổi kịp biến hóa. Hắn sẽ bị cự tuyệt ư?
" Được." Vũ Tuệ nói.
Lương Bình trừng lớn mắt nhìn cô, không dám tin.
Vũ Tuệ cười ôn hòa vẫy vẫy tay với hắn, Lương Bình choáng váng chỉ biết nghe theo mệnh lệnh mà đi tới.
" Cúi đầu thấp xuống một chút."
Đầu óc Lương Bình không hoạt động được nữa, chỉ biết cúi đầu.
Vũ Tuệ nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cô mĩm cười, đôi mắt cất giấu vài phần giảo hoạt.
Phốc! Phốc! Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc.... Trong thế giới của Lương Bình, muôn hoa lập tức nở rộ, đến cả khe hở của cục đá cũng nở hoa rồi.
......
" Cái tên này, tuy rằng có một gương mặt thường xuyên gây trở ngại cho công việc, nhưng tốt xấu gì cũng là một gương mặt đẹp, dáng người cũng tốt, vẫn có chút hữu dụng." Trưởng khoa vỗ vỗ bả vai Đồng Bình nói.
".... Vâng vâng vâng." Đồng Bình vô cùng bất đắc dĩ. Đây là một chuyện xưa bi thương, tuy rằng bản thân bị em trai ưu tú ghét bỏ, trong công việc bởi vì ngoại hình giống như người mẫu mà bị đồng nghiệp và cấp trên ghét bỏ, nhưng hắn thật sự là sinh viên tinh anh của trường học tốt nghiệp năm đó mà, trên thế giới này sẽ có người thứ hai giống nhưu hắn bởi vì khuôn mặt quá đẹp nên liên lụy tới cảnh sát không?
"Vậy thì công việc an ninh cho hội nghị thượng đỉnh này được giao cho cậu và đám Đại Hùng, sẽ có những quan viên cấp cao cũng đến, nhất định không được chậm trễ! Lúc phóng viên đến chụp ảnh nhất định phải để lộ ra sự uy nghiêm đẹp trai ngút trời của một người cảnh sát, cậu chính là đại biểu cho hình tượng của chúng ta."
" Rõ."
Đồng Bình trên đường về nhà lại bắt đầu hối hận bản thân nhàn rỗi, không có chuyện gì lại ở trước mặt thằng em mạnh miệng khoe khoang, nói cái gì mà kinh nghiệm yêu đương vô cùng phong phú, còn cái gì mà bí tịch yêu đương, kinh nghiệm yêu đương của hắn quả thực là phong phú, nhưng mà hắn không có chủ động theo đuổi con gái nhà người ta, trước giờ toàn là bọn họ chủ động theo đuổi hắn, mà rõ ràng quan hệ giữa Vũ Tuệ và Lương Bình, là Lương Bình muốn chủ động. Hắn cố gắng nhớ lại khi nữ sinh theo đuổi hắn, hắn bị làm động tâm lúc nào, rồi sau đó dạy lại cho Lương Bình, bằng không hắn ở trước mặt Lương Bình thật sự sẽ mất hết uy tín của một người anh trai.
Kết quả Đồng Bình liều mạng nhớ lại, cũng không nhớ nổi được hai cái, đến hắn cũng tự cảm thấy bản thân thật sự là một tên cặn bã, căn bản là không nhớ ra được mấy chuyện hay hình ảnh khi hắn hẹn họ với con gái nhà người ta, thậm chí có vài người bạn gái cũ hắn không nhớ nổi mặt và tên của họ.
Buồn rầu mà cự tuyệt lời ngỏ của hai người phụ nữ, buồn rầu mà về đến nhà, Đồng Bình đột nhiên nghe được âm thanh chào đón ôn hòa, phấp phới gió xuân: " Mừng anh về nhà."
Đùng một cái, một trận tê dại lan truyền từ lưng đến da đầu, Đồng Bình hoảng sợ mà nhìn Lương Bình, đây là ai? Em trai của tôi sao? Cái người đang tươi cười ôn hòa nhìn hắn, cái người anh tuấn trước mắt, là em trai tám trăm năm cũng không cười một chút của hắn ư?! Đây là làm sao vậy?! Chẳng lẽ là biết hắn không viết báo cáo yêu đương nên đã ghét bỏ hắn tới đỉnh điểm, cho nên quyết định sẽ tiêu diệt hắn luôn sao? Thật đáng sợ!!!
// Nội tâm anh trai phong phú vkl //
Mà hiện tại, hắn cũng lại không nghĩ ngợi gì đã mua cho cô một túi bánh đâu đỏ nóng hầm hập trong tiệm bánh đậu đỏ mà cô thích nhất...
