Chương : 15
“Tỉnh rồi?”
Ai đang hỏi ta? Đầu óc thật choáng váng, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại Trung hơi mở mắt, thế nhưng trước mắt chỉ là một bóng dáng mơ hồ,
giống hệt như Duẫn Hạo a…
Thế nhưng làm sao có thể được! Duẫn Hạo căn bản không có khả năng ở nơi này, y không phải đang ở chỗ Hồng Lánh sao…
Nghĩ đến đây, Tại Trung khổ sở nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu qua.
“Không muốn nhìn thấy ta?” Bàn tay xoa lên má Tại Trung.
“Duẫn Hạo!” Khó có thể tin được mà xoay người, người nhìn thấy quả thực là Duẫn Hạo, Tại Trung mỉm cười kinh hô nói. Chờ một chút!! Mình vừa mới nói gì… Chết rồi!
Nhìn thấy bộ dạng từ mừng rỡ biến thành vẻ mặt vừa ủ rũ vừa hối hận của Tại Trung, Duẫn Hạo cũng cảm thấy rất kỳ quái, điều gì đã khiến hắn biến chuyển nhanh như vậy?
“Xin lỗi, điện hạ, Tại Trung đã nói bậy rồi.” Sợ hãi mà cúi đầu, Tại Trung lo lắng không dám nhìn Duẫn Hạo.
“Là vì điều này?” Nghĩ đến thanh âm mang theo sự mừng rỡ mà gọi tên mình của Tại Trung ban nãy, trong lòng Duẫn Hạo không khỏi nảy sinh một tia ngọt ngào.
Quên đi, hôm nay không làm khó hắn nữa, “Vừa nãy… cứ quên đi.”
“Cái gì?” Tại Trung giật mình nhìn về phía Duẫn Hạo, mình không nghe lầm chứ, ý của Duẫn Hạo là…
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Chỉ gọi tên của ta thôi mà đã khiến hắn vui vẻ như thế rồi sao? Thật lòng mà nói, thực muốn nhìn thấy đôi mắt dưới mái tóc kia, chắc chắn nhất định là rất đẹp…
Ha ha, Duẫn Hạo không sinh khí kìa, Tại Trung cười ngây ngô.
“Xem ra đã hoàn toàn tốt rồi đúng không?” Nhìn thấy y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng Duẫn Hạo cũng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt. Thương thế của y đương nhiên đã khỏi hẳn, dù sao cũng là do bản thân tự tay trị liệu, kỳ thực sau khi trị liệu xong, Duẫn Hạo cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ rằng chính mình lại đích thân giúp người khác chữa thương, thế nhưng nhìn thân thể trải dài thương ngân của Tại Trung ngay trước mắt bản thân khi đó, trong lòng vẫn có một thanh âm nói với chính mình rằng, không thể nhìn hắn thống khổ như vậy, không thể để hắn như vậy rồi ly khai…
Nghe Duẫn Hạo hỏi mình, Tại Trung mới phát hiện, thân thể vốn tưởng rằng sắp gần kề cái chết của bản thân, bây giờ nhìn lại, cư nhiên một điểm thương ngân cũng không có.
Nhưng đồng thời, Tại Trung cũng nghĩ rằng, trước khi mình hôn mê, đã nhìn thấy, nghe thấy…
Biết Tại Trung đang nhớ tới chuyện kia, nhưng thân phận của Ma vương, vẫn không đến mức để hắn phải giải thích cái gì cho một dục nô hèn mọn, dục nô… Thật là một danh hiệu khiến người khác không dễ chịu…
“Đã hôn mê ba ngày rồi, ăn chút gì đi.” Đưa một chiếc đĩa đầy tinh mỹ lên, trái cây phấn nộn bên trong đang lẳng lặng chờ người hưởng dụng.
Đây không phải? Tinh thể tuyết màu xanh đen, trái cây phấn nộn…
Biết Tại Trung lại đang nhớ đến hồi ức bất hảo, Duẫn Hạo cầm một quả lên, đưa đến bên miệng Tại Trung, “Đừng nghĩ nhiều nữa, đây là ta hái.”
