Chương : 43
Đầu đột nhiên choáng váng, khí lực trên chân cũng bị rút đi, cẩn thận bưng chén canh nóng trên tay,
Duẫn Hạo có thể cảm thấy ngon không? Nụ cười ngốc nghếch hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt.
“Duẫn, làm xong rồi này…” Rất nhanh mà đi về phía Duẫn Hạo, “Này, ngươi cầm đi, cẩn thận nóng.” Tại Trung bưng chén canh nóng tới cho Duẫn Hạo, biết Duẫn Hạo sẽ nhận lấy, liền thả tay ra.
“Xoảng ——” Nước canh nóng hổi rơi xuống mặt đất, còn có một chút bắn lên tay Tại Trung, “Ô~~ Hảo nóng…” Bĩu môi nhìn về phía Duẫn Hạo, “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy…”
“Ngươi là đang trách tội ta sao?” Lời nói lạnh lùng vang lên, “Duẫn…”
“Còn nữa, ai cho phép ngươi xưng hô như vậy?” Kim mâu đầy sắc bén băng lãnh nhìn chằm chằm vào Tại Trung, dường như vừa nãy ta đang trong tình trạng mê man, luôn cảm thấy thân thể bị khống chế mà đi lại, chẳng lẽ là do kẻ trước mắt giở trò quỷ, có thể khống chế được ta, thật đúng là lợi hại!
“Ngươi…” Đã đến cực hạn rồi sao? Vẫn chưa hết một ngày mà…
“Không nói sao?!” Ngữ khí âm ngoan đầy tỉnh táo kia đã nói cho Tại Trung biết rằng, Duẫn Hạo trước mắt đã trở lại thành một Ma vương không hề có cảm tình với y —— Trịnh Duẫn Hạo.
Thế nhưng, ta vẫn còn nguyện vọng chưa thực hiện được a! Ta muốn chính tai nghe Duẫn Hạo nói với mình rằng… Ta thích ngươi…
Ta không muốn lưu lại nỗi tiếc nuối, vì nếu như lưu lại nó, thì việc giữ lại cái linh hồn hư vô kia sẽ chẳng có ích lợi gì cả!
Xin lỗi… Xương Mân… Tại Trung không thể đáp ứng ngươi được rồi…
Cầm mảnh vỡ trên mặt đất lên, đâm thẳng vào tim mình… Máu tươi không có vật ngăn chặn mà tuôn ra…
Tử quang1 mộng ảo một lần nữa bao phủ, chống đỡ ảo cảnh hư vô kia…
Trước mắt đã không còn nhìn thấy rõ, hô hấp yếu ớt nên rất khó để mở miệng nói chuyện, dang cánh tay yếu đuối ra, ôm lấy thân thể cao to của Duẫn Hạo, “Duẫn, ngươi có thể đối ta nói… nói ‘ta thích ngươi’ không?”
“Đương nhiên có thể a… Vậy ngươi cần phải nghe thật rõ ràng…”
Chỉ cần một câu này là đủ rồi, vậy là đủ rồi…
Duẫn Hạo cúi người xuống, dán môi lên tai trái của Tại Trung, từng chữ từng câu mà nói: “Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!”
Con ngươi bỗng nhiên mở to, khó có thể tin được mà run rẩy…
“Ngươi tưởng rằng ngươi có thể khống chế ta hai lần sao? Đừng ngây thơ như vậy!” Đẩy Tại Trung ra, Duẫn Hạo từ trên cao nhìn xuống mà nói.
“Ta không biết ngươi làm thế nào, nhưng điều ta hi vọng nhất là ngươi đừng tái xuất hiện trước mặt ta nữa!” Cuối cùng còn có bao nhiêu điều mà ta không biết, Kim Tại Trung, ngươi rốt cuộc muốn lừa gạt ta đến khi nào!
Vì sao mỗi lần ta muốn thử đối tốt với ngươi, ngươi lại khiến ta đối ngươi càng thêm phẫn nộ, huyết dịch của ngươi, sức mạnh của ngươi, còn có cái gì?! Còn có cái gì nữa?!
Sau khi phạt hắn vào địa lao, ta cũng đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, mọi chuyện đều xảy ra một cách bất ngờ như vậy, ta tự mình đi điều tra, dần dần để ý rõ rằng trong lúc đó có thể tồn tại sự hiểu lầm.
