Chương : 2
Đôi mắt đỏ đó! Đôi mắt đó vẫn đi theo Ngọc! Nó tràn ngập tức giận pha lẫn chút gì đó điên cuồng chiếm đoạt có lẽ vì tiếc chế bản thân quá lâu ư?
Đôi mắt càng tiến tới gần và lớn hơn, sáng rực trong màn đêm đen, bao phủ cái nhìn lên cô.
Một âm thanh vang vọng trong không gian: "Hừm...." thật rợn đến tận xương.
Máu! Máu từ đầu chảy ra! Lênh láng xung quang, bao trùm hết mọi thứ, chỉ còn đôi mắt vẫn kia ở đó không buông tha như theo sát cô.
A! Ngọc bật dậy, mồ hôi ước đẫm trán, đôi ngươi tím hoảng loạn. Với tay bật đèn.
Cô luôn luôn để đèn khi đi ngủ, vốn rất sợ bóng tối vì tuổi thơ cô luôn gắn liền với ngôi nhà hoang ghê rợn trong rừng vì bị mọi người gọi là quỷ! Nhưng cũng may, có sơ bao bọc xin cô về nuôi. Cha mẹ cô cũng chẳng cần đứa con quỷ như cô, thấy sơ muốn nuôi nên họ ngoắc tay ý nói sơ mang cô đi mà không chút thương nhìn lần cuối.
Nhìn cây thánh giá trên cổ lấp lánh ánh bạc dưới bóng đèn. Cô luôn tin về phép màu nhưng hình như chiếc dây chuyền này vô dụng, nó không làm cô được ngon giấc ... dù đeo không cũng thế.
Sau khi lấy lại bình tĩnh thì trời cũng đã sáng. Cô thay đồ học sinh tươm tất,gọn gàng, tóc thắt bím 1 bên, mái thưa lấp loáng để lộ vầng tráng cao.
Từ sớm Sơ đã chuẩn bị bữa sáng cho Ngọc và đi đến nhà thờ rồi. Ngồi trên bàn ăn không gian im lặng đến cả hơi thở có thể nghe được khiến cô lại nhớ lại cơn ác mộng đêm qua.
Bây giờ cô không muốn ở một mình chút nào. Phong tới trường chưa nhỉ? Nhớ đến Phong cô vui mừng cầm mẫu bánh mỳ chạy đến trường.
Phong, chính là niềm vui của Ngọc dù cô và anh mới chính thức hẹn hò cách đây một tuần. Nhưng mà cả hai đã yêu thầm nhau lâu rồi cũng coi như là một cuộc tình dài.
Trước cổng trường AB, khung cảnh yên vắng, chưa ai đến chắc có cô là tới sớm.
Thời tiết cả tuần nay thật lạ. Lúc sáng lúc tối, rồi thường xuyên xuất hiện giông. Dự báo thời tiết chẳng đúng một thông tin gì.
Ngọc lên cầu thang, đi dọc hành lang vào lớp 10a1. Cô vừa đi vừa gặm mẩu bánh mỳ ăn dở.
"Cạch! Cạch!..." tiếng gì vậy? Ngọc quay ra sau lưng nhìn, chẳng thấy ai. Chỉ thấy hành lang dài và tối, sâu hun hún đáng sợ. Cô trấn an mình rồi bước tiếp về hướng lớp.
"Cạch! Cạch!..." tiếng động vẫn kêu nghe âm u ghê rợn, bầu trời ban ngày mà càng mang đậm đêm đen. Linh cảm mách bảo có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra.
Phong!!! Có khi nào Phong... không không thể, Ngọc lấy chiếc điện thoại oppo trong cặp gọi cho Phong. Tiếng 'tút..tút..tút.." đều đều vang lên khiến cô sốt ruột, lo lắng.
Không bắt máy... 'tút..tút..tút..' vẫn không bắt máy. Hình nền điện thoại hiện lên khuôn mặt Phong đang tươi cười với ánh mắt triều mến nhìn cô bỗng nứt ra, rồi một màu đỏ loang dần khắp màn hình.
