Chương 21: Kiềm chế
Đồng Bình bị dọa sợ rất nhanh đoán được lý do Lương Bình khác thường như vậy, nhưng mà sau đó Lương Bình lại khôi phục bộ dáng như bình thường.
Lúc ăn tối cho dù có hỏi thế nào Lương Bình cũng không thèm để ý, không khác gì ngày xưa.
Lương Bình trở về phòng làm bài tập, cánh cửa trượt thủy tinh ở ban công phản chiếu hình ảnh góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng, đến bờ môi mỏng và cằm, những đường nét trên khuôn mặt nhu hòa, uyển chuyển, bộ dáng rũ mắt làm bài tập vô cùng đứng đắn, nghiêm túc, khí chất lãnh đạm ngăn cách người ngoài ngàn dặm, khiến cho họ chỉ dám nhìn chứ không dám quấy rầy. Một lúc lâu sau, giống như đã làm xong hết bài tập, ngòi bút Lương Bình dừng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn tờ giấy không rời.
Bài văn yêu cầu một nghìn chữ, hắn chỉ mới viết ba trăm chữ, từ đó về sau một vùng lớn đều là " Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ."
Vũ Tuệ... Cái tên này chỉ cần nhìn thôi hắn cũng cảm thấy thật tốt, khiến cho hắn cảm thấy sung sướng. Nghĩ đến đôi môi cô nhẹ nhàng dừng trên môi hắn, hô hấp hắn trở nên khó khăn, lông minh tinh tế rung động, đôi môi nhịn không được mà lén lút cười nhẹ một chút.
" Vui đến vậy cơ à?" Bên tai truyền đến âm thanh của Đồng Bình.
Lương Bình nhìn anh trai hắn một cái, nhanh chóng thu hồi nụ cười, miệng đóng chặt nhưng trong ánh mắt lại không che giấu được, niềm vui của hắn cơ bản là không thể kiềm chế được. Bên trong thế giới của chính mình, con dã thú luôn vặn vẹo rít gào cuối cùng cũng trở nên nhu thuận, tung tăng đuổi bướm, lăn lộn, hắt xì trên cánh đồng đầy hoa dưới trời xanh, mây trắng. Niềm sung sướng của hắn như trào ra từ nơi sâu thẳm nhất của đáy lòng, cho dù có cố thế nào cũng không che dấu được.
" Cái tên tiểu tử này, buổi sáng còn nhờ anh mày chỉ cách theo đuổi con gái nhà người ta, tới tối đã thành công rồi là sao?" Đồng Bình đá dép ra, một bước bay đến giường Lương Bình ngồi xếp bằng xuống: " Xem ra là không cần đến anh rồi."
" Đừng nói cứ như là anh đã chuẩn bị tốt báo cáo rồi vậy." Lương Bình còn không rõ anh trai hắn là lại hàng gì sao? Buổi sáng chẳng qua là nhất thời xúc động, nhưng mà hắn cũng không hề đặt chút hi vọng nào vào chuyện đến tối anh trai hắn có thể đưa cho hắn một bản báo cáo yêu đương.
Đồng Bình bị nghẹn một chút, mở ví tiền lôi gì đó ra, sáng suốt thay đổi đề tài: " Cầm đi, chứng minh của Vũ Tuệ, hôm nay rơi trong xe anh. Đúng rồi, tiền tiêu vặt có đủ không? Muốn hẹn hò thì trên người phải mang đủ tiền mới được đó, có muốn anh trai này giúp gì không?"
" À..., anh giúp đỡ tôi?" Ánh mắt Lương Bình không rời khỏi ảnh chụp Vũ Tuệ, lời nói lại lộ ra sự ghét bỏ và lạnh nhạt không gì sánh kịp.
Đồng Bình nháy mắt phải chịu đả kích mạnh mẽ đánh vào lòng tự trọng: "...."
Đồng Bình vậy mà quên mất, em trai hắn còn có nhiều tiền hơn so với hắn, người khác đọc sách phải tiêu tiền, em hắn đọc sách kiếm tiền, học bổng mỗi năm, các loại tiền thưởng thi đua và tiền thưởng đi thi cờ tướng, bao nhiêu năm như vậy tích góp cũng được rất nhiều, khi hắn học đại học vẫn thường xuyên phải đi tìm em trai hắn đang học trung học giúp đỡ kìa... Nghĩ mà tức!
