Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi trưa, anh xếp hàng hơn 10 phút để mua tóc trên trán đã bị mồ hôi làm ướt dính hết vào đầu rồi. Tôi lấy khăn giấy đưa qua để anh lau mồ hôi.
Nhưng mà giống như anh không hiểu ý tôi lắm.
Anh lấy khăn giấy lại lần nữa cầm cây kem, sau đó lấy khăn giấy bọc cây kem rồi mới đưa cho tôi.
Mặt tôi và 3 người bạn cùng phòng đơ ra.
Tôi thề tôi không hề có ý đó!!!!
Tiết Trì dùng tay ấn lưng ghế, cúi đầu nói với tôi: "Đi thôi, chút nữa tôi có việc, tôi đưa cậu về trước."
"À được."
Tôi nhìn bạn cùng phòng Tiểu Đường, Mãn Mãn và A Từ, bạn cùng phòng của tôi đồng loạt quay lên nhìn trời.
Tôi:...
Cười xỉu, ngay cả "tạm biệt" cũng không dám nói sao?
5.
Tôi ở trong trường, cũng gặp Trì Uẩn mấy lần.
Lần đầu tiên là kì huấn luyện quân sự, Trì Uẩn có rất nhiều tài nghệ, duy chỉ có múa là tốt hơn mấy phần, lúc nghỉ ngơi trong kì huấn luyện cô ấy sẽ lên biểu diễn cái gì đó.
Lúc học quân sự trường luật của chúng tôi học gần với khoa triết học, đợi lúc Trì Uẩn múa xong lớp chúng tôi cũng sẽ sôi nổi vỗ tay, hò hét cổ vũ.
Tiết Trì ngồi trong đám đông cũng vỗ tay theo.
Mặc dù biểu cảm của anh rất khó đoán, nhưng tổng thể nhìn vào thì tôi cảm thấy đó là thái độ đánh giá cao.
Giữa cao thủ luôn có một sự xem trọng lẫn nhau! Tôi hiểu!
Mấy lần sau gặp Trì Uẩn, chủ yếu là gặp nhau trong các hoạt động trong câu lạc bộ, đêm hội văn nghệ khác nhau và đủ loại thi đấu diễn thuyết.
Nói thật, cô ấy thật sự rất xuất sắc.
Nhưng mà cá nhân tôi nghĩ, tôi cũng đâu có tệ.
Gần đây tôi có gặp cô ấy một lần, là lúc tôi trên lớp đại khóa.
Trường chúng tôi các lớp học chuyên ngành cơ bản bình thường đều học tại lớp, nhưng mà các lớp học tự chọn hoặc số ít các môn chuyên ngành sẽ học chung với những lớp khác tại giảng đường.
Kể từ khi Tiết Trì mang theo đứa nhỏ con chồng trước là tôi, các loại đại khóa như thế này hai chúng tôi đều ngồi phía sau bởi vì ra vào thuận tiện.
Đại khóa cũng là chuyên ngành, mà nó còn nâng cấp hơn. Nếu như không có nền móng cơ bản thì có thể có chút lờ mờ, vì vậy hiếm khi nhìn thấy sinh viên từ các khoa đến đây học.
Nhưng Trì Uẩn lại đến.
Có lẽ cô ấy đến sớm nên ngồi hàng đầu. Nhưng quay đầu lại vừa thấy Tiết Trì thì lập tức thu dọn đồ đạc ôm túi đi tới.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay hai người sẽ trốn học."
Trì Uẩn cười nói: "Tôi đợi lâu rồi. Tiết Trì, tôi định kỳ tới sẽ học văn bằng kép chuyên ngành luật, cậu có thời gian làm cố vấn cho tôi không?"
"Được."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn cậu nha!" Nói xong lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt có hơi lo lắng "Dụ Tình chân của cậu hồi phục như thế nào rồi? Lần trước tôi gặp cậu đi mua đồ một mình, hiện tại cậu ra ngoài nên để bạn cùng phòng đi cùng sẽ tốt hơn."