Không!! Cô bấm bấm trên màn hình, bàn tay run run nhưng vẫn chỉ là một màu đỏ.
"Cạch! Cạch!..." chuyển hướng nhìn, Ngọc nhìn vào nơi hành lang tưởng chừng như heo hút. Cầm điện thoại trong tay cô từng bước đi đên tiếng động đó.
Bước được chừng hai mươi bước không gian bỗng lạnh lẽo, giống như có màn phân cách khí hậu. Bên thì mát mẻ, bên thì lạnh lẽo.
Tiếng động ngày một to và rõ hơn. "Cạch!! Cạch!!..."
Là căn phòng để đồ của trường. Phía sau cách cửa là tiếng động đó.
Đưa bàn tay của mình cô để lên tay nắm cửa. Dù rất sợ chứng kiến những người mình yêu, thân thiết chết. Nhưng lần này không phải Phong. Không thể! Cô không cho phép.
"Rầm" cánh cửa mở ra. Cửa sổ đập vào nhau "Cạch! Cạch!.." ở trên sàn là mái tóc đen, bộ sơ mi học sinh và chiếc cặp đen nằm bên cạch - là Phong. Phong nằm an nhàn nhắm hai con mắt tửa chừng như đang ngủ.
"Phong, Phong ơi....." Ngọc lay người kêu anh dậy.
Anh vẫn nằm yên bất động. Cơ thể mền nhũn như không còn sự sống.
"Phong à! Dậy đi Phong.... Phong!" tiếng gọi nhanh hơn, ào ạt hơn. Nhưng vẫn là sự yên lặng đáng sợ.
Cô áp tai lên lồng ngực Phong. Không có! Không có nhịp tim! Tại sao lại không?
Cô lay mạnh anh, đánh lên người anh.
"Phong!... Phong!... Phong! Tỉnh dậy đi mà!... xin cậu đó..." Rõ ràng anh không bị thương gì mà! Tại sao lại không có nhịp tim?
Nhưng đáp lại tất cả hành động của cô là sự bất động của cơ thể lạnh buốt không thân nhiệt. Không hơi thở.
---- Hết
Đôi mắt càng tiến tới gần và lớn hơn, sáng rực trong màn đêm đen, bao phủ cái nhìn lên cô.
Một âm thanh vang vọng trong không gian: "Hừm...." thật rợn đến tận xương.
Máu! Máu từ đầu chảy ra! Lênh láng xung quang, bao trùm hết mọi thứ, chỉ còn đôi mắt vẫn kia ở đó không buông tha như theo sát cô.
A! Ngọc bật dậy, mồ hôi ước đẫm trán, đôi ngươi tím hoảng loạn. Với tay bật đèn.
Cô luôn luôn để đèn khi đi ngủ, vốn rất sợ bóng tối vì tuổi thơ cô luôn gắn liền với ngôi nhà hoang ghê rợn trong rừng vì bị mọi người gọi là quỷ! Nhưng cũng may, có sơ bao bọc xin cô về nuôi. Cha mẹ cô cũng chẳng cần đứa con quỷ như cô, thấy sơ muốn nuôi nên họ ngoắc tay ý nói sơ mang cô đi mà không chút thương nhìn lần cuối.
Nhìn cây thánh giá trên cổ lấp lánh ánh bạc dưới bóng đèn. Cô luôn tin về phép màu nhưng hình như chiếc dây chuyền này vô dụng, nó không làm cô được ngon giấc ... dù đeo không cũng thế.
Sau khi lấy lại bình tĩnh thì trời cũng đã sáng. Cô thay đồ học sinh tươm tất,gọn gàng, tóc thắt bím 1 bên, mái thưa lấp loáng để lộ vầng tráng cao.
Từ sớm Sơ đã chuẩn bị bữa sáng cho Ngọc và đi đến nhà thờ rồi. Ngồi trên bàn ăn không gian im lặng đến cả hơi thở có thể nghe được khiến cô lại nhớ lại cơn ác mộng đêm qua.
