Chương : 14
Sao lại nặng như vậy…
Khuôn mặt không có huyết sắc cũng chẳng có chút sinh khí, từng sợi tóc lộn xộn bao phủ vết thương đã sớm khô cạn trên người, hai bàn chân vốn xinh xắn giống như đã được ngâm trong huyết trì, không tìm được một chút nhan sắc ban đầu. Trên đôi tay trắng nõn trải đầy vết thương, thương ngân dữ tợn cắn xé từng miếng thịt non nớt, trên tay áo, nơi vạt áo, đều không ngoại lệ mà nhuốm đầy máu tươi…
Vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt – nơi duy nhất da thịt còn lành lặn, nhưng khi chạm đến lại thu vào, sợ rằng sẽ làm tổn thương nhân nhi yếu đuối kia…
Chẳng trách lúc đó thanh âm của ngươi suy yếu như vậy, căn bản không phải giả bộ a…
Không thi triển kết giới, rốt cuộc ngươi muốn làm sao, muốn đi tìm cái chết sao! Duẫn Hạo không khỏi tức giận, sao có thể không quý trọng thân thể của chính mình như vậy!
Thế nhưng nhìn thấy thương ngân đầy người của nhân nhi trước mặt, bản thân lại không sao tức giận được nữa, suy cho cùng thì chuyện này cũng là do ta tạo thành…
Cẩn thận ngồi bên cạnh Tại Trung, tập hợp ma lực, chậm rãi truyền vào trong cơ thể của Tại Trung, Tại Trung… Tại Trung…
Vết thương dần dần khép lại, hô hấp vốn rất nhỏ cũng dần dần trở nên ôn hòa…
“Duẫn… Duẫn…” Duẫn Hạo cúi đầu, muốn nghe nhân nhi vừa mới hơi bình phục lại đang nói cái gì.
Lại là ta… Vẫn không ngừng gọi sao? Nhìn bộ dạng khiến người thương yêu của Tại Trung, Duẫn Hạo hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang gọi tên hắn, hảo hảo ngủ đi…
Ngoài cửa, Hàn Canh nhìn Hi Triệt bị mình kéo đi, nhưng lại chạy tới nhìn nhân nhi, Hàn Canh bất đắc dĩ mà ôm lấy vai Hi Triệt, cười nói: “Yên tâm chưa?”
Hi Triệt vẫn nhìn chăm chú vào bên trong gian phòng, Hàn Canh một phát ôm lấy Hi Triệt, ôn nhu nói, “Kêu ta giúp ngươi che giấu khí tức, không cho Duẫn Hạo phát hiện, tới làm chuyện lén lút vụng trộm này, Hi Triệt của ta thật là khả ái a!”
Lần này Hi Triệt không nói gì, chỉ ngã đầu vào trong lồng ngực của Hàn Canh, “Hảo ấm áp…”
Đúng a, hảo ấm áp…
Khuôn mặt không có huyết sắc cũng chẳng có chút sinh khí, từng sợi tóc lộn xộn bao phủ vết thương đã sớm khô cạn trên người, hai bàn chân vốn xinh xắn giống như đã được ngâm trong huyết trì, không tìm được một chút nhan sắc ban đầu. Trên đôi tay trắng nõn trải đầy vết thương, thương ngân dữ tợn cắn xé từng miếng thịt non nớt, trên tay áo, nơi vạt áo, đều không ngoại lệ mà nhuốm đầy máu tươi…
Vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt – nơi duy nhất da thịt còn lành lặn, nhưng khi chạm đến lại thu vào, sợ rằng sẽ làm tổn thương nhân nhi yếu đuối kia…
Chẳng trách lúc đó thanh âm của ngươi suy yếu như vậy, căn bản không phải giả bộ a…
Không thi triển kết giới, rốt cuộc ngươi muốn làm sao, muốn đi tìm cái chết sao! Duẫn Hạo không khỏi tức giận, sao có thể không quý trọng thân thể của chính mình như vậy!
Thế nhưng nhìn thấy thương ngân đầy người của nhân nhi trước mặt, bản thân lại không sao tức giận được nữa, suy cho cùng thì chuyện này cũng là do ta tạo thành…
Cẩn thận ngồi bên cạnh Tại Trung, tập hợp ma lực, chậm rãi truyền vào trong cơ thể của Tại Trung, Tại Trung… Tại Trung…
Vết thương dần dần khép lại, hô hấp vốn rất nhỏ cũng dần dần trở nên ôn hòa…
“Duẫn… Duẫn…” Duẫn Hạo cúi đầu, muốn nghe nhân nhi vừa mới hơi bình phục lại đang nói cái gì.
Lại là ta… Vẫn không ngừng gọi sao? Nhìn bộ dạng khiến người thương yêu của Tại Trung, Duẫn Hạo hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang gọi tên hắn, hảo hảo ngủ đi…
Ngoài cửa, Hàn Canh nhìn Hi Triệt bị mình kéo đi, nhưng lại chạy tới nhìn nhân nhi, Hàn Canh bất đắc dĩ mà ôm lấy vai Hi Triệt, cười nói: “Yên tâm chưa?”
Hi Triệt vẫn nhìn chăm chú vào bên trong gian phòng, Hàn Canh một phát ôm lấy Hi Triệt, ôn nhu nói, “Kêu ta giúp ngươi che giấu khí tức, không cho Duẫn Hạo phát hiện, tới làm chuyện lén lút vụng trộm này, Hi Triệt của ta thật là khả ái a!”
Lần này Hi Triệt không nói gì, chỉ ngã đầu vào trong lồng ngực của Hàn Canh, “Hảo ấm áp…”
Đúng a, hảo ấm áp…