Chương 4
Hôm nay, bác sĩ cho phép Vũ Ngọc Quỳnh xuất viện, cô vui mừng vì cuối cùng cũng đã được về nhà, nằm bệnh viện gần hai tuần cũng khiến cô sợ mùi ở đây. Cô đã chuẩn bị đồ đạc xong và chờ Hoàng Tuấn Huy đến đón cô, không lâu sau thì anh cũng đến.
“Em chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi ạ”
“Em ở đây chờ tôi, tôi đi làm thủ tục xuất viện, xong rồi chúng ta về”
“Dạ được”
Nói xong Hoàng Tuấn Huy đi làm thủ tục xuất viện. Trong khi chờ anh, cô nhớ lại những diễn biến tiếp theo, sau khi biết Vũ Ngọc Quỳnh không sao, người giấu mặt đó đã gọi điện đe dọa và nói rằng sẽ giết bằng được cô. Hình như cô nhớ là một cô gái trẻ, có thể trạc tuổi cô hoặc nhỏ hơn cô, nhưng cô không thể nhớ tên người đó là ai. Khúc quan trọng thì lại không nhớ, cô tức bản thân mình thật. Điện thoại Vũ Ngọc Quỳnh để trên bàn reo lên, cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình tên hiển thị là Nhật An, cô bắt máy.
“Alo, chị hai, anh rể đến đón chị chưa?”
“Anh ấy đến rồi, đang đi làm thủ tục xuất viện cho chị”
“Woa, không ngoài mong đợi, đáng lý ra em đến đón chị nhưng anh rể nói ảnh sẽ đi đón chị nên em thôi”
“Vậy sao? Anh ấy nói như vậy à?”
“Đúng a, ảnh nói vậy đó, chị thấy anh rể thương chị chưa? Thôi chị mau chuẩn bị về đi, khi nào em rảnh, em sẽ ghé nhà anh chị chơi”
“Được”
Vũ Ngọc Quỳnh cúp máy, không lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên lần nữa, nhưng trên màn hình hiển thị một số lạ.
“Alo, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?”
“…….” đáp lại Vũ Ngọc Quỳnh là một sự im lặng.
“Nếu không ai trả lời thì tôi cúp máy đây”
Lúc này đầu dây bên kia cũng chịu lên tiếng.
“Tại sao vậy?” là giọng của một cô gái, đúng với những gì cô đã nhớ trước đó.
“Cô có ý gì?”
“Tại sao lại là cô? Tại sao anh ấy lại chọn cô?” cô gái dần mất bình tĩnh.
Cô gái này đang nói đến ai vậy? Anh ấy có phải là đang nói đến Hoàng Tuấn Huy không?
“Có phải cô chính là người đã thuê Trịnh Hoành hại tôi đúng không?”
“Phải, Trịnh Hoành, hừ, cái tên ngu đó chẳng làm được cái tích sự gì, ngay cả giết cô cũng không xong”
“Tại sao cô phải làm như vậy?” Vũ Ngọc Quỳnh hỏi lại đầu dây bên kia.
“Tại sao à? Haha, vì tôi muốn biết biểu cảm của anh ấy khi nhìn thấy cô chết sẽ như thế nào và cũng muốn nói cho anh ấy biết ban đầu không lựa chọn tôi là một quyết định sai lầm. Chuyện này chưa kết thúc đâu, cô cứ tận hưởng thời gian còn lại đi, chết rồi không tận hưởng được nữa đâu”
Nói xong đầu dây bên kia cúp máy, Vũ Ngọc Quỳnh nhìn màn hình điện thoại, cô sẽ không để chuyện này xảy ra, hại cả cô và anh à, đợi kiếp sau đi. Hoàng Tuấn Huy không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô.
“Em đang suy nghĩ gì mà tôi vào em không biết vậy?”
Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh với ánh mắt nghiêm trọng:
“Em có chuyện muốn nói với anh”
Nhìn thấy ánh mắt của Vũ Ngọc Quỳnh, Hoàng Tuấn Huy biết đã có chuyện xảy ra.
