Chương : 1
Tối dần, chớp rạch ngang như muốn xé bầu trời, sấm 'ầm ầm' chói tai, gió lung lay ngọn cành đánh vào nhau tàn bạo.
Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp.
"Em vào nhà đi" Phong đưa Ngọc về tận nhà, nhìn cô với ánh mắt ấm áp.
Cô cười hạnh phúc, xoay lưng đi vào chiếc cổng trắng của ngôi nhà nhỏ. Mới đi được hai bước bỗng một bàn tay kéo ngược lại.
Một nụ hôn đặt lên đầu môi, ngọt ngào, dịu dàng khiến con người mê muội.
Cô đã trải qua nhiều mối tình, họ cũng rất tốt với cô...nhưng tất cả đã chết. Cô như một đứa con gái mang xui xẻo,tai họa. Từ nhỏ đã vậy. Hễ là con trai chơi với cô, thời gian sau sẽ mất tích không rõ nguyên nhân. Mọi người có tìm kiếm như thế nào cũng không được. Thế là những thằng con trai đó đã được cảnh sát thông báo đã chết. Mọi người đều nghi oán là do cô làm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Họ chửi bới, lăng mạ, đánh đập cô. Cả gia đình cũng không xem cô là gì, né tránh sợ hãi cô.
Nhưng cô không tin, vẫn sống lạc quan, yêu đời, không quan tâm đến những lời xung quanh. Chỉ là ngẫu nhiên thôi! Không sao cả!
Đến khi cô 15 tuổi, nó vẫn xảy ra! Những chuyện lạ đó vẫn cứ tiếp tục, nó không buông tha cho cô. Nó không cho cô nói chuyện với bất cứ con trai nào. Không cho suy nghĩ về bất cứ ai. Nếu cô cố chấp, người con trai cô suy nghĩ tới sẽ chết một cách tàn nhẫn ngay trước mắt cô.
Ngọc rơi vào trầm cảm,tự cô lập mình với cuộc sống. Dường như chỉ có cái chết mới giải thoát được. Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện đến một cách ngẫu nhiên như vậy? Cô thật sự như mọi người nói sao? Là quỷ!!
Rồi cô lại rung động. Con tim không nghe theo lí trí. Nó cứ rung lên mặc dù cô chẳng muốn - đó chính là Phong. Người luôn dịu dàng ấm áp là lớp trưởng trong lớp. Được nhiều bạn gái để ý. Và cô cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ với tới được vì cô nghe nói Phong đã có người trong mộng lâu rồi.
Sự rung động suy nghĩ về anh của cô đã khiến Phong gặp nguy hiểm nhiều lần. Nhưng thật may anh vẫn sống. Ngọc không biết tại sao.
Không ngờ người trong mộng của Phong lại chính là cô. Anh đã tỏ tình và được cô đồng ý. Mặc dù cô sợ mất anh, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm vì cô, sợ anh chết như những thằng bạn trai cũ.
Nụ hôn mềm mại làm Ngọc thấy ấm áp. Cô muốn thời gian ngừng lại. Muốn như vậy mãi mãi
...
Bỗng trong suy nghĩ một đôi mắt đỏ như máu hiện lên, đôi mắt đó đang tràn ngập sự tức giận.
Cô nghẹt thở, lập tức đẩy Phong ra, đôi mắt tím sợ hãi của cô mở trừng nhìn Phong, bờ vai cô run run khiến Phong lo lắng:"Ngọc sao vậy? Bị gì sao?".
Cô lượn lờ nhìn qua nhìn lại trong không gian, có cái gì đó đang theo dõi cô, tóm chặt cô, cảm giác ghê rợn,lạnh lẽo khiến cô muốn nghẹt thở.
Tại sao nó cứ ám ảnh Ngọc, cô đã làm chuyện ác đức gì chứ? Hết lần này đến lần khác nó cứ hiện ra, cường độ mỗi lúc một nhiều.
"Ngọc!" Phong gọi mãi nhưng cô cứ đứng hoảng như vậy, anh thật sự thấy lo.
Nghe tiếng gọi, Ngọc chuyển hướng nhìn Phong. Khuôn mặt anh đang nhăn lại vì lo lắng. Cô ôm chặt anh, khóc:"Không sao đâu! Chỉ là... sợ mất Phong".
Phong cười, ôm cô:" Phong, tôi xin thề sẽ không bao giờ bỏ rơi Ngọc!!!!".
Ngọc cảm động, ôm mãi Phong, nước mắt hạnh phúc trào ra.
"Thôi nào! Sao khóc? Khóc xấu lắm".
"^-^ không có gì". Tuy là bề ngoài là vậy. Nhưng cô rất sợ, sợ chuyện đó sẽ tới...đôi mắt đó!
Cả hai lưu luyến nhìn nhau không muốn rời.
Phong nhìn cô vào nhà trước rồi mới đi. Sau khi Phong xoay lưng, cô chạy ra nhìn theo anh mãi đến khi cái bóng mất hút mà lòng lo lắng, sợ hãi.