Tôi gật đầu, trả lời có lệ: "À, là chuyện này. Lần tới nhất định sẽ."
Tiết Trì luôn cúi đầu chép bài, chép xong mới nói với cô ấy một câu: "Buổi chiều tôi có thời gian, đi phòng tự học nói đi."
"Được rồi." Trì Uẩn ngồi bên cạnh Tiết Trì lấy vở ra ghi chép.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba người bạn cùng bàn ngồi xiêu vẹo trước mặt.
Không khoa trương chút nào khi nói rằng ba người bạn cùng phòng của tôi không chịu thua kém ngồi trong chiến trường khói lửa suốt buổi, nhưng cuối cùng chỉ đưa mắt nhìn nhau sau đó lịch sự nhìn tôi cười một cái, ai cũng như chim cút.
Cũng không thể mong chờ vào bọn họ một chút gì đúng không.
Hai tiết học này làm tôi không quá thoải mái, bởi vì Trì Uẩn thường xuyên quay lại nói chuyện với Tiết Trì.
Với lại người ta không phải nói những lời không có dinh dưỡng mà rất nghiêm túc hỏi ý kiến Tiết Trì.
Dù sao cô ấy là nửa đường nhảy ra, nghe không hiểu cũng rất bình thường.
Tôi buồn bã đọc sách giáo khoa, lại buồn bã nhìn giáo viên.
Cách diễn đạt của giáo viên rất tốt, dõng dạc hùng hồn, không chú ý đến ánh mắt buồn bã của chú chim cút ngồi hàng ghế cuối cùng là tôi.
Là một sinh viên luật thuần túy đã học hơn một năm, tôi rất xấu hổ khi hỏi Tiết Trì những vấn đề trong sách giáo khoa, nhưng não của tôi lại không thể nghĩ ra những thứ sâu xa hơn được.
Đối với người không chuyên, Tiết Trì hết lòng giúp đỡ.
Nhưng nếu như tôi cũng hỏi Tiết Trì những câu cơ bản như vậy, anh 80% sẽ cảm thấy: "Thật sự bài kiểm tra cuối kì là tự cậu làm sao?" "Không phải là gian lận đó chứ?" "Không có tìm người làm bài hộ?" "Mấy cái này đều là chuyện không nên làm." "Học không đủ."
...... Đủ loại!!!!
Tôi rất thích Tiết Trì nhưng tôi cũng có mặt mũi.
Haizzz
6.
Sau khi tan học, Tiết Trì đưa tôi về kí túc xá.
Vốn dĩ tôi nói là tôi có thể tự về được. Nhưng anh nói có cầu thang nên không yên tâm về tôi.
Tôi nói "Vậy cậu dìu tôi đi."
Anh nhìn tôi một cái, lại cúi xuống nắm lấy cánh tay tôi: "Quá chậm, chút nữa tôi còn phải đi phòng tự học."
Ha, tôi quên anh vẫn còn có hẹn.
Trì Uẩn đứng một bên chuyện không liên quan đến mình đã cao cao đứng chờ.
Tôi cũng đành chịu cầm tay Tiết Trì, vì vậy cuối cùng tình hình trở thành.
Tiết Trì cõng tôi, tôi cõng cặp sách của Tiết Trì. Trì Uẩn đi bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với Tiết Trì.
Tiết Trì nói ít, gần như chỉ đáp "Ừ" "Ờ" "Đúng" "Gần như" đại loại chỉ thế thôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy giữa hai người bọn họ có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cách bọn họ với những người khác.
Bởi vì tôi đã thử chen lời vài lần nhưng không thành công.
Đợi đến khi tôi được đưa về kí túc xá ngồi trên băng ghế, tâm tình không tốt.
Nói thật ra thì tôi cũng thích Tiết Trì rất lâu rồi.