Bóng đêm càng trầm, Lương Bình rửa mặt xong nằm lên giường, hắn trằn trọc, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhắm mắt lại là Vũ Tuệ, mở to mắt cũng là Vũ Tuệ, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh cô tươi cười ôn hòa nói " Được.", môi tựa như vẫn còn lưu lại cảm giác khi Vũ Tuệ nhẹ nhàng chạm môi hắn.
Cô nói được. Cô hôn hắn. Vũ Tuệ....thật sự thích hắn? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến cho đại não hắn hưng phấn cực độ, không thể nào chìm vào giấc ngủ. Hắn dứt khoát xốc chăn đứng dậy, thay quần áo, dưới màn đêm tĩnh lặng lặng lẽ rời khỏi nhà.
Phố lớn ngõ nhỏ đều im ắng, toàn bộ phố xá vẫn say ngủ, Lương Bình lên xe đạp, chạy nhanh qua những chiếc xe thưa thớt trên đường, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
......
Vũ Tuệ đứng trên ban công, ánh mắt từ bầu trời đêm đẹp đẽ đầy sao nhìn xuống, ở trước giao lộ, một chiếc xe màu trắng đang dừng ở đó, Thanh Nãi từ ghế phụ bước xuống.
Vũ Tuệ nhìn theo Thanh Nãi đi vào sân nhà, như là cảm nhận được ánh mắt của Vũ Tuệ, Thanh Nãi trước khi bước vào cửa nghiêng người, thấy được Vũ Tuệ đứng trên ban công nhà đối diện. Ánh mắt Thanh Nãi lập tức trở nên phẫn nộ, dựng ngón giữa về phía Vũ Tuệ. Nếu không phải nhà Vũ Tuệ quá gần nhà cô nàng, tìm Vũ Tuệ gây chuyện có thể sẽ bị bố mình phát hiện, cô ta thật sự hận không thể qua đó đánh cho Vũ Tuệ một trận.
Nhìn Thanh Nãi đóng mạnh cửa lại, Vũ Tuệ cũng xoay người về phòng. Ôm mèo nằm trên giường. Cô nghĩ đến chuyện chiều nay, sau khi Lương Bình bị hôn, bộ dáng đứng hình tại chỗ, lỗ tai đỏ bừng, một câu cũng nói không hoàn chỉnh, trên mặt liền lộ ra vui vẻ: " Thật là đáng yêu, làm người ta chỉ muốn bắt nạt mãi thôi..."
Vũ Tuệ đối với ba ngày sắp tới tràn ngập chờ mong, sáng sớm hôm sau cô dậy rất sớm, ra khỏi phòng ngủ tiến về phía ban công nhìn xuống. Sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết, phía chân trời, ánh mặt trời vẫn còn yếu ớt, xem ra dự báo thời tiết rất chuẩn, nói rằng hôm nay là một ngày đẹp trời.
Đang muốn xoay người vào phòng vệ sinh, Vũ Tuệ đột nhiên nhìn thấy cửa sắt dưới sân dựng một chiếc xe đạp, một góc áo màu lam lộ ra sau góc tường.
Vũ Tuệ ngẫn người, rồi nhanh chóng ra bên ngoài xem xét: " Lương Bình?"
Vì thế chủ nhân góc áo đang dựa vào tường xem sách, từ sau tường ló ra, lộ ra gương mặt hắn. Đúng là dáng người thẳng tắp của Lương Bình.
" Tôi nghĩ buổi sáng cậu đi học có khả năng sẽ gặp Thanh Nãi, tiện đường ghé qua xem." Biểu tình Lương Bình lãnh đạm, bình tĩnh nói, một chút cũng không nhìn ra người này hôm qua đã tỏ tình với người ta, hơn nữa còn vì vậy mà hưng phấn cả đêm.