“Em nói đi, chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy, em nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, đầu dây bên kia là một cô gái, cô ta đe dọa em sẽ còn làm hại em nữa. Trong lúc nói chuyện, em có ghi âm lại, chắc nó có thể giúp được cho anh” Nói rồi Vũ Ngọc Quỳnh đưa điện thoại của cô cho Hoàng Tuấn Huy.
Hoàng Tuấn Huy cầm lấy điện thoại cô đưa, rồi nói:
“Được rồi, mọi chuyện còn lại cứ để cho tôi xử lý, em đừng bận tâm đến nữa, chúng ta ra xe về thôi”
Hoàng Tuấn Huy cầm lấy túi đồ của Vũ Ngọc Quỳnh, hai người cùng đi ra xe. Anh đến đón cô bằng một chiếc BMW, cô nhìn thấy chiếc xe mà không khỏi trầm trồ, lần đầu tiên cô được đi chiếc xe sang trọng như thế này. Hoàng Tuấn Huy chủ động mở cửa ghế phụ cho Vũ Ngọc Quỳnh, tay anh đỡ đầu cô, “anh ấy thật là ga lăng” cô nghĩ trong đầu, chứ cô nào dám nói ra. Anh ngồi vào ghế lái và khởi động xe. Xe đã chạy được nửa chặng đường, bầu không khí trên xe thật yên ắng, Vũ Ngọc Quỳnh nhìn Hoàng Tuấn Huy đang chăm chú lái xe, cô lên tiếng.
“Cảm ơn anh vì những chuyện vừa qua”
“Không cần cảm ơn tôi, nên làm mà, với lại về sau em đừng nói cảm ơn nữa”
“Không nói cảm ơn thì làm sao được!? Anh giúp em nhiều như thế mà”
“Không nói cảm ơn thì cũng có nhiều cách để em thể hiện sự biết ơn của mình, không nhất thiết lúc nào cũng nói cảm ơn như thế, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, không nên cư xử như người xa lạ vậy”
Vũ Ngọc Quỳnh nghe Hoàng Tuấn Huy nói cũng có lý.
“Được, nghe anh, về sau em sẽ hạn chế nói lời cảm ơn, thay vào đó là sẽ thể hiện bằng hành động”
Hoàng Tuấn Huy không nói gì, tiếp tục lái xe nhưng trong lòng anh đang rất vui, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi. Anh cần thời gian để xác định lại tình cảm này.
“Em chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi ạ”
“Em ở đây chờ tôi, tôi đi làm thủ tục xuất viện, xong rồi chúng ta về”
“Dạ được”
Nói xong Hoàng Tuấn Huy đi làm thủ tục xuất viện. Trong khi chờ anh, cô nhớ lại những diễn biến tiếp theo, sau khi biết Vũ Ngọc Quỳnh không sao, người giấu mặt đó đã gọi điện đe dọa và nói rằng sẽ giết bằng được cô. Hình như cô nhớ là một cô gái trẻ, có thể trạc tuổi cô hoặc nhỏ hơn cô, nhưng cô không thể nhớ tên người đó là ai. Khúc quan trọng thì lại không nhớ, cô tức bản thân mình thật. Điện thoại Vũ Ngọc Quỳnh để trên bàn reo lên, cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình tên hiển thị là Nhật An, cô bắt máy.
“Alo, chị hai, anh rể đến đón chị chưa?”
“Anh ấy đến rồi, đang đi làm thủ tục xuất viện cho chị”
“Woa, không ngoài mong đợi, đáng lý ra em đến đón chị nhưng anh rể nói ảnh sẽ đi đón chị nên em thôi”
“Vậy sao? Anh ấy nói như vậy à?”
“Đúng a, ảnh nói vậy đó, chị thấy anh rể thương chị chưa? Thôi chị mau chuẩn bị về đi, khi nào em rảnh, em sẽ ghé nhà anh chị chơi”
“Được”
Vũ Ngọc Quỳnh cúp máy, không lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên lần nữa, nhưng trên màn hình hiển thị một số lạ.
“Alo, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?”
“…….” đáp lại Vũ Ngọc Quỳnh là một sự im lặng.
“Nếu không ai trả lời thì tôi cúp máy đây”
Lúc này đầu dây bên kia cũng chịu lên tiếng.
