Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.
Nếu đã như vậy tại sao chúng tôi vẫn kết hôn.
Điều này cũng rất khó nói, chính là có chút ơn cứu mạng mà bản thân đã hứa.
Cụ thể là, lúc chúng tôi học năm hai đại học có một lần anh đang đi trên đường nhưng không chú ý xe, suýt chút nữa đã bị một chiếc ô tô lao ra đâm phải, lúc đó tôi đã dũng cảm phi thường đẩy anh ra.
Cuối cùng tôi bị tai nạn.
Buồn.
Lúc đó tôi bị thương khá nặng, ngoài trầy da, đầu bị cà trên đường chấn động não nhẹ thì vấn đề lớn nhất là bị gãy chân. Với lại tôi còn dị ứng với một số loại thuốc, vì vậy nên tôi phải nằm phòng mổ rất lâu.
Sau đó nhập viện mấy tháng, thời gian này bác sĩ nói với tôi trầy da rất nhanh sẽ khỏi, chấn động não nhẹ cũng không phải vấn đề lớn, dự đoán chân phẫu thuật cũng sẽ tốt lên.
Nhưng chân tôi luôn đau, luôn phải phục hồi chức năng. Vẫn không thể đi một đoạn đường xa, cũng không thể đi nhanh. Lúc tôi dự định tăng nhanh tốc độ mọi người đều sẽ phát hiện chân tôi đi không được tự nhiên.
Chính là có hơi khập khiễng.
2.
Ngày xuất viện tôi trực tiếp về trường, ba tôi lái xe đến dưới kí túc xá.
Sau khi xuống xe, vốn dĩ mẹ tôi đã dìu tôi, ba tôi và Tiết Trì ở phía sau cầm đồ.
Nhưng bởi vì kí túc xá không có thang máy, tôi lại ở trên lầu 4. Vì vậy sau khi tập thể hợp lại thương lượng, cuối cùng thống nhất là ba mẹ tôi ở phía sau hì hục ôm đồ, Tiết Trì cõng tôi lên phía trước.
Trong tay tôi chỉ cầm một cái túi trong suốt, bên trong có mấy cái kẹp tóc nhiều màu. Là lúc nằm viện mẹ tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm mua nó để tết tóc cho tôi.
Vốn dĩ tôi không muốn Tiết Trì cõng, bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi cố một chút có lẽ có thể tự mình leo lên. Nhưng Tiết Trì đã ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi xua tay nói: "Không cần đâu."
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích tí nào chỉ nói: "Không sao, lên đi."
Tôi đoán là trong lòng anh vẫn còn cảm thấy áy náy, vì vậy tôi không từ chối nữa, đưa tay vòng qua cổ anh.
Lúc đó là mùa hè, phía sau của Tiết Trì có hiệu ứng đặt biệt của bếp lò. Lúc leo lên tôi cảm thấy bụng dưới vù vù nóng lên, thật sự rất kì diệu.
Tay của anh cũng rất nóng, tôi mặc quần đùi thể thao dài tới đầu gối. Tay anh nắm dưới đùi tôi, lòng bàn tay cũng nóng.
Đợi đến lầu 4, phía sau lưng anh đã thấm ướt mồ hôi, trên cổ cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng hô hấp của anh vẫn nhẹ nhàng, xem ra bình thường không thiếu rèn luyện rồi.
Bởi vì sợ hãi không dám động mà chân tôi đã xuất hiện ảo giác có giật liên tục...
Lúc đó là buổi sáng, có tiết học cho nên theo bản năng tôi nghĩ rằng trong kí túc xá không có người.
Kết quả lúc mẹ tôi tìm chìa khóa mở cửa thì....
Cửa đã mở ra.
Bạn cùng phòng Tiểu Đường đầu tóc lộn xộn, trong tay cầm một cái kính chuẩn bị đeo vào. Kết quả giây tiếp theo khi cô ấy nheo mắt nhìn chúng tôi hai mắt lập tức trừng to.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm trên lưng Tiết Trì, tóm tắt tâm trạng bằng một câu: "Đậu xanh..."