" Tiện đường? Chạy xe đạp qua đây sao? Nhà cậu cách đây xa như vậy, đi xe đạp chắc cũng phải hơn một giờ đó," Vũ Tuệ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt tràn ngập ý cười bất đắc dĩ. Bởi vì trời còn quá sớm nên xe điện chưa chạy, chỉ có thể đi xe đạp? Không không không, hẳn không phải là qua đây quá sớm, mà là qua đây quá muộn.
Đây là nữa đêm chạy tới ngồi canh? Thật là, Lương Bình của cô, giống cún con trung thành quá đi mất.
" Đây là cách tôi tập thể dục buổi sáng." Lương Bình đẩy mắt kính, mặt vô cảm tránh né tầm mắt Vũ Tuệ.
" Mình nói này..." Vũ Tuệ cúi đấu ngó đôi mắt hắn, bướng bỉnh chớp chớp đôi mắt to: " Lương Bình đúng là không thành thật mà."
Rõ ràng là giống như một tên biến thái si mê vẫn đi theo phía sau cô một đoạn thời gian dài như vậy, tham lam nhìn trộm cô, rõ ràng thế giới nội tâm của hắn mỗi lần đối mặt với cô đều mạnh mẽ dao động, nghẹn suốt hai học kỳ mới chịu nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Bình không thành thật như vậy.
Nhưng mà á...rốt cuộc là bởi vì Lương Bình thật sự không am hiểu đối với chuyện yêu đương, cho nên chỉ biết vụng về theo phía sau cô dây dưa dây cà đến bây giờ, hay là bởi vì hắn kiền nén sự tham lam của bản thân, cho nên mới không dám thẳng thắn thổ lộ? Hoặc là cả hai?
Lương Bình không đáp lại, chỉ duỗi tay cầm lấy cặp sách trên tay Vũ Tuệ, đi về phía trước: " Đi thôi."
Vũ Tuệ nở nụ cười, ôn nhu đáp: " Được." Cô tiến lên vài bước, nhẹ nhàng kéo tay hắn lại. Cô cảm giác được mạch đập trên tay Lương Bình nảy lên và hô hấp dồn dập trong nháy mắt.
Thì ra là vậy, có lẽ vẫn có một chút không am hiểu, nhưng hiện tại phần nhiều vẫn là kiềm chế nha. Rốt cuộc tỏ tình với người mình thích điên cuồng, sau đó được người ấy chấp nhận, trở thành bạn trai của cô, sau đó thì sao? Sẽ càng ngày càng tham lam, lo lắng nếu không kiềm chế được bản thân, làm ra chuyện quá mức, sẽ bị chán ghét sau đó bị đề nghị chia tay?
Thật là, quá đáng yêu, ý cười trong mắt Vũ Tuệ càng đậm, vô cùng giảo hoạt, ngón tay như vô tình ác ý cào cào vào lòng bàn tay hắn, thưởng thức bộ dáng cao lãnh cấm dục bên ngoài của hắn, nhưng linh hồn bên trong lại đang run rẩy vì cô.
Vì xa nên nếu đi xe đạp đến trường có lẽ sẽ không kịp, cho nên Lương Bình để xe trong nhà Vũ Tuệ, cùng cô đi xe điện đến trường. Cả quả trình rất nhanh đã trở thành một gánh nặng ngọt ngào.
Lúc này cũng không phải giờ cao điểm nhưng người trong xe điện cũng không ít, Lương Bình chặn đám người, cho Vũ Tuệ có một khoảng trống ở gần cửa xe, giúp cô không phải chen chúc. Khoảng cách như vậy làm hắn chỉ cần rũ mắt là có thể thấy được hàng mi đang rũ xuống một cách ngoan ngoãn của cô, tệ nhất là khi Vũ Tuệ ngước đầu nhìn hắn, từ góc độ cùng độ cao này của hắn nhìn vào, thật sự là chọc người phải yêu thương mà.