Đó là lúc mới vào năm nhất, ba mẹ đưa tôi đến trường. Nhưng trời rất nóng, ba tôi để hành lý ở cổng trường để tôi trông chừng, còn ba mẹ thì đi mua nước.
Thế là tôi ngồi bảo vệ hành lý và những túi nylon lớn, đứng ngơ ngác trước cổng nhìn dòng người qua lại.
Cũng không có ý muốn tìm người khác giúp đỡ, chỉ là một mình đứng ở nơi đó có hơi xấu hổ.
Sau đó tôi nhìn thấy một chàng trai cao cao, mặc một chiếc áo hoodie màu xanh da trời và đội một chiếc mũ lưỡi trai. Đang đứng dưới cái cây thông lớn nói chuyện với người khác.
Có lẽ là phát hiện ánh mắt của tôi nên đã quay đầu lại nhìn.
Người đó chính là Tiết Trì.
Tôi thừa nhận mình keo kiệt, nhưng cái giây phút anh quay đầu lại tôi thật sự rung động.
Hình như anh phát hiện ra tình huống khó xử của tôi nên bước chân muốn đi về phía tôi.
Chỉ tiếc là anh còn chưa đi được hai bước là bố mẹ tôi đã mua nước trở về rồi.
Tôi vừa vặn nắp chai nước, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn anh lại bước trở về.
Sau này phát hiện chúng tôi học chung chuyên ngành, còn chung lớp, giống như giải thưởng lớn từ trên trời rơi xuống.
Lúc đầu tôi muốn từ từ tiếp cận anh, nhưng sau khi khóa học quân sự bắt đầu thì Trì Uẩn đã xuất hiện.
Thật ra nếu so với cô ấy tôi có hơi tự ti.
Bởi vì cô ấy nhìn qua xác thực là một người rất có khí chất, chắc hẳn cô ta phải xuất thân trong một gia đình có điều kiện tốt.
Buổi trưa, anh xếp hàng hơn 10 phút để mua tóc trên trán đã bị mồ hôi làm ướt dính hết vào đầu rồi. Tôi lấy khăn giấy đưa qua để anh lau mồ hôi.
Nhưng mà giống như anh không hiểu ý tôi lắm.
Anh lấy khăn giấy lại lần nữa cầm cây kem, sau đó lấy khăn giấy bọc cây kem rồi mới đưa cho tôi.
Mặt tôi và 3 người bạn cùng phòng đơ ra.
Tôi thề tôi không hề có ý đó!!!!
Tiết Trì dùng tay ấn lưng ghế, cúi đầu nói với tôi: "Đi thôi, chút nữa tôi có việc, tôi đưa cậu về trước."
"À được."
Tôi nhìn bạn cùng phòng Tiểu Đường, Mãn Mãn và A Từ, bạn cùng phòng của tôi đồng loạt quay lên nhìn trời.
Tôi:...
Cười xỉu, ngay cả "tạm biệt" cũng không dám nói sao?
5.
Tôi ở trong trường, cũng gặp Trì Uẩn mấy lần.
Lần đầu tiên là kì huấn luyện quân sự, Trì Uẩn có rất nhiều tài nghệ, duy chỉ có múa là tốt hơn mấy phần, lúc nghỉ ngơi trong kì huấn luyện cô ấy sẽ lên biểu diễn cái gì đó.
Lúc học quân sự trường luật của chúng tôi học gần với khoa triết học, đợi lúc Trì Uẩn múa xong lớp chúng tôi cũng sẽ sôi nổi vỗ tay, hò hét cổ vũ.
Tiết Trì ngồi trong đám đông cũng vỗ tay theo.
Mặc dù biểu cảm của anh rất khó đoán, nhưng tổng thể nhìn vào thì tôi cảm thấy đó là thái độ đánh giá cao.
Giữa cao thủ luôn có một sự xem trọng lẫn nhau! Tôi hiểu!