Hắn không nói ra, nhưng điều này giống như chuyện hắn vô tình viết tên Vũ Tuệ lên sách mà không hề phát giác, dù miệng hắn có ngậm chặt đến đâu thì tình yêu đối với Vũ Tuệ vẫn luôn như có như không xuất hiện qua các hành vi bản năng của cơ thể, dù cố thế nào cũng không thể giấu được.
Vũ Tuệ không thể không biết được tình huống hiện tại trong trường học, Mỹ Chi và những người khác đều báo tin cho Vũ Tuệ biết, có hỏi dò cũng có trêu chọc, tóm lại Lương Bình và Vũ Tuệ là hai cái tên ngày xưa bị cho rằng dù có quăng tám sào cũng không có quan hệ gì, đột nhiên bây giờ hai cái tên đó lại ở cạnh nhau.
Không khí bỗng nhiên trở nên ái muội.
Trầm mặc đến nỗi làm người ta có thể nghe được tiếng tim đập của chính bản thân, cũng cảm giác rõ ràng được máu trong người đang sôi sục.
Lương Bình cúi đầu nhìn bánh đậu đỏ trên tay Vũ Tuệ, hắn nhìn không ra biểu cảm của cô, trong lòng vô cùng thấp thỏm, cảm giác vừa sợ hãi vừa chờ mong đan xem nhau, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi, hắn phải làm sao bây giờ? Cô ấy nhất định đã nhận ra, không phải sẽ cự tuyệt hắn giống như những người khác rằng: " Thật xin lỗi, mình đã có người mình yêu." chứ? Nếu cô ấy nói vậy, hắn nên làm sao đây? Hay là hắn vẫn nên đổi đề tài trước hoặc là giải thích bản thân thật sự là vì gặp chuyện bất bình nên mới giúp đỡ? Chết tiệt, tại sao hắn không kiểm soát bản thân cho tốt chứ? Nếu lúc hành động có thể bình tĩnh suy nghĩ hai phút trước khi hành động sẽ không gặp phải giây phút làm người ta sợ hãi lúc này.
Trong lòng nghĩ nhiều như vậy nhưng Lương Bình vẫn không nói lời nào, trong lòng vẫn có chút vọng tưởng, có chút âm u lén lút chờ mong, trước hôm nay, hắn ở trong mắt Vũ Tuệ cũng giống như những người khác, nhưng ít ra trải qua hôm nay, hắn chắc sẽ không còn giống những người khác nữa, cô ấy sẽ nhớ rõ cho dù là học đệ Cương Nhất hay lấy những cớ ngu ngốc bắt chuyện với cô, hay là những người đã từng tỏ tình với cô cũng không khác gì những tên ngốc chỉ biết đứng bên ngoài kêu kêu gào gào mấy tiếng, đến việc đối phó với đám nữ sinh chặn cửa cũng không xong, nhưng lúc đó, người đi vào chỉ có hắn.
Vũ Tuệ có ý thức được điều đó không? Hắn so với những người khác ưu tú hơn, so với những người khác càng yêu cô hơn.
Anh so với bất cứ ai đều yêu em hơn, anh có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì, anh còn rất ưu tú, ở bên anh nhé.
Chút si mê ấy giống như ngọn lửa trên thảo nguyên, làm dã thú trong lòng hắn điên cuồng gầm thét.
Vũ Tuệ ngẩng đầu lên, người con trai đối diện ăn mặc chỉnh tề, ngay thẳng, từng chiếc cúc áo đều được cài cẩn thận, cặp kính che khuất đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn rất văn nhã, anh tuấn, nhưng khí chất toát ra lại lãnh đạm xa cách, mặc những bộ quần áo nghiêm chỉnh như vậy khiến hắn có vẻ lạnh lùng cấm dục, nhìn không hề dễ nói chuyện chút nào. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Bề ngoài Lương Bình thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng mà Vũ Tuệ biết núi non trong lòng hắn đang rung chuyển, cho dù tính cách hắn có thay đổi như thế nào thì hắn đều có một mặt điên cuồng vì cô, nhưng nó luôn được cất giấu trong lòng, không thể hiện ra bên ngoài.
Vũ Tuệ cầm lấy túi giấy, gương mặt ửng đỏ, khóe mắt cũng có chút phiếm hồng, nói: " Cảm ơn..."
Lời hắn muốn nghe không phải là 'cảm ơn' Lương Bình nhìn gò má ửng đỏ và đôi mắt long lanh ngập nước có phần ngượng ngùng của Vũ Tuệ, hay tay đang đặt trên đùi dần dần xiết chặt, hắn tận lực khắc chế âm thanh của bản thân, cố gắng bình tĩnh để có thể biểu đạt rõ ràng từng chữ một: " Nói chuyện này, có lẽ có chút đột ngột, nhưng trong trường học xuất hiện lời đồn ' Lương Bình thích Vũ Tuệ'... là sự thật. Nếu như cậu không chán ghét tôi. Có thể... có thể cùng tôi... hẹn hò?"