Lương Bình cảm thấy không xong, thật sự rất không xong. Hắn cho rằng nội tâm dã thú của mình bởi vì Vũ Tuệ đồng ý hẹn hò mà đã nhu thuận hơn, nhưng mà nó chỉ vừa thoáng thở hổn hển một hơi, sau đó lập tức trở lên to lớn hơn một vòng, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Ngay từ đầu, hắn chỉ cần nhìn cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, qua một thời gian sau, hắn cần nhìn cô lâu thêm chút nữa mới cảm thấy thỏa mãn, sau đó lại hi vọng Vũ Tuệ cũng sẽ liếc nhìn hắn, sau đó lại hy vọng cô sẽ liếc nhìn hắn nhiều thêm vài lần, hiện tại, Vũ Tuệ đã là bạn gái hắn, lòng tham của hắn lập tức lớn hơn, muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn....
Loại ý nghĩ tà ác đến quá nhanh, hắn quả thực là một tên biến thái, nếu chuyện này bị biết sẽ bị cô chán ghét mất, có lẽ rất nhanh sẽ bị đá thôi.
Người ngoài không biết nội tâm ác liệt dưới vẻ bề ngoài ôn hòa tươi cười của Vũ Tuệ, cũng không biết Lương Bình lạnh lùng cấm dục lại luôn phải kiềm chế trong dày vò, chỉ biết một màn này thoạt nhìn qua tốt đẹp, những năm tháng tươi đẹp luôn làm người ta phải rung động, lại còn là thiếu nữ xinh đẹp, chàng trai anh tuấn như vậy. Nhóm người bận rộn đi làm cũng lộ ra ý cười hiểu rõ, cũng có người nhìn họ bằng ánh mắt ghen tị. Trên xe điện lúc này cũng có một ít học sinh, có học sinh của Lĩnh Tây, cũng có học sinh của trường khác, trong đó cũng có người nhận ra được Lương Bình và Vũ Tuệ.
Sức mạnh của bát quái luôn mạnh mẽ như vậy, vì thế chờ đến khi Vũ Tuệ và Lương Bình xuống trạm xe ở Lĩnh Tây, trong trường học, lời đồn Lương Bình đang hẹn hò với Vũ Tuệ đã áp đảo lời đồn Lương Bình thích Vũ Tuệ hay là Vũ Tuệ yêu thầm Lương Bình.
" Lương Bình và Vũ Tuệ thật sự đang hẹn hò?"
" Chắc là vậy đi, nhà Lương Bình và nhà Vũ Tuệ đâu có cùng hướng hay cùng tuyến đường, hôm nay ngồi chung xe điện đến trường, Lương Bình còn cầm cặp giúp Vũ Tuệ, cho dù nói là lớp trưởng chăm sóc cho bạn cùng lớp cũng không có khả năng làm đến mức như vậy chứ."
" Thật á? Vậy Vũ Tuệ thích Lương Bình cho nên mới viết thư đe dọa gửi cho Thanh Nãi vì lúc đó Thanh Nãi đang theo đuổi Lương Bình?"
" Cũng không nhất định là vậy, ngày hôm qua lúc Lương Bình cứu cô ấy ra, nếu là mình, mình cũng sẽ lập tức thích Lương Bình."
" Đáng ghét, mình không thích như vậy."
"..."
Hai thần tượng được nhiều người yêu mến ở trường chuyên Lĩnh Tây vậy mà hư hư thực thực ở bên nhau, bị nghị luận một phen cũng là chuyện bình thường.
Tri Giai ngồi trên bồn cầu, nghe các nữ sinh bên ngoài nghị luận, biểu tình tràn ngập ngạc nhiên, nhưng lại có hơi hơi cảm thấy có khả năng là sự thật, chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thực là cơ hội để hai bên xúc tiến tình cảm, cho nên thời điểm Lương Bình không tin bộ mặt thật của Vũ Tuệ, cô ta đã cảm thấy bất an. Quả nhiên, bất an đã hiệu nghiệm, bọn họ thật sự ở bên nhau ư?
Nắm chặt tay đặt trước ngực, Tri Giai cảm thấy vừa khổ sở lại vừa tức giận, cô ta làm nhiều như vậy nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì sao? Rõ ràng Vũ Tuệ chính là loại người như vậy! Rốt cuộc phải làm sao để Lương Bình chịu tin điều đó? Làm sao mới có thể làm lộ gương mặt thật của Vũ Tuệ?!