Tiếp theo những người khác trong kí túc xá cũng lần lượt nhìn ra, đồng thời choáng váng trên mặt mang biểu cảm 'Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì????'
Bạn cùng phòng A Từ: "Tại sao tôi chưa bao giờ gặp qua cảnh này?"
Bạn cùng phòng Mãn Mãn: "Đậu xanh....Cái cảnh này tôi thật sự chưa bao giờ thấy."
Tôi: Cười nhẹ.
Tôi phấn khích xua tay: "Há lô, tớ đã trở lại rồi đây."
Mấy người mới từ trong mộng tỉnh lại, ào ào lịch sự đứng dậy.
"Hoan nghênh, hoan nghênh! Hoan nghênh trở lại!!!! Nhanh vào đi."
3.
Có lẽ bởi vì chuyện Tiết Trì cõng tôi lên lầu quá khó tin. Cho đến tối bạn cùng phòng của tôi cũng không ngừng thảo luận, thậm chí còn mở một cuộc họp nhỏ.
Cảm ơn mọi người nha, độ thảo luận của việc này cao như vậy sao?
"Có nha, giống như hiện tại chúng tôi thật sự không hiểu tại sao Tiết Trì lại cõng cậu lên lầu, trông anh ấy rất rảnh sao?"
"Cùng không biết hai người quen nhau lúc nào?
"Cục cưng, bây giờ mà cậu nói cậu bị tai nạn bởi vì mỹ nữ cứu anh hùng, mà Tiết Trì chính là anh hùng xui xẻo đó tôi hoàn toàn không nghi ngờ."
Cậu một câu tôi một câu, đồng lòng thử đào một chút tin bát quái.
Tôi nằm viện một thời gian, bạn cùng phòng có đến thăm tôi một lần. Lần đó đúng lúc Tiết Trì không ở đó, tôi lại không đặc biệt nói đến. Cho nên đến bây giờ bọn họ đều không biết tại sao tôi bị tai nạn xe.
Nói sao đây ta… Thật sự bị bọn họ đoán đúng rồi.
Tiểu quỷ tinh linh.
Tôi thở ra một hơi: “Chỉ là bất ngờ thôi, các vị mau ngủ đi, đã mấy giờ rồi này.”
“Không ngủ được nha.” Trăm miệng một lời đồng thanh nói.
Tôi cẩn thận trở mình, nhưng giường vẫn kêu hai tiếng.
Tôi nhìn ba chị em trong bóng tối, đơn giản ném một quả mìn: “Vậy tớ nói đơn giản như này? Tương lai Tiết trì đều sẽ chăm sóc tớ như vậy, các cậu nên nhanh chóng làm quen đi. Hơn nữa, nhân cơ hội này nhìn anh đẹp trai nhiều một chút cho bổ mắt, đừng nói chị em có phúc mà không cùng hưởng nhé.”
Ngay sau đó ba người:
“Hợp lý.”
“Lời hay.”
“Tớ đồng ý.”
4.
Thế là trong khuôn viên trường luôn có thể nhìn thấy tôi và Tiết Trì đi cùng nhau.
Biểu hiện cụ thể là: Anh thay tôi chạy đi mua đồ ăn, anh thay tôi chọn khóa học, anh thay tôi tìm giáo viên hướng dẫn xin phép nghỉ, anh cõng tôi lên cầu thang và đưa tôi vào lớp….
Bạn cùng phòng Tiểu Đường ăn một que kem: “Thật không dám tin, kiếp trước cậu đã tích được phước đức gì thế?”
Bạn cùng phòng A Từ đang gặm bánh kem: “Tối thiểu cũng là đại anh hùng cấp vũ trụ.”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn ôm má: “Lại có thể chiếm hời của Tiết Trì như vậy.”
Bạn cùng phòng Tiểu Đường, A Từ, Mãn Mãn: “Bái phục bái phục.”
Tôi:…..
Kẻ xướng người họa như vậy, sao lúc trước tôi không phát hiện bọn họ lại có năng khiếu tấu hài như vậy chứ.
Tôi tùy ý chắp tay: “Đã nhường, đã nhường.”
