Chương 2
Hôm nay là ngày Ngọc Quỳnh ký hợp đồng với công ty đối tác vào lúc 9 giờ tại quán cà phê C, cô đã kiểm tra đầy đủ những thứ cần thiết cho bữa ký ngày hôm nay. Ngọc Quỳnh đã đến quán trước giờ hẹn vì đối phương rất xem trọng về vấn đề thời gian, cô sẽ không để xảy ra bất cứ lỗi nào, buổi ký hợp đồng ngày hôm nay nhất định phải thành công.
Cũng đã đến giờ hẹn, một người phụ nữ với vẻ ngoài thanh lịch mở cửa bước vào quán, đi thẳng đến bàn Ngọc Quỳnh đang ngồi.
“Xin chào, tôi tên là Tú Nga, người đại diện cho công ty phân phối trang sức Bloom đến bàn bạc và ký kết hợp đồng vào ngày hôm nay”
“Chào chị, tôi là Ngọc Quỳnh, là người sẽ bàn hợp đồng với chị, mời chị ngồi”
“Được”
- ----
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng Ngọc Quỳnh cũng đã ký được hợp đồng này. Sau khi chào tạm biệt đối phương, cô tìm kiếm taxi để trở về công ty, tuy nhiên, một chuyện không may đã xảy ra. Một chiếc xe tải đã không giữ được tay lái tông thẳng vào chiếc xe ô tô đậu gần đó, khiến chiếc xe lao thẳng về phía Ngọc Quỳnh, chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cô không thể tránh kịp. Sau khi vụ việc xảy ra, người đi đường gần đó đã gọi cho xe cứu thương và cảnh sát ngay sau đó. Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa tí tách rơi ngày càng nhiều. Phải chăng mưa rơi là đang khóc cho cô. Trong khi Ngọc Quỳnh hấp hối, cô than trách ông trời tại sao cho cô đi sớm thế trong khi cô còn đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, cô chưa phụng dưỡng chị cô nữa, cô không phục. Thế rồi cô từ từ nhắm mắt lại, những tiếng ồn xung quanh cũng dần dần biến mất.
- ----
Mí mắt Ngọc Quỳnh nặng trịch, cô cố gắng mở mắt tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát cùng với đó là mùi thuốc sát trùng, thì ra cô vẫn còn sống, cô chưa chết, ngoài ra cô còn nghe tiếng nói chuyện của ai đó.
“Bác sĩ, bác sĩ, thiếu phu nhân tỉnh dậy rồi, bác sĩ ơi”
Chắc đó là y tá, vậy ra cô đang ở bệnh viện, mà hình như cô nghe cô y tá đó gọi cô là thiếu phu nhân, có gì đó không đúng, cô làm sao mà là thiếu phu nhân được chứ, chắc cô mới tỉnh dậy tai vẫn chưa hoạt động nên nghe nhầm thôi.
Không lâu sau, bác sĩ chính của cô đến, khám và kiểm tra kỹ lưỡng cho Ngọc Quỳnh từng chút.
“Thiếu phu nhân có biết mình đang ở đâu không?”
Khoan khoan, ngay cả bác sĩ cũng gọi cô là thiếu phu nhân. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Chờ chút đã, bác sĩ vừa gọi tôi là gì?” Ngọc Quỳnh hỏi lại xác định, cô không thể nào mà nghe nhầm đến hai lần như thế.
“Tôi gọi cô là thiếu phu nhân, cô là thiếu phu nhân của đại thiếu gia Hoàng Tuấn Huy, Tổng Giám đốc Công ty thiết kế trang sức JL, con dâu nhà họ Hoàng”
Chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân, con dâu, cô đã kết hôn đâu, mà khoan đã, Hoàng Tuấn Huy, cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi.
“Vậy thì tôi tên gì?” Ngọc Quỳnh nghi hoặc hỏi bác sĩ.
“Cô tên là Vũ Ngọc Quỳnh, con gái lớn của nhà họ Vũ, cô không nhớ gì hết sao?”
Thôi xong, vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc xong cách đây không lâu. Hoàng Tuấn Huy là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn Vũ Ngọc Quỳnh là nữ phụ cùng tên với cô nhưng khác họ, hai người kết hôn với nhau là do gia đình liên hôn. Vậy thì nếu cô nhớ không lầm, kết hôn chưa được bao lâu thì Vũ Ngọc Quỳnh tức là nữ phụ, khi đang đi trung tâm thương mại, cô bị ai đó đẩy xuống cầu thang cuốn hôn mê bất tỉnh.