Lúc ăn tối cho dù có hỏi thế nào Lương Bình cũng không thèm để ý, không khác gì ngày xưa.
Lương Bình trở về phòng làm bài tập, cánh cửa trượt thủy tinh ở ban công phản chiếu hình ảnh góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, từ vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao thẳng, đến bờ môi mỏng và cằm, những đường nét trên khuôn mặt nhu hòa, uyển chuyển, bộ dáng rũ mắt làm bài tập vô cùng đứng đắn, nghiêm túc, khí chất lãnh đạm ngăn cách người ngoài ngàn dặm, khiến cho họ chỉ dám nhìn chứ không dám quấy rầy. Một lúc lâu sau, giống như đã làm xong hết bài tập, ngòi bút Lương Bình dừng lại, nhưng ánh mắt lại nhìn tờ giấy không rời.
Bài văn yêu cầu một nghìn chữ, hắn chỉ mới viết ba trăm chữ, từ đó về sau một vùng lớn đều là " Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ."
Vũ Tuệ... Cái tên này chỉ cần nhìn thôi hắn cũng cảm thấy thật tốt, khiến cho hắn cảm thấy sung sướng. Nghĩ đến đôi môi cô nhẹ nhàng dừng trên môi hắn, hô hấp hắn trở nên khó khăn, lông minh tinh tế rung động, đôi môi nhịn không được mà lén lút cười nhẹ một chút.
" Vui đến vậy cơ à?" Bên tai truyền đến âm thanh của Đồng Bình.
Lương Bình nhìn anh trai hắn một cái, nhanh chóng thu hồi nụ cười, miệng đóng chặt nhưng trong ánh mắt lại không che giấu được, niềm vui của hắn cơ bản là không thể kiềm chế được. Bên trong thế giới của chính mình, con dã thú luôn vặn vẹo rít gào cuối cùng cũng trở nên nhu thuận, tung tăng đuổi bướm, lăn lộn, hắt xì trên cánh đồng đầy hoa dưới trời xanh, mây trắng. Niềm sung sướng của hắn như trào ra từ nơi sâu thẳm nhất của đáy lòng, cho dù có cố thế nào cũng không che dấu được.
" Cái tên tiểu tử này, buổi sáng còn nhờ anh mày chỉ cách theo đuổi con gái nhà người ta, tới tối đã thành công rồi là sao?" Đồng Bình đá dép ra, một bước bay đến giường Lương Bình ngồi xếp bằng xuống: " Xem ra là không cần đến anh rồi."
" Đừng nói cứ như là anh đã chuẩn bị tốt báo cáo rồi vậy." Lương Bình còn không rõ anh trai hắn là lại hàng gì sao? Buổi sáng chẳng qua là nhất thời xúc động, nhưng mà hắn cũng không hề đặt chút hi vọng nào vào chuyện đến tối anh trai hắn có thể đưa cho hắn một bản báo cáo yêu đương.
Đồng Bình bị nghẹn một chút, mở ví tiền lôi gì đó ra, sáng suốt thay đổi đề tài: " Cầm đi, chứng minh của Vũ Tuệ, hôm nay rơi trong xe anh. Đúng rồi, tiền tiêu vặt có đủ không? Muốn hẹn hò thì trên người phải mang đủ tiền mới được đó, có muốn anh trai này giúp gì không?"
" À..., anh giúp đỡ tôi?" Ánh mắt Lương Bình không rời khỏi ảnh chụp Vũ Tuệ, lời nói lại lộ ra sự ghét bỏ và lạnh nhạt không gì sánh kịp.
Đồng Bình nháy mắt phải chịu đả kích mạnh mẽ đánh vào lòng tự trọng: "...."
Đồng Bình vậy mà quên mất, em trai hắn còn có nhiều tiền hơn so với hắn, người khác đọc sách phải tiêu tiền, em hắn đọc sách kiếm tiền, học bổng mỗi năm, các loại tiền thưởng thi đua và tiền thưởng đi thi cờ tướng, bao nhiêu năm như vậy tích góp cũng được rất nhiều, khi hắn học đại học vẫn thường xuyên phải đi tìm em trai hắn đang học trung học giúp đỡ kìa... Nghĩ mà tức!