Tóm được Hồng Lánh – kẻ đã hãm hại ngươi, xem kỹ trái tim của mình thêm một lần nữa, ta cũng nghĩ, phải chăng ta đã yêu… Phải chăng ta đã có thứ tình cảm mà trước nay chưa từng có với ngươi…
Thế nhưng, vì sao ngươi lại phải làm loại hành vi khiến ta khó hiểu này, khống chế ta, khống chế toàn bộ Ma giới, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì?!
Nếu là như thế, vậy đừng tái xuất hiện nữa… Đi đi…
Bây giờ ta cảm thấy hỗn loạn chưa từng có, không thể nào kiểm soát được lời nói của mình, ta không muốn tái nhìn xem bên trong có hiểu lầm hay không, có quỷ kế hay không nữa…
“Duẫn…” Tại Trung đứng dậy, lui về phía sau vài bước…
“Ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao…”
“Hừ! Ngươi nghĩ xem… Huyết dịch của ngươi thật đúng là tội ác! Đã quên ta từng vì ngươi mà bị thương rồi sao?” Biết điều đó không phải do Tại Trung làm, thế nhưng lời đả thương người kia đã không thể vãn hồi lại được nữa.
Không nghĩ rằng Tại Trung lại vui vẻ mỉm cười, “Duẫn là chán ghét huyết của Tại Trung đúng không? Ha ha, vậy thì không sao nữa rồi! Không còn thứ khiến Duẫn Hạo chán ghét kia nữa rồi… Đã không còn nữa rồi…”
Đã không còn nữa rồi… là… ý gì…
“Duẫn là thích… là thích…” Thì thào lặp đi lặp lại, nhãn thần trống rỗng giống như đã mất đi linh hồn mà nhìn về phía Duẫn Hạo, không có tiêu cự, dường như song tử mâu mỹ lệ kia chẳng qua chỉ là vật trang trí…
“Tại Trung…” Cảm giác được khí tức dị thường, trong lòng truyền đến nỗi thống khổ cự đại, sự đau đớn toàn tâm giống như muốn đào khoét trái tim ra…
Đó là cái gì? Ánh sáng băng lam sắc bao quanh Tại Trung, sau đó trong nháy mắt liền… biến mất rồi?!!
Hắn muốn vận dụng sức mạnh, thế nhưng nỗi thống khổ ngập đầu đã đem bản thân chìm vào trong hắc ám vô tận…
___________________
(1) Tử quang: Ánh sáng tím.
“Duẫn, làm xong rồi này…” Rất nhanh mà đi về phía Duẫn Hạo, “Này, ngươi cầm đi, cẩn thận nóng.” Tại Trung bưng chén canh nóng tới cho Duẫn Hạo, biết Duẫn Hạo sẽ nhận lấy, liền thả tay ra.
“Xoảng ——” Nước canh nóng hổi rơi xuống mặt đất, còn có một chút bắn lên tay Tại Trung, “Ô~~ Hảo nóng…” Bĩu môi nhìn về phía Duẫn Hạo, “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy…”
“Ngươi là đang trách tội ta sao?” Lời nói lạnh lùng vang lên, “Duẫn…”
“Còn nữa, ai cho phép ngươi xưng hô như vậy?” Kim mâu đầy sắc bén băng lãnh nhìn chằm chằm vào Tại Trung, dường như vừa nãy ta đang trong tình trạng mê man, luôn cảm thấy thân thể bị khống chế mà đi lại, chẳng lẽ là do kẻ trước mắt giở trò quỷ, có thể khống chế được ta, thật đúng là lợi hại!
“Ngươi…” Đã đến cực hạn rồi sao? Vẫn chưa hết một ngày mà…
“Không nói sao?!” Ngữ khí âm ngoan đầy tỉnh táo kia đã nói cho Tại Trung biết rằng, Duẫn Hạo trước mắt đã trở lại thành một Ma vương không hề có cảm tình với y —— Trịnh Duẫn Hạo.
Thế nhưng, ta vẫn còn nguyện vọng chưa thực hiện được a! Ta muốn chính tai nghe Duẫn Hạo nói với mình rằng… Ta thích ngươi…
Ta không muốn lưu lại nỗi tiếc nuối, vì nếu như lưu lại nó, thì việc giữ lại cái linh hồn hư vô kia sẽ chẳng có ích lợi gì cả!