Càng về sau, âm thanh trong câu nói càng không thể bình tĩnh nổi. lần tỏ tình này hắn không hề diễn thử trong đầu, đột ngột như vậy, chính hắn cũng bị dọa sợ rồi, kế hoạch mãi mãi cũng không đuổi kịp biến hóa. Hắn sẽ bị cự tuyệt ư?
" Được." Vũ Tuệ nói.
Lương Bình trừng lớn mắt nhìn cô, không dám tin.
Vũ Tuệ cười ôn hòa vẫy vẫy tay với hắn, Lương Bình choáng váng chỉ biết nghe theo mệnh lệnh mà đi tới.
" Cúi đầu thấp xuống một chút."
Đầu óc Lương Bình không hoạt động được nữa, chỉ biết cúi đầu.
Vũ Tuệ nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cô mĩm cười, đôi mắt cất giấu vài phần giảo hoạt.
Phốc! Phốc! Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc.... Trong thế giới của Lương Bình, muôn hoa lập tức nở rộ, đến cả khe hở của cục đá cũng nở hoa rồi.
......
" Cái tên này, tuy rằng có một gương mặt thường xuyên gây trở ngại cho công việc, nhưng tốt xấu gì cũng là một gương mặt đẹp, dáng người cũng tốt, vẫn có chút hữu dụng." Trưởng khoa vỗ vỗ bả vai Đồng Bình nói.
".... Vâng vâng vâng." Đồng Bình vô cùng bất đắc dĩ. Đây là một chuyện xưa bi thương, tuy rằng bản thân bị em trai ưu tú ghét bỏ, trong công việc bởi vì ngoại hình giống như người mẫu mà bị đồng nghiệp và cấp trên ghét bỏ, nhưng hắn thật sự là sinh viên tinh anh của trường học tốt nghiệp năm đó mà, trên thế giới này sẽ có người thứ hai giống nhưu hắn bởi vì khuôn mặt quá đẹp nên liên lụy tới cảnh sát không?
"Vậy thì công việc an ninh cho hội nghị thượng đỉnh này được giao cho cậu và đám Đại Hùng, sẽ có những quan viên cấp cao cũng đến, nhất định không được chậm trễ! Lúc phóng viên đến chụp ảnh nhất định phải để lộ ra sự uy nghiêm đẹp trai ngút trời của một người cảnh sát, cậu chính là đại biểu cho hình tượng của chúng ta."
" Rõ."
Đồng Bình trên đường về nhà lại bắt đầu hối hận bản thân nhàn rỗi, không có chuyện gì lại ở trước mặt thằng em mạnh miệng khoe khoang, nói cái gì mà kinh nghiệm yêu đương vô cùng phong phú, còn cái gì mà bí tịch yêu đương, kinh nghiệm yêu đương của hắn quả thực là phong phú, nhưng mà hắn không có chủ động theo đuổi con gái nhà người ta, trước giờ toàn là bọn họ chủ động theo đuổi hắn, mà rõ ràng quan hệ giữa Vũ Tuệ và Lương Bình, là Lương Bình muốn chủ động. Hắn cố gắng nhớ lại khi nữ sinh theo đuổi hắn, hắn bị làm động tâm lúc nào, rồi sau đó dạy lại cho Lương Bình, bằng không hắn ở trước mặt Lương Bình thật sự sẽ mất hết uy tín của một người anh trai.
Kết quả Đồng Bình liều mạng nhớ lại, cũng không nhớ nổi được hai cái, đến hắn cũng tự cảm thấy bản thân thật sự là một tên cặn bã, căn bản là không nhớ ra được mấy chuyện hay hình ảnh khi hắn hẹn họ với con gái nhà người ta, thậm chí có vài người bạn gái cũ hắn không nhớ nổi mặt và tên của họ.
Buồn rầu mà cự tuyệt lời ngỏ của hai người phụ nữ, buồn rầu mà về đến nhà, Đồng Bình đột nhiên nghe được âm thanh chào đón ôn hòa, phấp phới gió xuân: " Mừng anh về nhà."
Đùng một cái, một trận tê dại lan truyền từ lưng đến da đầu, Đồng Bình hoảng sợ mà nhìn Lương Bình, đây là ai? Em trai của tôi sao? Cái người đang tươi cười ôn hòa nhìn hắn, cái người anh tuấn trước mắt, là em trai tám trăm năm cũng không cười một chút của hắn ư?! Đây là làm sao vậy?! Chẳng lẽ là biết hắn không viết báo cáo yêu đương nên đã ghét bỏ hắn tới đỉnh điểm, cho nên quyết định sẽ tiêu diệt hắn luôn sao? Thật đáng sợ!!!
// Nội tâm anh trai phong phú vkl //