Bóng đêm càng trầm, Lương Bình rửa mặt xong nằm lên giường, hắn trằn trọc, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhắm mắt lại là Vũ Tuệ, mở to mắt cũng là Vũ Tuệ, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh cô tươi cười ôn hòa nói " Được.", môi tựa như vẫn còn lưu lại cảm giác khi Vũ Tuệ nhẹ nhàng chạm môi hắn.
Cô nói được. Cô hôn hắn. Vũ Tuệ....thật sự thích hắn? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến cho đại não hắn hưng phấn cực độ, không thể nào chìm vào giấc ngủ. Hắn dứt khoát xốc chăn đứng dậy, thay quần áo, dưới màn đêm tĩnh lặng lặng lẽ rời khỏi nhà.
Phố lớn ngõ nhỏ đều im ắng, toàn bộ phố xá vẫn say ngủ, Lương Bình lên xe đạp, chạy nhanh qua những chiếc xe thưa thớt trên đường, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
......
Vũ Tuệ đứng trên ban công, ánh mắt từ bầu trời đêm đẹp đẽ đầy sao nhìn xuống, ở trước giao lộ, một chiếc xe màu trắng đang dừng ở đó, Thanh Nãi từ ghế phụ bước xuống.
Vũ Tuệ nhìn theo Thanh Nãi đi vào sân nhà, như là cảm nhận được ánh mắt của Vũ Tuệ, Thanh Nãi trước khi bước vào cửa nghiêng người, thấy được Vũ Tuệ đứng trên ban công nhà đối diện. Ánh mắt Thanh Nãi lập tức trở nên phẫn nộ, dựng ngón giữa về phía Vũ Tuệ. Nếu không phải nhà Vũ Tuệ quá gần nhà cô nàng, tìm Vũ Tuệ gây chuyện có thể sẽ bị bố mình phát hiện, cô ta thật sự hận không thể qua đó đánh cho Vũ Tuệ một trận.
Nhìn Thanh Nãi đóng mạnh cửa lại, Vũ Tuệ cũng xoay người về phòng. Ôm mèo nằm trên giường. Cô nghĩ đến chuyện chiều nay, sau khi Lương Bình bị hôn, bộ dáng đứng hình tại chỗ, lỗ tai đỏ bừng, một câu cũng nói không hoàn chỉnh, trên mặt liền lộ ra vui vẻ: " Thật là đáng yêu, làm người ta chỉ muốn bắt nạt mãi thôi..."
Vũ Tuệ đối với ba ngày sắp tới tràn ngập chờ mong, sáng sớm hôm sau cô dậy rất sớm, ra khỏi phòng ngủ tiến về phía ban công nhìn xuống. Sáng sớm, sương mù còn chưa tan hết, phía chân trời, ánh mặt trời vẫn còn yếu ớt, xem ra dự báo thời tiết rất chuẩn, nói rằng hôm nay là một ngày đẹp trời.
Đang muốn xoay người vào phòng vệ sinh, Vũ Tuệ đột nhiên nhìn thấy cửa sắt dưới sân dựng một chiếc xe đạp, một góc áo màu lam lộ ra sau góc tường.
Vũ Tuệ ngẫn người, rồi nhanh chóng ra bên ngoài xem xét: " Lương Bình?"
Vì thế chủ nhân góc áo đang dựa vào tường xem sách, từ sau tường ló ra, lộ ra gương mặt hắn. Đúng là dáng người thẳng tắp của Lương Bình.
" Tôi nghĩ buổi sáng cậu đi học có khả năng sẽ gặp Thanh Nãi, tiện đường ghé qua xem." Biểu tình Lương Bình lãnh đạm, bình tĩnh nói, một chút cũng không nhìn ra người này hôm qua đã tỏ tình với người ta, hơn nữa còn vì vậy mà hưng phấn cả đêm.
