Chương : 5
Nhã Thi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, bên ngoài đã là một màu đen ảm đạm. Cô mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đều ê ẩm, đầu cũng đau như búa bổ. Tựa người vào thành giường, mùi thuốc sát trùng nồng nặc báo cho cô biết là mình vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Cô vô thức nhìn xuống cổ tay đang được truyền dịch, rất hung hăng tháo nó ra rồi vứt mạnh xuống đất.
Nhã Thi lấy tay sờ lên chỗ bị thương ngày hôm qua, vết thương đã được ai đó xử lí và dán băng cẩn thận. Trong lúc hôn mê, cô có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn, ấm áp của ai đó rất nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho mình. Cô còn có cảm giác như người đó ngồi bên cạnh nhìn mình rất lâu, đem bàn tay nhỏ nhắn của cô áp lên gương mặt nhẵn mịn của người đó. Rồi Nhã Thi còn cảm nhận được một nụ hôn ấm áp đặt lên trán, lên môi cô.
Cô rất muốn mở mắt để xem cái người to gan lợi dụng lúc mình hôn mê mà đụng chạm kia là ai, nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền, mi mắt nặng trĩu không sao mở nổi. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn không mở miệng nói bất cứ câu nào với cô nên cô không thể thông qua giọng nói mà xác định người đó là ai được. Nhưng Nhã Thi cũng không dám mở mắt, vì cô sợ mình sẽ phải đối diện với một sự thật đau đớn không dễ dàng chấp nhận này.
Đôi mắt cô vô hồn nhìn chiếc cửa sổ được đóng kín, trời đã mưa từ lúc nào. Mưa rất lớn, từng giọt mưa nặng trĩu rơi tạt vào cửa sổ, cuốn trôi đi những vết bụi bẩn bám trên mặt kính. Nhã Thi đưa tay chạm vào, một luồng khí lạnh truyền đến làm cô giật mình rút lại. Lạnh thật nhưng vẫn không lạnh bằng lòng cô lúc này. Phải chi... mưa có thể giúp cô cuốn trôi đi nỗi đau, nỗi mất mát mà cô đang phải gồng mình chịu đựng thì tốt biết mấy.
Tự hỏi, còn điều gì có thể đau hơn việc mất đi người thân mà người đó còn là đấng sinh thành của mình? Câu trả lời chắc chắn là không. Việc mất đi cha, mất đi người mà cô yêu nhất và cũng là người rất mực yêu thương mình, Nhã Thi cảm thấy mình chẳng còn sức lực nào chống đỡ nổi nỗi đau này.
“Tạm biệt cha!”
Nước mắt cô cố gắng kiềm chế cuối cùng cũng rơi xuống. Cô không dám nói vĩnh biệt ông mà chỉ có thể nói tạm biệt. Vì vĩnh biệt là không bao giờ gặp lại, còn tạm biệt nếu có kiếp sau thật thì cô hy vọng sẽ được tiếp tục làm con gái ông.
Suốt một ngày một đêm hôn mê, Nhã Thi luôn miệng gọi ông. Cô mơ hồ nhìn thấy cha đang ở trước mặt mình, ông đưa tay vuốt tóc và mỉm cười với cô. Cha vẫn vậy, vẫn nhân hậu, hiền từ đối với cô. Nhã Thi rất muốn, rất muốn được cha ôm lấy vỗ về trong những lúc cô yếu lòng, muốn được nghe những lời khuyên bảo của ông, muốn rất nhiều thứ nhưng muốn cũng chẳng thể nào được vì ông đã đi rồi. Kiếp này, ông đã vĩnh viễn rời xa cô.
Nhã Thi mải chìm đắm trong đau khổ nên khi có người mở cửa bước vào, cô vẫn không hề hay biết.
Người đó đặt lên bàn một hộp cháo mới mua, sau đó rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi bên cạnh.
- Em thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?
Nhã Thi quay đầu nhìn người đó, đôi mày hơi chau lại như suy nghĩ xem người trước mặt mình là ai mà trông quen thế.
- Anh là... Hải Nam? - Dường như cô đã nhận ra người đó nhưng vẫn không chắc nên nghi hoặc hỏi.
- Anh tưởng em không nhận ra anh chứ. - Hải Nam véo má cô, cười.