Bạn cùng phòng Tiểu Đường ăn xong que kem lại nhàn rỗi bắt đầu gặm que gỗ: “Tớ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người các cậu sẽ lâu ngày sinh tình thôi.”
Bạn cùng phòng A Từ lắc lắc ngón tay: “Vẫn còn trẻ.”
Cô ấy hếch cằm: "Trì Uẩn đằng kia đang nhìn chầm chầm như hổ rình mồi kìa, người ta có cả IQ và EQ chắc chắn không thể nào để nhà chúng ta..." Cô ấy nghĩ một chút, cuối cùng tri kỉ để.... cho tôi. Tôi nghi ngờ đây là một loại nhục nhã chỉ số IQ của tôi "Tóm lại, sẽ không để cho cậu được lợi."
Bạn cùng phòng Mãn Mãn vỗ nhẹ đầu tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Bọn họ lại mắng.
Mà phải nói một điều, cô ấy nói chuyện có hơi khó nghe nhưng đều là sự thật.
Mặc dù Tiết Trì luôn ở cạnh tôi, nhưng gần như mọi người đều sẽ không ồn ào trêu đùa bọn tôi. Càng không cảm thấy Tiết Trì tiếp cận tôi là có ý muốn làm bạn trai của tôi.
Bởi vì so với tôi, Trì Uẩn đứng đầu khoa triết học phù hợp với hình tượng nửa kia của Tiết Trì hơn.
Tri thức, thanh lịch, tóc dài, dáng người tốt, thành tích cao.
Nữ thần với nam thần.
Có vấn đề gì không?
Rõ ràng không vấn đề gì cả.
Lúc mới bước vào kì huấn luyện quân sự, bọn họ đã bị trêu chọc. Sau này đêm hội văn nghệ cũng cùng nhau chủ trì, thêm nữa là Trì Uẩn thích Tiết Trì ai cũng biết cả. Mặc dù không cùng chuyên ngành nhưng mọi người vẫn cảm thấy, bắt được Tiết Trì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vừa nói xong, Tiết Trì đã mua kem đi qua.
1.
Nếu đã như vậy tại sao chúng tôi vẫn kết hôn.
Điều này cũng rất khó nói, chính là có chút ơn cứu mạng mà bản thân đã hứa.
Cụ thể là, lúc chúng tôi học năm hai đại học có một lần anh đang đi trên đường nhưng không chú ý xe, suýt chút nữa đã bị một chiếc ô tô lao ra đâm phải, lúc đó tôi đã dũng cảm phi thường đẩy anh ra.
Cuối cùng tôi bị tai nạn.
Buồn.
Lúc đó tôi bị thương khá nặng, ngoài trầy da, đầu bị cà trên đường chấn động não nhẹ thì vấn đề lớn nhất là bị gãy chân. Với lại tôi còn dị ứng với một số loại thuốc, vì vậy nên tôi phải nằm phòng mổ rất lâu.
Sau đó nhập viện mấy tháng, thời gian này bác sĩ nói với tôi trầy da rất nhanh sẽ khỏi, chấn động não nhẹ cũng không phải vấn đề lớn, dự đoán chân phẫu thuật cũng sẽ tốt lên.
Nhưng chân tôi luôn đau, luôn phải phục hồi chức năng. Vẫn không thể đi một đoạn đường xa, cũng không thể đi nhanh. Lúc tôi dự định tăng nhanh tốc độ mọi người đều sẽ phát hiện chân tôi đi không được tự nhiên.
Chính là có hơi khập khiễng.
2.
Ngày xuất viện tôi trực tiếp về trường, ba tôi lái xe đến dưới kí túc xá.
Sau khi xuống xe, vốn dĩ mẹ tôi đã dìu tôi, ba tôi và Tiết Trì ở phía sau cầm đồ.
Nhưng bởi vì kí túc xá không có thang máy, tôi lại ở trên lầu 4. Vì vậy sau khi tập thể hợp lại thương lượng, cuối cùng thống nhất là ba mẹ tôi ở phía sau hì hục ôm đồ, Tiết Trì cõng tôi lên phía trước.