“À, tôi nhớ chứ, tôi hỏi xác định lại thôi, tôi ổn” Ngọc Quỳnh cần phải trấn tỉnh lại bản thân mình.
“Vậy được rồi, khi thiếu phu nhân được đưa vào bệnh viện, phần đầu của cô bị va chạm mạnh xuống nền đất nên tôi đã cho thiếu phu nhân đi chụp CT, kết quả hiện thị cho thấy thiếu phu nhân có tụ máu bầm khiến cho cô bị hôn mê sâu, lát nữa sẽ có y tá dẫn thiếu phu nhân đi chụp CT lần nữa, xem tụ máu bầm đã tan hết hay chưa, nếu kết quả hiển thị tốt nay mai thiếu phu nhân sẽ được xuất viện”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu rồi”
Sau khi bác sĩ rời đi, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên vào phòng bệnh, đi cùng với họ là một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai chạy thẳng lại giường bệnh ôm chặt lấy Ngọc Quỳnh, khiến cô xuýt thở không được.
“Chị hai, chị làm em sợ chết mất, chị hôn mê 3 ngày rồi đó”
“Cái thằng này, con buông ra, chị con vừa mới tỉnh lại, ôm chết chị con rồi” người phụ nữ lên tiếng la chàng trai.
“Phải đó, con buông ra đi, chị con thở không được bây giờ” người đàn ông cũng lên tiếng.
Thấy vậy, anh chàng mới buông tay ra, xem xét chị mình, thấy Ngọc Quỳnh ngơ ngác thì anh lên tiếng hỏi:
“Chị ơi, sao chị im lặng vậy? Chị không khỏe ở đâu à? Hay em ôm chị chặt quá làm vết thương chị đau à?”
“Không, không có, chị vẫn ổn, chị không sao hết”
Thì ra đây là gia đình của nữ phụ, ông Vũ Nhật Hưng, bà Nguyễn Ngọc Trang và người em trai là Vũ Nhật An. Cô bất ngờ vì những sự quan tâm hỏi han từ ba mẹ và em trai dành cho nữ phụ khiến cô hơi nhói lòng, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của ba mẹ, chỉ có chị hai nuôi nấng cô lớn. Mà dù sau thì những lời hỏi thăm này đâu phải dành cho cô, là dành cho thể xác này, con gái của họ, Vũ Ngọc Quỳnh.
“Bác sĩ có nói khi nào con xuất viện không?” ông Vũ nhẹ nhàng hỏi cô
“Dạ bác sĩ nói nay mai con sẽ xuất viện, ba mẹ yên tâm đi, con đã khỏe hẳn rồi ạ”
“Ế ế, khỏe thì khỏe nhưng mà bác sĩ nói cho về thì mới được về, không được về sớm đâu” Vũ Nhật An lém lỉnh nhìn cô
Mẹ Vũ nhìn Ngọc Quỳnh rồi cũng nói: “Đúng rồi đó con, à mà con rể sao chưa đến thăm con hay con chưa báo cho chồng con biết?”
“Dạ con chưa thông báo ạ, con quên mất, chút con thông báo sau” Ngọc Quỳnh định không thông báo ấy chứ nhưng mẹ Vũ hỏi thì trả lời như vậy trước đã.
“Không cần đâu, em nhắn cho anh rể biết rồi, chắc tối hay mai ảnh vào thăm chị đó”
Vũ Ngọc Quỳnh: “…”
“Thôi chúng ta nên về thôi, để cho con bé nghỉ ngơi, có muốn ăn gì thì gọi điện cho mẹ con, mẹ nấu rồi đem cho con ăn” ông Vũ ôn tồn nói.
“Dạ con biết rồi, ba mẹ về cẩn thận, chạy xe chở ba mẹ cẩn thận đó” cô dặn dò Nhật An đang lấy táo trong giỏ ăn.
“Biết rồi ạ, chị nghỉ ngơi đi, rảnh em vào thăm chị”
Sau khi nói lời tạm biệt, Ngọc Quỳnh bước ra khỏi giường bệnh, chầm chậm đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt ở trong gương, vừa quen vừa xa lạ. Ông trời cho cô thêm cơ hội sống thì cô sẽ cố gắng sống thật tốt, chỉ là cô thấy thương cho người chị hai của cô đang ở hiện thực mà thôi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không còn là Trần Ngọc Quỳnh nữa, mà là Vũ Ngọc Quỳnh.
