Chương 3
Giữa khuya, Vũ Ngọc Quỳnh tỉnh giấc, cô không ngủ được, chắc mấy ngày nay cô hôn mê nên giờ khó ngủ. Vũ Ngọc Quỳnh xoay người lại, cô thấy một người đàn ông ngồi kế bên giường bệnh khiến cô giật mình la lên, không may đầu cô đụng vào cạnh giường.
“Em không cần phải la lớn như vậy đâu” Vừa nói vừa đỡ Vũ Ngọc Quỳnh dựa vào giường bệnh, tay anh xoa xoa chỗ cô mới đụng, mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ khiến cô hít một hơi thật dài. Người trước mặt cô chính là Hoàng Tuấn Huy, “chồng” cô.
“Sao anh lại đi thăm bệnh vào giờ này?” Vũ Ngọc Quỳnh lấy lại bình tĩnh hỏi anh.
“Vừa mới làm xong công việc, sẵn tiện ghé thăm em” Hoàng Tuấn Huy không nhanh không chậm nói.
Vũ Ngọc Quỳnh gào thét trong lòng: “Có ai đi thăm bệnh giờ này giống như anh không!? Xuýt mất mạng người đó!”
“Sao em lại tỉnh giấc?” Thấy Vũ Ngọc Quỳnh im lặng, anh lên tiếng hỏi.
“À, do em thấy có chút khát nên định thức dậy uống chút nước”
Hoàng Tuấn Huy đứng dậy rót nước đưa cho Vũ Ngọc Quỳnh, cô cảm ơn anh rồi cầm lấy ly nước uống. Vừa uống cô vừa nhìn khuôn mặt điển trai của anh, nhìn kỹ đúng là anh đẹp trai thật, Hoàng Tuấn Huy có đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt có hơi sâu lắng mang chút buồn, chiếc mũi thẳng, cằm hơi góc đã làm cho khuôn mặt hài hòa cùng với mái tóc bóng mượt và lông mày rậm, đúng là hào quang nam chính mà.
Để xóa bỏ bầu không khí tĩnh lặng, Hoàng Tuấn Huy đã chủ động mở lời trước.
“Tôi đã cho người điều tra ai đẩy em xuống cầu thang cuốn và cũng đã tìm được người đẩy em rồi, em muốn giải quyết như thế nào?”
Vũ Ngọc Quỳnh ngạc nhiên chỉ có mấy ngày mà tìm được rồi, cô hỏi anh:
“Em có thể biết người đó là ai và lý do người đó hại em không?”
Hoàng Tuấn Huy im lặng một lúc rồi hỏi cô:
“Em có biết Trịnh Hoành là ai không?”
“Hình như đó là nhân viên cũ của ba em, anh ta bị ba em đuổi việc vì lấy cắp tiền của công ty, anh ta có thói quen chơi cờ bạc nên anh ta định dùng số tiền lấy cắp được từ công ty để trả nợ”
“Đúng như em nói, anh ta hiện tại cũng đang thiếu nợ bọn cho vay một số tiền khá lớn, một người giấu mặt đã liên hệ với anh ta bằng số điện thoại chưa được đăng kí, người đó lợi dụng Trịnh Hoành đang cần tiền nên đã thuê anh ta hại em. Hiện tại người đứng phía sau chuyện vẫn chưa biết là ai, vì Trịnh Hoành có nói lúc nói chuyện điện thoại với anh ta, giọng của người đó rất lạ, không phải là giọng thật, có khả năng đã dùng máy chỉnh giọng. Tôi chỉ tìm được bấy nhiêu đó thông tin. Để chuyện này không xảy ra lần nữa, tôi cũng thuê vệ sĩ để bảo vệ em”
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết, em muốn anh hãy giao Trịnh Hoành cho cảnh sát xử lý, có được không?” Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh với ánh mắt chân thành.
“Được, em muốn là được, không còn sớm nữa em ngủ đi, đưa ly nước tôi để lại chỗ cũ”
“Cảm ơn anh, anh cũng nên về đi, trễ lắm rồi” Vũ Ngọc Quỳnh nhìn đồng hồ, 5 phút nữa là 3 giờ.
“Em ngủ rồi tôi sẽ đi” Nói rồi Hoàng Tuấn Huy đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, chờ cô ngủ.
Vũ Ngọc Quỳnh cũng ngoan ngoãn nằm xuống từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau, Hoàng Tuấn Huy cũng đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa. Anh từ tốn đi trên hành lang bệnh viện, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó, đầu dây bên kia bắt máy nói với giọng điệu khó chịu.
“Cậu biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi thế hả!?”
“Mấy giờ không quan trọng, quan trọng là có việc cho cậu làm”
Nghe Hoàng Tuấn Huy nói vậy thì đầu dây bên kia cũng chịu hợp tác.
“Nói đi, là chuyện quan trọng gì?”
“Tôi muốn cậu tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến cuộc nói chuyện của Trình Hoành với tên giấu mặt đó. Bằng mọi cách phải lấy được giọng thật của hắn, cậu làm được không?”