Mấy lần sau gặp Trì Uẩn, chủ yếu là gặp nhau trong các hoạt động trong câu lạc bộ, đêm hội văn nghệ khác nhau và đủ loại thi đấu diễn thuyết.
Nói thật, cô ấy thật sự rất xuất sắc.
Nhưng mà cá nhân tôi nghĩ, tôi cũng đâu có tệ.
Gần đây tôi có gặp cô ấy một lần, là lúc tôi trên lớp đại khóa.
Trường chúng tôi các lớp học chuyên ngành cơ bản bình thường đều học tại lớp, nhưng mà các lớp học tự chọn hoặc số ít các môn chuyên ngành sẽ học chung với những lớp khác tại giảng đường.
Kể từ khi Tiết Trì mang theo đứa nhỏ con chồng trước là tôi, các loại đại khóa như thế này hai chúng tôi đều ngồi phía sau bởi vì ra vào thuận tiện.
Đại khóa cũng là chuyên ngành, mà nó còn nâng cấp hơn. Nếu như không có nền móng cơ bản thì có thể có chút lờ mờ, vì vậy hiếm khi nhìn thấy sinh viên từ các khoa đến đây học.
Nhưng Trì Uẩn lại đến.
Có lẽ cô ấy đến sớm nên ngồi hàng đầu. Nhưng quay đầu lại vừa thấy Tiết Trì thì lập tức thu dọn đồ đạc ôm túi đi tới.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay hai người sẽ trốn học."
Trì Uẩn cười nói: "Tôi đợi lâu rồi. Tiết Trì, tôi định kỳ tới sẽ học văn bằng kép chuyên ngành luật, cậu có thời gian làm cố vấn cho tôi không?"
"Được."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn cậu nha!" Nói xong lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt có hơi lo lắng "Dụ Tình chân của cậu hồi phục như thế nào rồi? Lần trước tôi gặp cậu đi mua đồ một mình, hiện tại cậu ra ngoài nên để bạn cùng phòng đi cùng sẽ tốt hơn."
Tôi gật đầu, trả lời có lệ: "À, là chuyện này. Lần tới nhất định sẽ."
Tiết Trì luôn cúi đầu chép bài, chép xong mới nói với cô ấy một câu: "Buổi chiều tôi có thời gian, đi phòng tự học nói đi."
"Được rồi." Trì Uẩn ngồi bên cạnh Tiết Trì lấy vở ra ghi chép.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba người bạn cùng bàn ngồi xiêu vẹo trước mặt.
Không khoa trương chút nào khi nói rằng ba người bạn cùng phòng của tôi không chịu thua kém ngồi trong chiến trường khói lửa suốt buổi, nhưng cuối cùng chỉ đưa mắt nhìn nhau sau đó lịch sự nhìn tôi cười một cái, ai cũng như chim cút.
Cũng không thể mong chờ vào bọn họ một chút gì đúng không.
Hai tiết học này làm tôi không quá thoải mái, bởi vì Trì Uẩn thường xuyên quay lại nói chuyện với Tiết Trì.
Với lại người ta không phải nói những lời không có dinh dưỡng mà rất nghiêm túc hỏi ý kiến Tiết Trì.
Dù sao cô ấy là nửa đường nhảy ra, nghe không hiểu cũng rất bình thường.
Tôi buồn bã đọc sách giáo khoa, lại buồn bã nhìn giáo viên.
Cách diễn đạt của giáo viên rất tốt, dõng dạc hùng hồn, không chú ý đến ánh mắt buồn bã của chú chim cút ngồi hàng ghế cuối cùng là tôi.
Là một sinh viên luật thuần túy đã học hơn một năm, tôi rất xấu hổ khi hỏi Tiết Trì những vấn đề trong sách giáo khoa, nhưng não của tôi lại không thể nghĩ ra những thứ sâu xa hơn được.