Bây giờ cô không muốn ở một mình chút nào. Phong tới trường chưa nhỉ? Nhớ đến Phong cô vui mừng cầm mẫu bánh mỳ chạy đến trường.
Phong, chính là niềm vui của Ngọc dù cô và anh mới chính thức hẹn hò cách đây một tuần. Nhưng mà cả hai đã yêu thầm nhau lâu rồi cũng coi như là một cuộc tình dài.
Trước cổng trường AB, khung cảnh yên vắng, chưa ai đến chắc có cô là tới sớm.
Thời tiết cả tuần nay thật lạ. Lúc sáng lúc tối, rồi thường xuyên xuất hiện giông. Dự báo thời tiết chẳng đúng một thông tin gì.
Ngọc lên cầu thang, đi dọc hành lang vào lớp 10a1. Cô vừa đi vừa gặm mẩu bánh mỳ ăn dở.
"Cạch! Cạch!..." tiếng gì vậy? Ngọc quay ra sau lưng nhìn, chẳng thấy ai. Chỉ thấy hành lang dài và tối, sâu hun hún đáng sợ. Cô trấn an mình rồi bước tiếp về hướng lớp.
"Cạch! Cạch!..." tiếng động vẫn kêu nghe âm u ghê rợn, bầu trời ban ngày mà càng mang đậm đêm đen. Linh cảm mách bảo có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra.
Phong!!! Có khi nào Phong... không không thể, Ngọc lấy chiếc điện thoại oppo trong cặp gọi cho Phong. Tiếng 'tút..tút..tút.." đều đều vang lên khiến cô sốt ruột, lo lắng.
Không bắt máy... 'tút..tút..tút..' vẫn không bắt máy. Hình nền điện thoại hiện lên khuôn mặt Phong đang tươi cười với ánh mắt triều mến nhìn cô bỗng nứt ra, rồi một màu đỏ loang dần khắp màn hình.
Không!! Cô bấm bấm trên màn hình, bàn tay run run nhưng vẫn chỉ là một màu đỏ.
"Cạch! Cạch!..." chuyển hướng nhìn, Ngọc nhìn vào nơi hành lang tưởng chừng như heo hút. Cầm điện thoại trong tay cô từng bước đi đên tiếng động đó.
Bước được chừng hai mươi bước không gian bỗng lạnh lẽo, giống như có màn phân cách khí hậu. Bên thì mát mẻ, bên thì lạnh lẽo.
Tiếng động ngày một to và rõ hơn. "Cạch!! Cạch!!..."
Là căn phòng để đồ của trường. Phía sau cách cửa là tiếng động đó.
Đưa bàn tay của mình cô để lên tay nắm cửa. Dù rất sợ chứng kiến những người mình yêu, thân thiết chết. Nhưng lần này không phải Phong. Không thể! Cô không cho phép.
"Rầm" cánh cửa mở ra. Cửa sổ đập vào nhau "Cạch! Cạch!.." ở trên sàn là mái tóc đen, bộ sơ mi học sinh và chiếc cặp đen nằm bên cạch - là Phong. Phong nằm an nhàn nhắm hai con mắt tửa chừng như đang ngủ.
"Phong, Phong ơi....." Ngọc lay người kêu anh dậy.
Anh vẫn nằm yên bất động. Cơ thể mền nhũn như không còn sự sống.
"Phong à! Dậy đi Phong.... Phong!" tiếng gọi nhanh hơn, ào ạt hơn. Nhưng vẫn là sự yên lặng đáng sợ.
Cô áp tai lên lồng ngực Phong. Không có! Không có nhịp tim! Tại sao lại không?
Cô lay mạnh anh, đánh lên người anh.
"Phong!... Phong!... Phong! Tỉnh dậy đi mà!... xin cậu đó..." Rõ ràng anh không bị thương gì mà! Tại sao lại không có nhịp tim?
Nhưng đáp lại tất cả hành động của cô là sự bất động của cơ thể lạnh buốt không thân nhiệt. Không hơi thở.
---- Hết