Khuôn mặt vốn thương tâm cô đơn của Tại Trung trong nháy mắt liền từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ, hé cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng ra rồi chậm rãi ăn ‘Tịch Liên quả’ trong tay Duẫn Hạo. Hảo ngọt…
Hái ‘Tịch Liên quả’ là thập phần nguy hiểm, nhưng đối với Duẫn Hạo mà nói thì lại vô cùng dễ dàng, huống hồ trái cây này có công hiệu dưỡng bệnh cực đại.
“Trên bàn bên kia còn có máu tươi của ma linh, là ta vừa phái người đi lấy, nhớ phải uống hết.” Sau khi Tại Trung nuốt trái cây xuống, thuận theo hướng Trịnh Duẫn Hạo nói mà nhìn qua, dịch thể đỏ tươi, lẳng lặng nằm trong ly.
Thấy Tại Trung không phản ứng, Duẫn Hạo đứng dậy, “Đừng tái nói lời chọc giận ta.” Nếu như lần này Tại Trung lại nói dối rằng không phải máu của ta thì không được, không biết ta có thể làm điều gì khiến hắn bị tổn thương hay không, không muốn để hắn lừa mình nữa, không muốn…
“Ân, ta biết rồi…” Bao giờ Duẫn Hạo mới có thể tin lời mình nói đây… Thế nhưng, lần này tuyệt đối không thể khiến Duẫn Hạo sinh khí được, nhưng khát vọng đối với hiến huyết của mình ngày càng bức thiết rồi, thực sự không được, chỉ còn phương pháp kia…
Không nói thêm điều gì nữa, Duẫn Hạo đi đến trước cửa.
“Điện hạ! Ngươi… Ngươi phải đi rồi sao…”
“Ta không phải là một người nhàn rỗi không có chuyện gì để làm.” Ta đã ở đây bồi hắn rất lâu rồi, chủ yếu là lo lắng cho hắn, mặc dù ta rất tự tin với ma lực trị khỏi của bản thân…
“Ân…” Không thể tham lam quá nhiều a, chắc chắn sẽ có một ngày, Duẫn Hạo có thể tin tưởng lời ta nói, có thể…
Thế nhưng làm sao có thể được! Duẫn Hạo căn bản không có khả năng ở nơi này, y không phải đang ở chỗ Hồng Lánh sao…
Nghĩ đến đây, Tại Trung khổ sở nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu qua.
“Không muốn nhìn thấy ta?” Bàn tay xoa lên má Tại Trung.
“Duẫn Hạo!” Khó có thể tin được mà xoay người, người nhìn thấy quả thực là Duẫn Hạo, Tại Trung mỉm cười kinh hô nói. Chờ một chút!! Mình vừa mới nói gì… Chết rồi!
Nhìn thấy bộ dạng từ mừng rỡ biến thành vẻ mặt vừa ủ rũ vừa hối hận của Tại Trung, Duẫn Hạo cũng cảm thấy rất kỳ quái, điều gì đã khiến hắn biến chuyển nhanh như vậy?
“Xin lỗi, điện hạ, Tại Trung đã nói bậy rồi.” Sợ hãi mà cúi đầu, Tại Trung lo lắng không dám nhìn Duẫn Hạo.
“Là vì điều này?” Nghĩ đến thanh âm mang theo sự mừng rỡ mà gọi tên mình của Tại Trung ban nãy, trong lòng Duẫn Hạo không khỏi nảy sinh một tia ngọt ngào.
Quên đi, hôm nay không làm khó hắn nữa, “Vừa nãy… cứ quên đi.”
“Cái gì?” Tại Trung giật mình nhìn về phía Duẫn Hạo, mình không nghe lầm chứ, ý của Duẫn Hạo là…
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Chỉ gọi tên của ta thôi mà đã khiến hắn vui vẻ như thế rồi sao? Thật lòng mà nói, thực muốn nhìn thấy đôi mắt dưới mái tóc kia, chắc chắn nhất định là rất đẹp…
Ha ha, Duẫn Hạo không sinh khí kìa, Tại Trung cười ngây ngô.