Hải Nam là con trai độc nhất của bác sĩ Tuân. Nhã Thi với anh từ nhỏ đã thân thiết với nhau như anh em ruột nhưng sáu năm trước, Hải Nam phải sang nước ngoài để du học nên cô không còn thường xuyên gặp anh như lúc nhỏ, đôi khi liên lạc chỉ tán dóc vài câu vì anh ở bên đó rất bận. Dần về sau, những cuộc gọi giảm hẳn và không còn liên lạc cho đến tận bây giờ.
Từ nước ngoài trở về, Hải Nam hơi khác so với lúc trước. Sáu năm ở Anh đã mài giũa anh trở thành một người đàn ông chững chạc, không còn là một cậu bé ngày ngày chơi trò trốn tìm, bịt mắt bắt dê với cô. Anh bây giờ trông cao lớn và đẹp trai hơn trước rất nhiều. Mắt sáng, mũi cao, nước da ngăm đen ngày nào đã trở nên trắng muốt, mái tóc được chải cao để lộ ra vùng trán rộng thông minh khiến cho gương mặt anh trở nên bừng sáng cộng thêm dáng người chuẩn của anh, có thể một phút khiến cho hàng chục cô gái phải đổ gục ngay trước mặt. Chả trách lúc đầu cô không nhận ra anh!
Nhã Thi rưng rưng nước mắt nhìn Hải Nam, không nhanh không chậm ôm lấy người anh trai đã lâu không gặp này, khóc nức nở:
- Hải Nam! Cha em... hức... Cha đã bỏ em đi rồi. Hức hức!
Cha cô từ nhỏ đã đối xử với Hải Nam rất tốt và anh cũng xem ông như ba của mình. Nay ông ra đi, trong lòng anh cũng đau đớn không ít. Chẳng qua anh là đàn ông nên dù có đau buồn đến mấy, cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Anh vỗ vỗ lưng cô, an ủi:
- Anh biết rồi! Em đừng khóc nữa, cha em thấy em như vậy thì bác ấy sẽ không an tâm ra đi đâu.
Nghe Hải Nam nói vậy, Nhã Thi liền nghe lời buông anh ra, tự lau nước mắt của mình trước khi anh kịp làm điều đó. Anh nói đúng, cô như vậy thì cha nhất định sẽ không an tâm ra đi.
Anh nhìn cô, cười thầm trong lòng.
“Phải vậy chứ! Trước khi có ai đó lau nước mắt cho em thì em hãy tự làm điều đó đi đã. Hãy để cho người ta thấy em mạnh mẽ biết chừng nào.”
- Chuyện hậu sự của cha em, cứ để cho anh và ba anh lo. Em đừng lo lắng gì hết!
- ... - Cô trầm mặc im lặng.
Hải Nam nhìn Nhã Thi cúi đầu không nói lời nào rồi nhìn xuống cổ tay cô, chai nước biển vẫn còn nhưng ống truyền dịch trên tay cô đã không thấy đâu.
Anh nhíu mày nhìn xuống đất, ống truyền dịch bị vứt một xó nhưng nước từ kim vẫn rỉ ra từng giọt.
- Nhã Thi! Em đang yếu sao lại rút ống truyền dịch ra như vậy? - Thấy cô vẫn im lặng, anh lập tức đứng lên. - Không được, để anh bảo người thay chai nước biển mới cho em.
- Không cần đâu! - Nhã Thi kéo tay anh lại, cố gượng cười. - Em đã khỏe hơn nhiều rồi.
Hải Nam nhìn vẻ mặt xanh xao thiếu sức sống của cô, lắc đầu:
- Em nhìn lại em coi, tiều tụy như vậy còn bảo là khỏe rồi? - Hải Nam ngồi xuống lại, anh biết Nhã Thi rất bướng bỉnh nên dù anh có kiên quyết bảo người đến thay cho cô chai khác thì cô cũng sẽ tháo ra thôi. Anh đành nhượng bộ. - Không truyền nước biển cũng được, nhưng em phải ăn cho hết hộp cháo này. Được không?
Nhã Thi nhìn hộp cháo trên bàn rồi nhìn anh, gật đầu.
Hải Nam mỉm cười cầm hộp cháo lên, cẩn thận mở nắp ra rồi thổi từng muỗng đút cho cô ăn. Cô ngoan ngoãn ngồi ăn như một đứa trẻ, vẻ mặt của cô khi ăn yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy cô ngoan như vậy.
Ăn cháo xong, Nhã Thi chợt nhớ tới cái người đứng bên cạnh bác sĩ Tuân nhìn mình ngày hôm qua, không nhịn được thắc mắc, liền hỏi anh:
- Người hôm qua đứng bên cạnh bác Tuân... là anh hả? - Nhận được cái gật đầu của anh, cô hỏi tiếp. - Vậy người băng vết thương cho em cũng là anh?