Xin lỗi… Xương Mân… Tại Trung không thể đáp ứng ngươi được rồi…
Cầm mảnh vỡ trên mặt đất lên, đâm thẳng vào tim mình… Máu tươi không có vật ngăn chặn mà tuôn ra…
Tử quang1 mộng ảo một lần nữa bao phủ, chống đỡ ảo cảnh hư vô kia…
Trước mắt đã không còn nhìn thấy rõ, hô hấp yếu ớt nên rất khó để mở miệng nói chuyện, dang cánh tay yếu đuối ra, ôm lấy thân thể cao to của Duẫn Hạo, “Duẫn, ngươi có thể đối ta nói… nói ‘ta thích ngươi’ không?”
“Đương nhiên có thể a… Vậy ngươi cần phải nghe thật rõ ràng…”
Chỉ cần một câu này là đủ rồi, vậy là đủ rồi…
Duẫn Hạo cúi người xuống, dán môi lên tai trái của Tại Trung, từng chữ từng câu mà nói: “Ta — vĩnh — viễn — cũng — sẽ — không — thích — ngươi!”
Con ngươi bỗng nhiên mở to, khó có thể tin được mà run rẩy…
“Ngươi tưởng rằng ngươi có thể khống chế ta hai lần sao? Đừng ngây thơ như vậy!” Đẩy Tại Trung ra, Duẫn Hạo từ trên cao nhìn xuống mà nói.
“Ta không biết ngươi làm thế nào, nhưng điều ta hi vọng nhất là ngươi đừng tái xuất hiện trước mặt ta nữa!” Cuối cùng còn có bao nhiêu điều mà ta không biết, Kim Tại Trung, ngươi rốt cuộc muốn lừa gạt ta đến khi nào!
Vì sao mỗi lần ta muốn thử đối tốt với ngươi, ngươi lại khiến ta đối ngươi càng thêm phẫn nộ, huyết dịch của ngươi, sức mạnh của ngươi, còn có cái gì?! Còn có cái gì nữa?!
Sau khi phạt hắn vào địa lao, ta cũng đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, mọi chuyện đều xảy ra một cách bất ngờ như vậy, ta tự mình đi điều tra, dần dần để ý rõ rằng trong lúc đó có thể tồn tại sự hiểu lầm.
Tóm được Hồng Lánh – kẻ đã hãm hại ngươi, xem kỹ trái tim của mình thêm một lần nữa, ta cũng nghĩ, phải chăng ta đã yêu… Phải chăng ta đã có thứ tình cảm mà trước nay chưa từng có với ngươi…
Thế nhưng, vì sao ngươi lại phải làm loại hành vi khiến ta khó hiểu này, khống chế ta, khống chế toàn bộ Ma giới, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì?!
Nếu là như thế, vậy đừng tái xuất hiện nữa… Đi đi…
Bây giờ ta cảm thấy hỗn loạn chưa từng có, không thể nào kiểm soát được lời nói của mình, ta không muốn tái nhìn xem bên trong có hiểu lầm hay không, có quỷ kế hay không nữa…
“Duẫn…” Tại Trung đứng dậy, lui về phía sau vài bước…
“Ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao…”
“Hừ! Ngươi nghĩ xem… Huyết dịch của ngươi thật đúng là tội ác! Đã quên ta từng vì ngươi mà bị thương rồi sao?” Biết điều đó không phải do Tại Trung làm, thế nhưng lời đả thương người kia đã không thể vãn hồi lại được nữa.
Không nghĩ rằng Tại Trung lại vui vẻ mỉm cười, “Duẫn là chán ghét huyết của Tại Trung đúng không? Ha ha, vậy thì không sao nữa rồi! Không còn thứ khiến Duẫn Hạo chán ghét kia nữa rồi… Đã không còn nữa rồi…”
Đã không còn nữa rồi… là… ý gì…
“Duẫn là thích… là thích…” Thì thào lặp đi lặp lại, nhãn thần trống rỗng giống như đã mất đi linh hồn mà nhìn về phía Duẫn Hạo, không có tiêu cự, dường như song tử mâu mỹ lệ kia chẳng qua chỉ là vật trang trí…
“Tại Trung…” Cảm giác được khí tức dị thường, trong lòng truyền đến nỗi thống khổ cự đại, sự đau đớn toàn tâm giống như muốn đào khoét trái tim ra…
Đó là cái gì? Ánh sáng băng lam sắc bao quanh Tại Trung, sau đó trong nháy mắt liền… biến mất rồi?!!
Hắn muốn vận dụng sức mạnh, thế nhưng nỗi thống khổ ngập đầu đã đem bản thân chìm vào trong hắc ám vô tận…
___________________
(1) Tử quang: Ánh sáng tím.