" Tiện đường? Chạy xe đạp qua đây sao? Nhà cậu cách đây xa như vậy, đi xe đạp chắc cũng phải hơn một giờ đó," Vũ Tuệ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt tràn ngập ý cười bất đắc dĩ. Bởi vì trời còn quá sớm nên xe điện chưa chạy, chỉ có thể đi xe đạp? Không không không, hẳn không phải là qua đây quá sớm, mà là qua đây quá muộn.
Đây là nữa đêm chạy tới ngồi canh? Thật là, Lương Bình của cô, giống cún con trung thành quá đi mất.
" Đây là cách tôi tập thể dục buổi sáng." Lương Bình đẩy mắt kính, mặt vô cảm tránh né tầm mắt Vũ Tuệ.
" Mình nói này..." Vũ Tuệ cúi đấu ngó đôi mắt hắn, bướng bỉnh chớp chớp đôi mắt to: " Lương Bình đúng là không thành thật mà."
Rõ ràng là giống như một tên biến thái si mê vẫn đi theo phía sau cô một đoạn thời gian dài như vậy, tham lam nhìn trộm cô, rõ ràng thế giới nội tâm của hắn mỗi lần đối mặt với cô đều mạnh mẽ dao động, nghẹn suốt hai học kỳ mới chịu nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Bình không thành thật như vậy.
Nhưng mà á...rốt cuộc là bởi vì Lương Bình thật sự không am hiểu đối với chuyện yêu đương, cho nên chỉ biết vụng về theo phía sau cô dây dưa dây cà đến bây giờ, hay là bởi vì hắn kiền nén sự tham lam của bản thân, cho nên mới không dám thẳng thắn thổ lộ? Hoặc là cả hai?
Lương Bình không đáp lại, chỉ duỗi tay cầm lấy cặp sách trên tay Vũ Tuệ, đi về phía trước: " Đi thôi."
Vũ Tuệ nở nụ cười, ôn nhu đáp: " Được." Cô tiến lên vài bước, nhẹ nhàng kéo tay hắn lại. Cô cảm giác được mạch đập trên tay Lương Bình nảy lên và hô hấp dồn dập trong nháy mắt.
Thì ra là vậy, có lẽ vẫn có một chút không am hiểu, nhưng hiện tại phần nhiều vẫn là kiềm chế nha. Rốt cuộc tỏ tình với người mình thích điên cuồng, sau đó được người ấy chấp nhận, trở thành bạn trai của cô, sau đó thì sao? Sẽ càng ngày càng tham lam, lo lắng nếu không kiềm chế được bản thân, làm ra chuyện quá mức, sẽ bị chán ghét sau đó bị đề nghị chia tay?
Thật là, quá đáng yêu, ý cười trong mắt Vũ Tuệ càng đậm, vô cùng giảo hoạt, ngón tay như vô tình ác ý cào cào vào lòng bàn tay hắn, thưởng thức bộ dáng cao lãnh cấm dục bên ngoài của hắn, nhưng linh hồn bên trong lại đang run rẩy vì cô.
Vì xa nên nếu đi xe đạp đến trường có lẽ sẽ không kịp, cho nên Lương Bình để xe trong nhà Vũ Tuệ, cùng cô đi xe điện đến trường. Cả quả trình rất nhanh đã trở thành một gánh nặng ngọt ngào.
Lúc này cũng không phải giờ cao điểm nhưng người trong xe điện cũng không ít, Lương Bình chặn đám người, cho Vũ Tuệ có một khoảng trống ở gần cửa xe, giúp cô không phải chen chúc. Khoảng cách như vậy làm hắn chỉ cần rũ mắt là có thể thấy được hàng mi đang rũ xuống một cách ngoan ngoãn của cô, tệ nhất là khi Vũ Tuệ ngước đầu nhìn hắn, từ góc độ cùng độ cao này của hắn nhìn vào, thật sự là chọc người phải yêu thương mà.