Hải Nam nhìn vết thương được dán băng cẩn thận trên trán cô, lại gật đầu.
Nhã Thi mở to mắt nhìn anh, không dám hỏi gì nữa.
Cô không dám hỏi anh, người hôm qua hôn mình có phải là anh hay không. Cô rất sợ, sợ một khi anh gật đầu thì tình cảm anh em giữa hai người sẽ kết thúc. Nếu nụ hôn chỉ dừng lại ở trán thì cô sẽ cho đó là nụ hôn anh trai dành cho em gái. Nhưng nụ hôn dừng lại ở môi, dù Nhã Thi muốn nghĩ đó là nụ hôn anh trai em gái cũng không thể nào được. Cô sợ, sợ Hải Nam có tình cảm với mình, cô sợ mình không biết phải đối diện với người anh này như thế nào. Cô từ nhỏ đến bây giờ, chỉ xem anh là anh trai. Hơn nữa bây giờ cô đã có người yêu, Đan Huy là người đàn ông duy nhất cô yêu nên cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận thêm tình yêu của người khác.
- Nhã Thi! Em sao vậy? - Thấy cô ngồi thừ người ra, Hải Nam huơ huơ tay trước mặt cô, đồng thời vỗ nhẹ vào vai cô.
- Dạ? Không có gì!
Nhã Thi giật mình, thấy Hải Nam nhìn mình có vẻ lo lắng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, cười với anh. Dù thế nào thì cô vẫn chung thủy xem anh là anh trai.
- Ừm, vậy thôi. Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa em về nhà.
Hải Nam đỡ Nhã Thi nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi cầm lấy hộp cháo không đi ra ngoài để lại cô một mình chìm đắm trong suy nghĩ mông lung.
Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ sống một cuộc sống không có cha bên cạnh. Cô sẽ tự lập, sẽ tự lo cho bản thân mình để cho ông dù không còn trên thế gian này cũng sẽ an tâm về cô.
“Cha! Cha yên tâm! Con gái của cha nhất định sẽ mạnh mẽ.”
Nhã Thi chìm dần vào giấc ngủ, một giọt nước mắt khẽ rơi ra từ khóe mi. Cô nghĩ được, liệu cô có làm được?
Hải Nam đi vào trong thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó, trên môi thấp thoáng nụ cười.
Nhã Thi lấy tay sờ lên chỗ bị thương ngày hôm qua, vết thương đã được ai đó xử lí và dán băng cẩn thận. Trong lúc hôn mê, cô có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn, ấm áp của ai đó rất nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho mình. Cô còn có cảm giác như người đó ngồi bên cạnh nhìn mình rất lâu, đem bàn tay nhỏ nhắn của cô áp lên gương mặt nhẵn mịn của người đó. Rồi Nhã Thi còn cảm nhận được một nụ hôn ấm áp đặt lên trán, lên môi cô.
Cô rất muốn mở mắt để xem cái người to gan lợi dụng lúc mình hôn mê mà đụng chạm kia là ai, nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền, mi mắt nặng trĩu không sao mở nổi. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn không mở miệng nói bất cứ câu nào với cô nên cô không thể thông qua giọng nói mà xác định người đó là ai được. Nhưng Nhã Thi cũng không dám mở mắt, vì cô sợ mình sẽ phải đối diện với một sự thật đau đớn không dễ dàng chấp nhận này.
Đôi mắt cô vô hồn nhìn chiếc cửa sổ được đóng kín, trời đã mưa từ lúc nào. Mưa rất lớn, từng giọt mưa nặng trĩu rơi tạt vào cửa sổ, cuốn trôi đi những vết bụi bẩn bám trên mặt kính. Nhã Thi đưa tay chạm vào, một luồng khí lạnh truyền đến làm cô giật mình rút lại. Lạnh thật nhưng vẫn không lạnh bằng lòng cô lúc này. Phải chi... mưa có thể giúp cô cuốn trôi đi nỗi đau, nỗi mất mát mà cô đang phải gồng mình chịu đựng thì tốt biết mấy.
Tự hỏi, còn điều gì có thể đau hơn việc mất đi người thân mà người đó còn là đấng sinh thành của mình? Câu trả lời chắc chắn là không. Việc mất đi cha, mất đi người mà cô yêu nhất và cũng là người rất mực yêu thương mình, Nhã Thi cảm thấy mình chẳng còn sức lực nào chống đỡ nổi nỗi đau này.