“Tại sao vậy?” là giọng của một cô gái, đúng với những gì cô đã nhớ trước đó.
“Cô có ý gì?”
“Tại sao lại là cô? Tại sao anh ấy lại chọn cô?” cô gái dần mất bình tĩnh.
Cô gái này đang nói đến ai vậy? Anh ấy có phải là đang nói đến Hoàng Tuấn Huy không?
“Có phải cô chính là người đã thuê Trịnh Hoành hại tôi đúng không?”
“Phải, Trịnh Hoành, hừ, cái tên ngu đó chẳng làm được cái tích sự gì, ngay cả giết cô cũng không xong”
“Tại sao cô phải làm như vậy?” Vũ Ngọc Quỳnh hỏi lại đầu dây bên kia.
“Tại sao à? Haha, vì tôi muốn biết biểu cảm của anh ấy khi nhìn thấy cô chết sẽ như thế nào và cũng muốn nói cho anh ấy biết ban đầu không lựa chọn tôi là một quyết định sai lầm. Chuyện này chưa kết thúc đâu, cô cứ tận hưởng thời gian còn lại đi, chết rồi không tận hưởng được nữa đâu”
Nói xong đầu dây bên kia cúp máy, Vũ Ngọc Quỳnh nhìn màn hình điện thoại, cô sẽ không để chuyện này xảy ra, hại cả cô và anh à, đợi kiếp sau đi. Hoàng Tuấn Huy không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô.
“Em đang suy nghĩ gì mà tôi vào em không biết vậy?”
Vũ Ngọc Quỳnh nhìn anh với ánh mắt nghiêm trọng:
“Em có chuyện muốn nói với anh”
Nhìn thấy ánh mắt của Vũ Ngọc Quỳnh, Hoàng Tuấn Huy biết đã có chuyện xảy ra.
“Em nói đi, chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy, em nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, đầu dây bên kia là một cô gái, cô ta đe dọa em sẽ còn làm hại em nữa. Trong lúc nói chuyện, em có ghi âm lại, chắc nó có thể giúp được cho anh” Nói rồi Vũ Ngọc Quỳnh đưa điện thoại của cô cho Hoàng Tuấn Huy.
Hoàng Tuấn Huy cầm lấy điện thoại cô đưa, rồi nói:
“Được rồi, mọi chuyện còn lại cứ để cho tôi xử lý, em đừng bận tâm đến nữa, chúng ta ra xe về thôi”
Hoàng Tuấn Huy cầm lấy túi đồ của Vũ Ngọc Quỳnh, hai người cùng đi ra xe. Anh đến đón cô bằng một chiếc BMW, cô nhìn thấy chiếc xe mà không khỏi trầm trồ, lần đầu tiên cô được đi chiếc xe sang trọng như thế này. Hoàng Tuấn Huy chủ động mở cửa ghế phụ cho Vũ Ngọc Quỳnh, tay anh đỡ đầu cô, “anh ấy thật là ga lăng” cô nghĩ trong đầu, chứ cô nào dám nói ra. Anh ngồi vào ghế lái và khởi động xe. Xe đã chạy được nửa chặng đường, bầu không khí trên xe thật yên ắng, Vũ Ngọc Quỳnh nhìn Hoàng Tuấn Huy đang chăm chú lái xe, cô lên tiếng.
“Cảm ơn anh vì những chuyện vừa qua”
“Không cần cảm ơn tôi, nên làm mà, với lại về sau em đừng nói cảm ơn nữa”
“Không nói cảm ơn thì làm sao được!? Anh giúp em nhiều như thế mà”
“Không nói cảm ơn thì cũng có nhiều cách để em thể hiện sự biết ơn của mình, không nhất thiết lúc nào cũng nói cảm ơn như thế, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, không nên cư xử như người xa lạ vậy”
Vũ Ngọc Quỳnh nghe Hoàng Tuấn Huy nói cũng có lý.
“Được, nghe anh, về sau em sẽ hạn chế nói lời cảm ơn, thay vào đó là sẽ thể hiện bằng hành động”
Hoàng Tuấn Huy không nói gì, tiếp tục lái xe nhưng trong lòng anh đang rất vui, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi. Anh cần thời gian để xác định lại tình cảm này.