--- Hết
Mong ủng hộ :)
Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp.
"Em vào nhà đi" Phong đưa Ngọc về tận nhà, nhìn cô với ánh mắt ấm áp.
Cô cười hạnh phúc, xoay lưng đi vào chiếc cổng trắng của ngôi nhà nhỏ. Mới đi được hai bước bỗng một bàn tay kéo ngược lại.
Một nụ hôn đặt lên đầu môi, ngọt ngào, dịu dàng khiến con người mê muội.
Cô đã trải qua nhiều mối tình, họ cũng rất tốt với cô...nhưng tất cả đã chết. Cô như một đứa con gái mang xui xẻo,tai họa. Từ nhỏ đã vậy. Hễ là con trai chơi với cô, thời gian sau sẽ mất tích không rõ nguyên nhân. Mọi người có tìm kiếm như thế nào cũng không được. Thế là những thằng con trai đó đã được cảnh sát thông báo đã chết. Mọi người đều nghi oán là do cô làm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Họ chửi bới, lăng mạ, đánh đập cô. Cả gia đình cũng không xem cô là gì, né tránh sợ hãi cô.
Nhưng cô không tin, vẫn sống lạc quan, yêu đời, không quan tâm đến những lời xung quanh. Chỉ là ngẫu nhiên thôi! Không sao cả!
Đến khi cô 15 tuổi, nó vẫn xảy ra! Những chuyện lạ đó vẫn cứ tiếp tục, nó không buông tha cho cô. Nó không cho cô nói chuyện với bất cứ con trai nào. Không cho suy nghĩ về bất cứ ai. Nếu cô cố chấp, người con trai cô suy nghĩ tới sẽ chết một cách tàn nhẫn ngay trước mắt cô.
Ngọc rơi vào trầm cảm,tự cô lập mình với cuộc sống. Dường như chỉ có cái chết mới giải thoát được. Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện đến một cách ngẫu nhiên như vậy? Cô thật sự như mọi người nói sao? Là quỷ!!
Rồi cô lại rung động. Con tim không nghe theo lí trí. Nó cứ rung lên mặc dù cô chẳng muốn - đó chính là Phong. Người luôn dịu dàng ấm áp là lớp trưởng trong lớp. Được nhiều bạn gái để ý. Và cô cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ với tới được vì cô nghe nói Phong đã có người trong mộng lâu rồi.
Sự rung động suy nghĩ về anh của cô đã khiến Phong gặp nguy hiểm nhiều lần. Nhưng thật may anh vẫn sống. Ngọc không biết tại sao.
Không ngờ người trong mộng của Phong lại chính là cô. Anh đã tỏ tình và được cô đồng ý. Mặc dù cô sợ mất anh, sợ anh sẽ gặp nguy hiểm vì cô, sợ anh chết như những thằng bạn trai cũ.
Nụ hôn mềm mại làm Ngọc thấy ấm áp. Cô muốn thời gian ngừng lại. Muốn như vậy mãi mãi
...
Bỗng trong suy nghĩ một đôi mắt đỏ như máu hiện lên, đôi mắt đó đang tràn ngập sự tức giận.
Cô nghẹt thở, lập tức đẩy Phong ra, đôi mắt tím sợ hãi của cô mở trừng nhìn Phong, bờ vai cô run run khiến Phong lo lắng:"Ngọc sao vậy? Bị gì sao?".
Cô lượn lờ nhìn qua nhìn lại trong không gian, có cái gì đó đang theo dõi cô, tóm chặt cô, cảm giác ghê rợn,lạnh lẽo khiến cô muốn nghẹt thở.
Tại sao nó cứ ám ảnh Ngọc, cô đã làm chuyện ác đức gì chứ? Hết lần này đến lần khác nó cứ hiện ra, cường độ mỗi lúc một nhiều.
"Ngọc!" Phong gọi mãi nhưng cô cứ đứng hoảng như vậy, anh thật sự thấy lo.
Nghe tiếng gọi, Ngọc chuyển hướng nhìn Phong. Khuôn mặt anh đang nhăn lại vì lo lắng. Cô ôm chặt anh, khóc:"Không sao đâu! Chỉ là... sợ mất Phong".
Phong cười, ôm cô:" Phong, tôi xin thề sẽ không bao giờ bỏ rơi Ngọc!!!!".
Ngọc cảm động, ôm mãi Phong, nước mắt hạnh phúc trào ra.
"Thôi nào! Sao khóc? Khóc xấu lắm".
"^-^ không có gì". Tuy là bề ngoài là vậy. Nhưng cô rất sợ, sợ chuyện đó sẽ tới...đôi mắt đó!
Cả hai lưu luyến nhìn nhau không muốn rời.
Phong nhìn cô vào nhà trước rồi mới đi. Sau khi Phong xoay lưng, cô chạy ra nhìn theo anh mãi đến khi cái bóng mất hút mà lòng lo lắng, sợ hãi.
--- Hết
Mong ủng hộ :)