“Tạm biệt cha!”
Nước mắt cô cố gắng kiềm chế cuối cùng cũng rơi xuống. Cô không dám nói vĩnh biệt ông mà chỉ có thể nói tạm biệt. Vì vĩnh biệt là không bao giờ gặp lại, còn tạm biệt nếu có kiếp sau thật thì cô hy vọng sẽ được tiếp tục làm con gái ông.
Suốt một ngày một đêm hôn mê, Nhã Thi luôn miệng gọi ông. Cô mơ hồ nhìn thấy cha đang ở trước mặt mình, ông đưa tay vuốt tóc và mỉm cười với cô. Cha vẫn vậy, vẫn nhân hậu, hiền từ đối với cô. Nhã Thi rất muốn, rất muốn được cha ôm lấy vỗ về trong những lúc cô yếu lòng, muốn được nghe những lời khuyên bảo của ông, muốn rất nhiều thứ nhưng muốn cũng chẳng thể nào được vì ông đã đi rồi. Kiếp này, ông đã vĩnh viễn rời xa cô.
Nhã Thi mải chìm đắm trong đau khổ nên khi có người mở cửa bước vào, cô vẫn không hề hay biết.
Người đó đặt lên bàn một hộp cháo mới mua, sau đó rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi bên cạnh.
- Em thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?
Nhã Thi quay đầu nhìn người đó, đôi mày hơi chau lại như suy nghĩ xem người trước mặt mình là ai mà trông quen thế.
- Anh là... Hải Nam? - Dường như cô đã nhận ra người đó nhưng vẫn không chắc nên nghi hoặc hỏi.
- Anh tưởng em không nhận ra anh chứ. - Hải Nam véo má cô, cười.
Hải Nam là con trai độc nhất của bác sĩ Tuân. Nhã Thi với anh từ nhỏ đã thân thiết với nhau như anh em ruột nhưng sáu năm trước, Hải Nam phải sang nước ngoài để du học nên cô không còn thường xuyên gặp anh như lúc nhỏ, đôi khi liên lạc chỉ tán dóc vài câu vì anh ở bên đó rất bận. Dần về sau, những cuộc gọi giảm hẳn và không còn liên lạc cho đến tận bây giờ.
Từ nước ngoài trở về, Hải Nam hơi khác so với lúc trước. Sáu năm ở Anh đã mài giũa anh trở thành một người đàn ông chững chạc, không còn là một cậu bé ngày ngày chơi trò trốn tìm, bịt mắt bắt dê với cô. Anh bây giờ trông cao lớn và đẹp trai hơn trước rất nhiều. Mắt sáng, mũi cao, nước da ngăm đen ngày nào đã trở nên trắng muốt, mái tóc được chải cao để lộ ra vùng trán rộng thông minh khiến cho gương mặt anh trở nên bừng sáng cộng thêm dáng người chuẩn của anh, có thể một phút khiến cho hàng chục cô gái phải đổ gục ngay trước mặt. Chả trách lúc đầu cô không nhận ra anh!
Nhã Thi rưng rưng nước mắt nhìn Hải Nam, không nhanh không chậm ôm lấy người anh trai đã lâu không gặp này, khóc nức nở:
- Hải Nam! Cha em... hức... Cha đã bỏ em đi rồi. Hức hức!
Cha cô từ nhỏ đã đối xử với Hải Nam rất tốt và anh cũng xem ông như ba của mình. Nay ông ra đi, trong lòng anh cũng đau đớn không ít. Chẳng qua anh là đàn ông nên dù có đau buồn đến mấy, cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Anh vỗ vỗ lưng cô, an ủi:
- Anh biết rồi! Em đừng khóc nữa, cha em thấy em như vậy thì bác ấy sẽ không an tâm ra đi đâu.
Nghe Hải Nam nói vậy, Nhã Thi liền nghe lời buông anh ra, tự lau nước mắt của mình trước khi anh kịp làm điều đó. Anh nói đúng, cô như vậy thì cha nhất định sẽ không an tâm ra đi.
Anh nhìn cô, cười thầm trong lòng.
“Phải vậy chứ! Trước khi có ai đó lau nước mắt cho em thì em hãy tự làm điều đó đi đã. Hãy để cho người ta thấy em mạnh mẽ biết chừng nào.”
- Chuyện hậu sự của cha em, cứ để cho anh và ba anh lo. Em đừng lo lắng gì hết!