“Xem ra đã hoàn toàn tốt rồi đúng không?” Nhìn thấy y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng Duẫn Hạo cũng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt. Thương thế của y đương nhiên đã khỏi hẳn, dù sao cũng là do bản thân tự tay trị liệu, kỳ thực sau khi trị liệu xong, Duẫn Hạo cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ rằng chính mình lại đích thân giúp người khác chữa thương, thế nhưng nhìn thân thể trải dài thương ngân của Tại Trung ngay trước mắt bản thân khi đó, trong lòng vẫn có một thanh âm nói với chính mình rằng, không thể nhìn hắn thống khổ như vậy, không thể để hắn như vậy rồi ly khai…
Nghe Duẫn Hạo hỏi mình, Tại Trung mới phát hiện, thân thể vốn tưởng rằng sắp gần kề cái chết của bản thân, bây giờ nhìn lại, cư nhiên một điểm thương ngân cũng không có.
Nhưng đồng thời, Tại Trung cũng nghĩ rằng, trước khi mình hôn mê, đã nhìn thấy, nghe thấy…
Biết Tại Trung đang nhớ tới chuyện kia, nhưng thân phận của Ma vương, vẫn không đến mức để hắn phải giải thích cái gì cho một dục nô hèn mọn, dục nô… Thật là một danh hiệu khiến người khác không dễ chịu…
“Đã hôn mê ba ngày rồi, ăn chút gì đi.” Đưa một chiếc đĩa đầy tinh mỹ lên, trái cây phấn nộn bên trong đang lẳng lặng chờ người hưởng dụng.
Đây không phải? Tinh thể tuyết màu xanh đen, trái cây phấn nộn…
Biết Tại Trung lại đang nhớ đến hồi ức bất hảo, Duẫn Hạo cầm một quả lên, đưa đến bên miệng Tại Trung, “Đừng nghĩ nhiều nữa, đây là ta hái.”
Khuôn mặt vốn thương tâm cô đơn của Tại Trung trong nháy mắt liền từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ, hé cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng ra rồi chậm rãi ăn ‘Tịch Liên quả’ trong tay Duẫn Hạo. Hảo ngọt…
Hái ‘Tịch Liên quả’ là thập phần nguy hiểm, nhưng đối với Duẫn Hạo mà nói thì lại vô cùng dễ dàng, huống hồ trái cây này có công hiệu dưỡng bệnh cực đại.
“Trên bàn bên kia còn có máu tươi của ma linh, là ta vừa phái người đi lấy, nhớ phải uống hết.” Sau khi Tại Trung nuốt trái cây xuống, thuận theo hướng Trịnh Duẫn Hạo nói mà nhìn qua, dịch thể đỏ tươi, lẳng lặng nằm trong ly.
Thấy Tại Trung không phản ứng, Duẫn Hạo đứng dậy, “Đừng tái nói lời chọc giận ta.” Nếu như lần này Tại Trung lại nói dối rằng không phải máu của ta thì không được, không biết ta có thể làm điều gì khiến hắn bị tổn thương hay không, không muốn để hắn lừa mình nữa, không muốn…
“Ân, ta biết rồi…” Bao giờ Duẫn Hạo mới có thể tin lời mình nói đây… Thế nhưng, lần này tuyệt đối không thể khiến Duẫn Hạo sinh khí được, nhưng khát vọng đối với hiến huyết của mình ngày càng bức thiết rồi, thực sự không được, chỉ còn phương pháp kia…
Không nói thêm điều gì nữa, Duẫn Hạo đi đến trước cửa.
“Điện hạ! Ngươi… Ngươi phải đi rồi sao…”
“Ta không phải là một người nhàn rỗi không có chuyện gì để làm.” Ta đã ở đây bồi hắn rất lâu rồi, chủ yếu là lo lắng cho hắn, mặc dù ta rất tự tin với ma lực trị khỏi của bản thân…
“Ân…” Không thể tham lam quá nhiều a, chắc chắn sẽ có một ngày, Duẫn Hạo có thể tin tưởng lời ta nói, có thể…