Trong tay tôi chỉ cầm một cái túi trong suốt, bên trong có mấy cái kẹp tóc nhiều màu. Là lúc nằm viện mẹ tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm mua nó để tết tóc cho tôi.
Vốn dĩ tôi không muốn Tiết Trì cõng, bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi cố một chút có lẽ có thể tự mình leo lên. Nhưng Tiết Trì đã ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi xua tay nói: "Không cần đâu."
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích tí nào chỉ nói: "Không sao, lên đi."
Tôi đoán là trong lòng anh vẫn còn cảm thấy áy náy, vì vậy tôi không từ chối nữa, đưa tay vòng qua cổ anh.
Lúc đó là mùa hè, phía sau của Tiết Trì có hiệu ứng đặt biệt của bếp lò. Lúc leo lên tôi cảm thấy bụng dưới vù vù nóng lên, thật sự rất kì diệu.
Tay của anh cũng rất nóng, tôi mặc quần đùi thể thao dài tới đầu gối. Tay anh nắm dưới đùi tôi, lòng bàn tay cũng nóng.
Đợi đến lầu 4, phía sau lưng anh đã thấm ướt mồ hôi, trên cổ cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng hô hấp của anh vẫn nhẹ nhàng, xem ra bình thường không thiếu rèn luyện rồi.
Bởi vì sợ hãi không dám động mà chân tôi đã xuất hiện ảo giác có giật liên tục...
Lúc đó là buổi sáng, có tiết học cho nên theo bản năng tôi nghĩ rằng trong kí túc xá không có người.
Kết quả lúc mẹ tôi tìm chìa khóa mở cửa thì....
Cửa đã mở ra.
Bạn cùng phòng Tiểu Đường đầu tóc lộn xộn, trong tay cầm một cái kính chuẩn bị đeo vào. Kết quả giây tiếp theo khi cô ấy nheo mắt nhìn chúng tôi hai mắt lập tức trừng to.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm trên lưng Tiết Trì, tóm tắt tâm trạng bằng một câu: "Đậu xanh..."
Tiếp theo những người khác trong kí túc xá cũng lần lượt nhìn ra, đồng thời choáng váng trên mặt mang biểu cảm 'Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì????'
Bạn cùng phòng A Từ: "Tại sao tôi chưa bao giờ gặp qua cảnh này?"
Bạn cùng phòng Mãn Mãn: "Đậu xanh....Cái cảnh này tôi thật sự chưa bao giờ thấy."
Tôi: Cười nhẹ.
Tôi phấn khích xua tay: "Há lô, tớ đã trở lại rồi đây."
Mấy người mới từ trong mộng tỉnh lại, ào ào lịch sự đứng dậy.
"Hoan nghênh, hoan nghênh! Hoan nghênh trở lại!!!! Nhanh vào đi."
3.
Có lẽ bởi vì chuyện Tiết Trì cõng tôi lên lầu quá khó tin. Cho đến tối bạn cùng phòng của tôi cũng không ngừng thảo luận, thậm chí còn mở một cuộc họp nhỏ.
Cảm ơn mọi người nha, độ thảo luận của việc này cao như vậy sao?
"Có nha, giống như hiện tại chúng tôi thật sự không hiểu tại sao Tiết Trì lại cõng cậu lên lầu, trông anh ấy rất rảnh sao?"
"Cùng không biết hai người quen nhau lúc nào?
"Cục cưng, bây giờ mà cậu nói cậu bị tai nạn bởi vì mỹ nữ cứu anh hùng, mà Tiết Trì chính là anh hùng xui xẻo đó tôi hoàn toàn không nghi ngờ."
Cậu một câu tôi một câu, đồng lòng thử đào một chút tin bát quái.
Tôi nằm viện một thời gian, bạn cùng phòng có đến thăm tôi một lần. Lần đó đúng lúc Tiết Trì không ở đó, tôi lại không đặc biệt nói đến. Cho nên đến bây giờ bọn họ đều không biết tại sao tôi bị tai nạn xe.
Nói sao đây ta… Thật sự bị bọn họ đoán đúng rồi.
Tiểu quỷ tinh linh.