- ... - Cô trầm mặc im lặng.
Hải Nam nhìn Nhã Thi cúi đầu không nói lời nào rồi nhìn xuống cổ tay cô, chai nước biển vẫn còn nhưng ống truyền dịch trên tay cô đã không thấy đâu.
Anh nhíu mày nhìn xuống đất, ống truyền dịch bị vứt một xó nhưng nước từ kim vẫn rỉ ra từng giọt.
- Nhã Thi! Em đang yếu sao lại rút ống truyền dịch ra như vậy? - Thấy cô vẫn im lặng, anh lập tức đứng lên. - Không được, để anh bảo người thay chai nước biển mới cho em.
- Không cần đâu! - Nhã Thi kéo tay anh lại, cố gượng cười. - Em đã khỏe hơn nhiều rồi.
Hải Nam nhìn vẻ mặt xanh xao thiếu sức sống của cô, lắc đầu:
- Em nhìn lại em coi, tiều tụy như vậy còn bảo là khỏe rồi? - Hải Nam ngồi xuống lại, anh biết Nhã Thi rất bướng bỉnh nên dù anh có kiên quyết bảo người đến thay cho cô chai khác thì cô cũng sẽ tháo ra thôi. Anh đành nhượng bộ. - Không truyền nước biển cũng được, nhưng em phải ăn cho hết hộp cháo này. Được không?
Nhã Thi nhìn hộp cháo trên bàn rồi nhìn anh, gật đầu.
Hải Nam mỉm cười cầm hộp cháo lên, cẩn thận mở nắp ra rồi thổi từng muỗng đút cho cô ăn. Cô ngoan ngoãn ngồi ăn như một đứa trẻ, vẻ mặt của cô khi ăn yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy cô ngoan như vậy.
Ăn cháo xong, Nhã Thi chợt nhớ tới cái người đứng bên cạnh bác sĩ Tuân nhìn mình ngày hôm qua, không nhịn được thắc mắc, liền hỏi anh:
- Người hôm qua đứng bên cạnh bác Tuân... là anh hả? - Nhận được cái gật đầu của anh, cô hỏi tiếp. - Vậy người băng vết thương cho em cũng là anh?
Hải Nam nhìn vết thương được dán băng cẩn thận trên trán cô, lại gật đầu.
Nhã Thi mở to mắt nhìn anh, không dám hỏi gì nữa.
Cô không dám hỏi anh, người hôm qua hôn mình có phải là anh hay không. Cô rất sợ, sợ một khi anh gật đầu thì tình cảm anh em giữa hai người sẽ kết thúc. Nếu nụ hôn chỉ dừng lại ở trán thì cô sẽ cho đó là nụ hôn anh trai dành cho em gái. Nhưng nụ hôn dừng lại ở môi, dù Nhã Thi muốn nghĩ đó là nụ hôn anh trai em gái cũng không thể nào được. Cô sợ, sợ Hải Nam có tình cảm với mình, cô sợ mình không biết phải đối diện với người anh này như thế nào. Cô từ nhỏ đến bây giờ, chỉ xem anh là anh trai. Hơn nữa bây giờ cô đã có người yêu, Đan Huy là người đàn ông duy nhất cô yêu nên cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận thêm tình yêu của người khác.
- Nhã Thi! Em sao vậy? - Thấy cô ngồi thừ người ra, Hải Nam huơ huơ tay trước mặt cô, đồng thời vỗ nhẹ vào vai cô.
- Dạ? Không có gì!
Nhã Thi giật mình, thấy Hải Nam nhìn mình có vẻ lo lắng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, cười với anh. Dù thế nào thì cô vẫn chung thủy xem anh là anh trai.
- Ừm, vậy thôi. Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đưa em về nhà.
Hải Nam đỡ Nhã Thi nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi cầm lấy hộp cháo không đi ra ngoài để lại cô một mình chìm đắm trong suy nghĩ mông lung.
Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ sống một cuộc sống không có cha bên cạnh. Cô sẽ tự lập, sẽ tự lo cho bản thân mình để cho ông dù không còn trên thế gian này cũng sẽ an tâm về cô.
“Cha! Cha yên tâm! Con gái của cha nhất định sẽ mạnh mẽ.”
Nhã Thi chìm dần vào giấc ngủ, một giọt nước mắt khẽ rơi ra từ khóe mi. Cô nghĩ được, liệu cô có làm được?
Hải Nam đi vào trong thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó, trên môi thấp thoáng nụ cười.