Lương Bình cảm thấy không xong, thật sự rất không xong. Hắn cho rằng nội tâm dã thú của mình bởi vì Vũ Tuệ đồng ý hẹn hò mà đã nhu thuận hơn, nhưng mà nó chỉ vừa thoáng thở hổn hển một hơi, sau đó lập tức trở lên to lớn hơn một vòng, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Ngay từ đầu, hắn chỉ cần nhìn cô đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, qua một thời gian sau, hắn cần nhìn cô lâu thêm chút nữa mới cảm thấy thỏa mãn, sau đó lại hi vọng Vũ Tuệ cũng sẽ liếc nhìn hắn, sau đó lại hy vọng cô sẽ liếc nhìn hắn nhiều thêm vài lần, hiện tại, Vũ Tuệ đã là bạn gái hắn, lòng tham của hắn lập tức lớn hơn, muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn....
Loại ý nghĩ tà ác đến quá nhanh, hắn quả thực là một tên biến thái, nếu chuyện này bị biết sẽ bị cô chán ghét mất, có lẽ rất nhanh sẽ bị đá thôi.
Người ngoài không biết nội tâm ác liệt dưới vẻ bề ngoài ôn hòa tươi cười của Vũ Tuệ, cũng không biết Lương Bình lạnh lùng cấm dục lại luôn phải kiềm chế trong dày vò, chỉ biết một màn này thoạt nhìn qua tốt đẹp, những năm tháng tươi đẹp luôn làm người ta phải rung động, lại còn là thiếu nữ xinh đẹp, chàng trai anh tuấn như vậy. Nhóm người bận rộn đi làm cũng lộ ra ý cười hiểu rõ, cũng có người nhìn họ bằng ánh mắt ghen tị. Trên xe điện lúc này cũng có một ít học sinh, có học sinh của Lĩnh Tây, cũng có học sinh của trường khác, trong đó cũng có người nhận ra được Lương Bình và Vũ Tuệ.
Sức mạnh của bát quái luôn mạnh mẽ như vậy, vì thế chờ đến khi Vũ Tuệ và Lương Bình xuống trạm xe ở Lĩnh Tây, trong trường học, lời đồn Lương Bình đang hẹn hò với Vũ Tuệ đã áp đảo lời đồn Lương Bình thích Vũ Tuệ hay là Vũ Tuệ yêu thầm Lương Bình.
" Lương Bình và Vũ Tuệ thật sự đang hẹn hò?"
" Chắc là vậy đi, nhà Lương Bình và nhà Vũ Tuệ đâu có cùng hướng hay cùng tuyến đường, hôm nay ngồi chung xe điện đến trường, Lương Bình còn cầm cặp giúp Vũ Tuệ, cho dù nói là lớp trưởng chăm sóc cho bạn cùng lớp cũng không có khả năng làm đến mức như vậy chứ."
" Thật á? Vậy Vũ Tuệ thích Lương Bình cho nên mới viết thư đe dọa gửi cho Thanh Nãi vì lúc đó Thanh Nãi đang theo đuổi Lương Bình?"
" Cũng không nhất định là vậy, ngày hôm qua lúc Lương Bình cứu cô ấy ra, nếu là mình, mình cũng sẽ lập tức thích Lương Bình."
" Đáng ghét, mình không thích như vậy."
"..."
Hai thần tượng được nhiều người yêu mến ở trường chuyên Lĩnh Tây vậy mà hư hư thực thực ở bên nhau, bị nghị luận một phen cũng là chuyện bình thường.
Tri Giai ngồi trên bồn cầu, nghe các nữ sinh bên ngoài nghị luận, biểu tình tràn ngập ngạc nhiên, nhưng lại có hơi hơi cảm thấy có khả năng là sự thật, chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thực là cơ hội để hai bên xúc tiến tình cảm, cho nên thời điểm Lương Bình không tin bộ mặt thật của Vũ Tuệ, cô ta đã cảm thấy bất an. Quả nhiên, bất an đã hiệu nghiệm, bọn họ thật sự ở bên nhau ư?
Nắm chặt tay đặt trước ngực, Tri Giai cảm thấy vừa khổ sở lại vừa tức giận, cô ta làm nhiều như vậy nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì sao? Rõ ràng Vũ Tuệ chính là loại người như vậy! Rốt cuộc phải làm sao để Lương Bình chịu tin điều đó? Làm sao mới có thể làm lộ gương mặt thật của Vũ Tuệ?!