Cũng đã đến giờ hẹn, một người phụ nữ với vẻ ngoài thanh lịch mở cửa bước vào quán, đi thẳng đến bàn Ngọc Quỳnh đang ngồi.
“Xin chào, tôi tên là Tú Nga, người đại diện cho công ty phân phối trang sức Bloom đến bàn bạc và ký kết hợp đồng vào ngày hôm nay”
“Chào chị, tôi là Ngọc Quỳnh, là người sẽ bàn hợp đồng với chị, mời chị ngồi”
“Được”
- ----
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng Ngọc Quỳnh cũng đã ký được hợp đồng này. Sau khi chào tạm biệt đối phương, cô tìm kiếm taxi để trở về công ty, tuy nhiên, một chuyện không may đã xảy ra. Một chiếc xe tải đã không giữ được tay lái tông thẳng vào chiếc xe ô tô đậu gần đó, khiến chiếc xe lao thẳng về phía Ngọc Quỳnh, chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cô không thể tránh kịp. Sau khi vụ việc xảy ra, người đi đường gần đó đã gọi cho xe cứu thương và cảnh sát ngay sau đó. Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa tí tách rơi ngày càng nhiều. Phải chăng mưa rơi là đang khóc cho cô. Trong khi Ngọc Quỳnh hấp hối, cô than trách ông trời tại sao cho cô đi sớm thế trong khi cô còn đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, cô chưa phụng dưỡng chị cô nữa, cô không phục. Thế rồi cô từ từ nhắm mắt lại, những tiếng ồn xung quanh cũng dần dần biến mất.
- ----
Mí mắt Ngọc Quỳnh nặng trịch, cô cố gắng mở mắt tỉnh dậy, thứ cô nhìn thấy là trần nhà trắng toát cùng với đó là mùi thuốc sát trùng, thì ra cô vẫn còn sống, cô chưa chết, ngoài ra cô còn nghe tiếng nói chuyện của ai đó.
“Bác sĩ, bác sĩ, thiếu phu nhân tỉnh dậy rồi, bác sĩ ơi”
Chắc đó là y tá, vậy ra cô đang ở bệnh viện, mà hình như cô nghe cô y tá đó gọi cô là thiếu phu nhân, có gì đó không đúng, cô làm sao mà là thiếu phu nhân được chứ, chắc cô mới tỉnh dậy tai vẫn chưa hoạt động nên nghe nhầm thôi.
Không lâu sau, bác sĩ chính của cô đến, khám và kiểm tra kỹ lưỡng cho Ngọc Quỳnh từng chút.
“Thiếu phu nhân có biết mình đang ở đâu không?”
Khoan khoan, ngay cả bác sĩ cũng gọi cô là thiếu phu nhân. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Chờ chút đã, bác sĩ vừa gọi tôi là gì?” Ngọc Quỳnh hỏi lại xác định, cô không thể nào mà nghe nhầm đến hai lần như thế.
“Tôi gọi cô là thiếu phu nhân, cô là thiếu phu nhân của đại thiếu gia Hoàng Tuấn Huy, Tổng Giám đốc Công ty thiết kế trang sức JL, con dâu nhà họ Hoàng”
Chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân, con dâu, cô đã kết hôn đâu, mà khoan đã, Hoàng Tuấn Huy, cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã nghe thấy nó ở đâu rồi.
“Vậy thì tôi tên gì?” Ngọc Quỳnh nghi hoặc hỏi bác sĩ.
“Cô tên là Vũ Ngọc Quỳnh, con gái lớn của nhà họ Vũ, cô không nhớ gì hết sao?”
Thôi xong, vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc xong cách đây không lâu. Hoàng Tuấn Huy là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn Vũ Ngọc Quỳnh là nữ phụ cùng tên với cô nhưng khác họ, hai người kết hôn với nhau là do gia đình liên hôn. Vậy thì nếu cô nhớ không lầm, kết hôn chưa được bao lâu thì Vũ Ngọc Quỳnh tức là nữ phụ, khi đang đi trung tâm thương mại, cô bị ai đó đẩy xuống cầu thang cuốn hôn mê bất tỉnh.