Tôi thở ra một hơi: “Chỉ là bất ngờ thôi, các vị mau ngủ đi, đã mấy giờ rồi này.”
“Không ngủ được nha.” Trăm miệng một lời đồng thanh nói.
Tôi cẩn thận trở mình, nhưng giường vẫn kêu hai tiếng.
Tôi nhìn ba chị em trong bóng tối, đơn giản ném một quả mìn: “Vậy tớ nói đơn giản như này? Tương lai Tiết trì đều sẽ chăm sóc tớ như vậy, các cậu nên nhanh chóng làm quen đi. Hơn nữa, nhân cơ hội này nhìn anh đẹp trai nhiều một chút cho bổ mắt, đừng nói chị em có phúc mà không cùng hưởng nhé.”
Ngay sau đó ba người:
“Hợp lý.”
“Lời hay.”
“Tớ đồng ý.”
4.
Thế là trong khuôn viên trường luôn có thể nhìn thấy tôi và Tiết Trì đi cùng nhau.
Biểu hiện cụ thể là: Anh thay tôi chạy đi mua đồ ăn, anh thay tôi chọn khóa học, anh thay tôi tìm giáo viên hướng dẫn xin phép nghỉ, anh cõng tôi lên cầu thang và đưa tôi vào lớp….
Bạn cùng phòng Tiểu Đường ăn một que kem: “Thật không dám tin, kiếp trước cậu đã tích được phước đức gì thế?”
Bạn cùng phòng A Từ đang gặm bánh kem: “Tối thiểu cũng là đại anh hùng cấp vũ trụ.”
Bạn cùng phòng Mãn Mãn ôm má: “Lại có thể chiếm hời của Tiết Trì như vậy.”
Bạn cùng phòng Tiểu Đường, A Từ, Mãn Mãn: “Bái phục bái phục.”
Tôi:…..
Kẻ xướng người họa như vậy, sao lúc trước tôi không phát hiện bọn họ lại có năng khiếu tấu hài như vậy chứ.
Tôi tùy ý chắp tay: “Đã nhường, đã nhường.”
Bạn cùng phòng Tiểu Đường ăn xong que kem lại nhàn rỗi bắt đầu gặm que gỗ: “Tớ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người các cậu sẽ lâu ngày sinh tình thôi.”
Bạn cùng phòng A Từ lắc lắc ngón tay: “Vẫn còn trẻ.”
Cô ấy hếch cằm: "Trì Uẩn đằng kia đang nhìn chầm chầm như hổ rình mồi kìa, người ta có cả IQ và EQ chắc chắn không thể nào để nhà chúng ta..." Cô ấy nghĩ một chút, cuối cùng tri kỉ để.... cho tôi. Tôi nghi ngờ đây là một loại nhục nhã chỉ số IQ của tôi "Tóm lại, sẽ không để cho cậu được lợi."
Bạn cùng phòng Mãn Mãn vỗ nhẹ đầu tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Bọn họ lại mắng.
Mà phải nói một điều, cô ấy nói chuyện có hơi khó nghe nhưng đều là sự thật.
Mặc dù Tiết Trì luôn ở cạnh tôi, nhưng gần như mọi người đều sẽ không ồn ào trêu đùa bọn tôi. Càng không cảm thấy Tiết Trì tiếp cận tôi là có ý muốn làm bạn trai của tôi.
Bởi vì so với tôi, Trì Uẩn đứng đầu khoa triết học phù hợp với hình tượng nửa kia của Tiết Trì hơn.
Tri thức, thanh lịch, tóc dài, dáng người tốt, thành tích cao.
Nữ thần với nam thần.
Có vấn đề gì không?
Rõ ràng không vấn đề gì cả.
Lúc mới bước vào kì huấn luyện quân sự, bọn họ đã bị trêu chọc. Sau này đêm hội văn nghệ cũng cùng nhau chủ trì, thêm nữa là Trì Uẩn thích Tiết Trì ai cũng biết cả. Mặc dù không cùng chuyên ngành nhưng mọi người vẫn cảm thấy, bắt được Tiết Trì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vừa nói xong, Tiết Trì đã mua kem đi qua.