Đối với người không chuyên, Tiết Trì hết lòng giúp đỡ.
Nhưng nếu như tôi cũng hỏi Tiết Trì những câu cơ bản như vậy, anh 80% sẽ cảm thấy: "Thật sự bài kiểm tra cuối kì là tự cậu làm sao?" "Không phải là gian lận đó chứ?" "Không có tìm người làm bài hộ?" "Mấy cái này đều là chuyện không nên làm." "Học không đủ."
...... Đủ loại!!!!
Tôi rất thích Tiết Trì nhưng tôi cũng có mặt mũi.
Haizzz
6.
Sau khi tan học, Tiết Trì đưa tôi về kí túc xá.
Vốn dĩ tôi nói là tôi có thể tự về được. Nhưng anh nói có cầu thang nên không yên tâm về tôi.
Tôi nói "Vậy cậu dìu tôi đi."
Anh nhìn tôi một cái, lại cúi xuống nắm lấy cánh tay tôi: "Quá chậm, chút nữa tôi còn phải đi phòng tự học."
Ha, tôi quên anh vẫn còn có hẹn.
Trì Uẩn đứng một bên chuyện không liên quan đến mình đã cao cao đứng chờ.
Tôi cũng đành chịu cầm tay Tiết Trì, vì vậy cuối cùng tình hình trở thành.
Tiết Trì cõng tôi, tôi cõng cặp sách của Tiết Trì. Trì Uẩn đi bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với Tiết Trì.
Tiết Trì nói ít, gần như chỉ đáp "Ừ" "Ờ" "Đúng" "Gần như" đại loại chỉ thế thôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy giữa hai người bọn họ có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cách bọn họ với những người khác.
Bởi vì tôi đã thử chen lời vài lần nhưng không thành công.
Đợi đến khi tôi được đưa về kí túc xá ngồi trên băng ghế, tâm tình không tốt.
Nói thật ra thì tôi cũng thích Tiết Trì rất lâu rồi.
Đó là lúc mới vào năm nhất, ba mẹ đưa tôi đến trường. Nhưng trời rất nóng, ba tôi để hành lý ở cổng trường để tôi trông chừng, còn ba mẹ thì đi mua nước.
Thế là tôi ngồi bảo vệ hành lý và những túi nylon lớn, đứng ngơ ngác trước cổng nhìn dòng người qua lại.
Cũng không có ý muốn tìm người khác giúp đỡ, chỉ là một mình đứng ở nơi đó có hơi xấu hổ.
Sau đó tôi nhìn thấy một chàng trai cao cao, mặc một chiếc áo hoodie màu xanh da trời và đội một chiếc mũ lưỡi trai. Đang đứng dưới cái cây thông lớn nói chuyện với người khác.
Có lẽ là phát hiện ánh mắt của tôi nên đã quay đầu lại nhìn.
Người đó chính là Tiết Trì.
Tôi thừa nhận mình keo kiệt, nhưng cái giây phút anh quay đầu lại tôi thật sự rung động.
Hình như anh phát hiện ra tình huống khó xử của tôi nên bước chân muốn đi về phía tôi.
Chỉ tiếc là anh còn chưa đi được hai bước là bố mẹ tôi đã mua nước trở về rồi.
Tôi vừa vặn nắp chai nước, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn anh lại bước trở về.
Sau này phát hiện chúng tôi học chung chuyên ngành, còn chung lớp, giống như giải thưởng lớn từ trên trời rơi xuống.
Lúc đầu tôi muốn từ từ tiếp cận anh, nhưng sau khi khóa học quân sự bắt đầu thì Trì Uẩn đã xuất hiện.
Thật ra nếu so với cô ấy tôi có hơi tự ti.
Bởi vì cô ấy nhìn qua xác thực là một người rất có khí chất, chắc hẳn cô ta phải xuất thân trong một gia đình có điều kiện tốt.