“À, tôi nhớ chứ, tôi hỏi xác định lại thôi, tôi ổn” Ngọc Quỳnh cần phải trấn tỉnh lại bản thân mình.
“Vậy được rồi, khi thiếu phu nhân được đưa vào bệnh viện, phần đầu của cô bị va chạm mạnh xuống nền đất nên tôi đã cho thiếu phu nhân đi chụp CT, kết quả hiện thị cho thấy thiếu phu nhân có tụ máu bầm khiến cho cô bị hôn mê sâu, lát nữa sẽ có y tá dẫn thiếu phu nhân đi chụp CT lần nữa, xem tụ máu bầm đã tan hết hay chưa, nếu kết quả hiển thị tốt nay mai thiếu phu nhân sẽ được xuất viện”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu rồi”
Sau khi bác sĩ rời đi, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên vào phòng bệnh, đi cùng với họ là một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai chạy thẳng lại giường bệnh ôm chặt lấy Ngọc Quỳnh, khiến cô xuýt thở không được.
“Chị hai, chị làm em sợ chết mất, chị hôn mê 3 ngày rồi đó”
“Cái thằng này, con buông ra, chị con vừa mới tỉnh lại, ôm chết chị con rồi” người phụ nữ lên tiếng la chàng trai.
“Phải đó, con buông ra đi, chị con thở không được bây giờ” người đàn ông cũng lên tiếng.
Thấy vậy, anh chàng mới buông tay ra, xem xét chị mình, thấy Ngọc Quỳnh ngơ ngác thì anh lên tiếng hỏi:
“Chị ơi, sao chị im lặng vậy? Chị không khỏe ở đâu à? Hay em ôm chị chặt quá làm vết thương chị đau à?”
“Không, không có, chị vẫn ổn, chị không sao hết”
Thì ra đây là gia đình của nữ phụ, ông Vũ Nhật Hưng, bà Nguyễn Ngọc Trang và người em trai là Vũ Nhật An. Cô bất ngờ vì những sự quan tâm hỏi han từ ba mẹ và em trai dành cho nữ phụ khiến cô hơi nhói lòng, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của ba mẹ, chỉ có chị hai nuôi nấng cô lớn. Mà dù sau thì những lời hỏi thăm này đâu phải dành cho cô, là dành cho thể xác này, con gái của họ, Vũ Ngọc Quỳnh.
“Bác sĩ có nói khi nào con xuất viện không?” ông Vũ nhẹ nhàng hỏi cô
“Dạ bác sĩ nói nay mai con sẽ xuất viện, ba mẹ yên tâm đi, con đã khỏe hẳn rồi ạ”
“Ế ế, khỏe thì khỏe nhưng mà bác sĩ nói cho về thì mới được về, không được về sớm đâu” Vũ Nhật An lém lỉnh nhìn cô
Mẹ Vũ nhìn Ngọc Quỳnh rồi cũng nói: “Đúng rồi đó con, à mà con rể sao chưa đến thăm con hay con chưa báo cho chồng con biết?”
“Dạ con chưa thông báo ạ, con quên mất, chút con thông báo sau” Ngọc Quỳnh định không thông báo ấy chứ nhưng mẹ Vũ hỏi thì trả lời như vậy trước đã.
“Không cần đâu, em nhắn cho anh rể biết rồi, chắc tối hay mai ảnh vào thăm chị đó”
Vũ Ngọc Quỳnh: “…”
“Thôi chúng ta nên về thôi, để cho con bé nghỉ ngơi, có muốn ăn gì thì gọi điện cho mẹ con, mẹ nấu rồi đem cho con ăn” ông Vũ ôn tồn nói.
“Dạ con biết rồi, ba mẹ về cẩn thận, chạy xe chở ba mẹ cẩn thận đó” cô dặn dò Nhật An đang lấy táo trong giỏ ăn.
“Biết rồi ạ, chị nghỉ ngơi đi, rảnh em vào thăm chị”
Sau khi nói lời tạm biệt, Ngọc Quỳnh bước ra khỏi giường bệnh, chầm chậm đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt ở trong gương, vừa quen vừa xa lạ. Ông trời cho cô thêm cơ hội sống thì cô sẽ cố gắng sống thật tốt, chỉ là cô thấy thương cho người chị hai của cô đang ở hiện thực mà thôi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không còn là Trần Ngọc Quỳnh nữa, mà là Vũ Ngọc Quỳnh.