“Tất nhiên là được nhưng tôi cần chút thời gian, khi nào xong tôi gửi cho cậu”
“Được, chờ tin tốt từ cậu”
- ----
Đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
“Em không cần phải la lớn như vậy đâu” Vừa nói vừa đỡ Vũ Ngọc Quỳnh dựa vào giường bệnh, tay anh xoa xoa chỗ cô mới đụng, mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ khiến cô hít một hơi thật dài. Người trước mặt cô chính là Hoàng Tuấn Huy, “chồng” cô.
“Sao anh lại đi thăm bệnh vào giờ này?” Vũ Ngọc Quỳnh lấy lại bình tĩnh hỏi anh.
“Vừa mới làm xong công việc, sẵn tiện ghé thăm em” Hoàng Tuấn Huy không nhanh không chậm nói.
Vũ Ngọc Quỳnh gào thét trong lòng: “Có ai đi thăm bệnh giờ này giống như anh không!? Xuýt mất mạng người đó!”
“Sao em lại tỉnh giấc?” Thấy Vũ Ngọc Quỳnh im lặng, anh lên tiếng hỏi.
“À, do em thấy có chút khát nên định thức dậy uống chút nước”
Hoàng Tuấn Huy đứng dậy rót nước đưa cho Vũ Ngọc Quỳnh, cô cảm ơn anh rồi cầm lấy ly nước uống. Vừa uống cô vừa nhìn khuôn mặt điển trai của anh, nhìn kỹ đúng là anh đẹp trai thật, Hoàng Tuấn Huy có đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt có hơi sâu lắng mang chút buồn, chiếc mũi thẳng, cằm hơi góc đã làm cho khuôn mặt hài hòa cùng với mái tóc bóng mượt và lông mày rậm, đúng là hào quang nam chính mà.
Để xóa bỏ bầu không khí tĩnh lặng, Hoàng Tuấn Huy đã chủ động mở lời trước.
“Tôi đã cho người điều tra ai đẩy em xuống cầu thang cuốn và cũng đã tìm được người đẩy em rồi, em muốn giải quyết như thế nào?”
Vũ Ngọc Quỳnh ngạc nhiên chỉ có mấy ngày mà tìm được rồi, cô hỏi anh:
“Em có thể biết người đó là ai và lý do người đó hại em không?”
Hoàng Tuấn Huy im lặng một lúc rồi hỏi cô:
“Em có biết Trịnh Hoành là ai không?”
“Hình như đó là nhân viên cũ của ba em, anh ta bị ba em đuổi việc vì lấy cắp tiền của công ty, anh ta có thói quen chơi cờ bạc nên anh ta định dùng số tiền lấy cắp được từ công ty để trả nợ”
“Đúng như em nói, anh ta hiện tại cũng đang thiếu nợ bọn cho vay một số tiền khá lớn, một người giấu mặt đã liên hệ với anh ta bằng số điện thoại chưa được đăng kí, người đó lợi dụng Trịnh Hoành đang cần tiền nên đã thuê anh ta hại em. Hiện tại người đứng phía sau chuyện vẫn chưa biết là ai, vì Trịnh Hoành có nói lúc nói chuyện điện thoại với anh ta, giọng của người đó rất lạ, không phải là giọng thật, có khả năng đã dùng máy chỉnh giọng. Tôi chỉ tìm được bấy nhiêu đó thông tin. Để chuyện này không xảy ra lần nữa, tôi cũng thuê vệ sĩ để bảo vệ em”
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết, em muốn anh hãy giao Trịnh Hoành cho cảnh sát xử lý, có được không?” Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh với ánh mắt chân thành.
“Được, em muốn là được, không còn sớm nữa em ngủ đi, đưa ly nước tôi để lại chỗ cũ”
“Cảm ơn anh, anh cũng nên về đi, trễ lắm rồi” Vũ Ngọc Quỳnh nhìn đồng hồ, 5 phút nữa là 3 giờ.
“Em ngủ rồi tôi sẽ đi” Nói rồi Hoàng Tuấn Huy đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, chờ cô ngủ.
Vũ Ngọc Quỳnh cũng ngoan ngoãn nằm xuống từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau, Hoàng Tuấn Huy cũng đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa. Anh từ tốn đi trên hành lang bệnh viện, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó, đầu dây bên kia bắt máy nói với giọng điệu khó chịu.
“Cậu biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi thế hả!?”
“Mấy giờ không quan trọng, quan trọng là có việc cho cậu làm”
Nghe Hoàng Tuấn Huy nói vậy thì đầu dây bên kia cũng chịu hợp tác.
“Nói đi, là chuyện quan trọng gì?”
“Tôi muốn cậu tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến cuộc nói chuyện của Trình Hoành với tên giấu mặt đó. Bằng mọi cách phải lấy được giọng thật của hắn, cậu làm được không?”
“Tất nhiên là được nhưng tôi cần chút thời gian, khi nào xong tôi gửi cho cậu”
“Được, chờ tin tốt từ cậu”
- ----
Đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?