Chương : 44
Mê viên
“Tại Trung, chúng ta về rồi.” Một thiếu niên mặc y phục màu xanh nhạt gắt gao ôm lấy bạch y nam tử mỹ lệ, mái tóc dài màu băng lam bay theo chiều gió.
Nghiêng đầu kỳ quái nhìn thiếu niên xa lạ nhưng lại quen thuộc kia, “Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Xương Mân a. Tại Trung là lần đầu tiên thấy ta biến thành hình người hả?”
“Xương Mân?” Lại chần chừ thêm một hồi, thế nhưng không bao lâu sau, Tại Trung liền vui vẻ mỉm cười, “Là Xương Mân a!”
Thân thể gầy yếu dựa vào bả vai Xương Mân, “Xương Mân, Duẫn Hạo thích ta… Duẫn thích ta…”
Nặn ra một nụ cười đầy cay đắng, Xương Mân ôm chặt lấy Tại Trung, thuận theo mà đáp: “Đúng vậy, hắn thích ngươi, thích ngươi…”
Thế nhưng Tại Trung chưa nói được mấy câu, thanh âm liền thấp xuống, “Xin lỗi, Xương Mân.”
“Ân?”
“Ta nói dối, Duẫn y không thích ta, y nói vĩnh viễn cũng sẽ không thích ta…” Bàn tay đầy ôn nhu khẽ xoa lên gò má của Xương Mân, ngẩng đầu, nhìn Xương Mân, lộ ra nụ cười tái nhợt nhưng tuyệt mỹ, “Còn nữa, xin lỗi, ta không thể tuân thủ ước định rồi…”
“Tại Trung!!!”
Đoạn cuối của mái tóc bạc bắt đầu tiêu tán, hóa thành những hạt cát nhỏ trong suốt lóng lánh rồi bay theo làn gió nhẹ…
“Tại Trung, Duẫn Hạo có cảm tình với ngươi!”
Tại Trung khẽ lắc đầu, mỉm cười, giọt lệ châu cuối cùng rơi xuống.
“Tin ta! Hắn là Ma vương của Ma giới, nếu như hắn không có cảm tình với ngươi, bằng sức mạnh của ta cùng sinh mệnh cuối cùng của ngươi là không thể chế tạo ra ảo cảnh mỹ hảo kia được!” Đây là thật, là thật!
“Cảm tạ ngươi, Xương Mân…”
“Tại Trung!!!”
Vươn tay muốn nắm lấy những hạt cát nhỏ đang dần trôi đi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phiêu tán từ đầu ngón tay.
Tại Trung, tin ta!
Hình dạng của thiếu niên dần trở nên mơ hồ, lại biến thành hình dáng của ma thú, ánh sáng băng lam sắc trong nháy mắt đã chiếu rọi toàn bộ ‘Mê viên.’ Linh mộc cùng hoa thảo bốn phía nhanh chóng khô héo rồi rơi xuống, là đang khóc lóc trong bi ai hay cầu mong được cứu rỗi trong mê lộ…
Tại Trung, tin ta…
“Tại Trung, chúng ta về rồi.” Một thiếu niên mặc y phục màu xanh nhạt gắt gao ôm lấy bạch y nam tử mỹ lệ, mái tóc dài màu băng lam bay theo chiều gió.
Nghiêng đầu kỳ quái nhìn thiếu niên xa lạ nhưng lại quen thuộc kia, “Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Xương Mân a. Tại Trung là lần đầu tiên thấy ta biến thành hình người hả?”
“Xương Mân?” Lại chần chừ thêm một hồi, thế nhưng không bao lâu sau, Tại Trung liền vui vẻ mỉm cười, “Là Xương Mân a!”
Thân thể gầy yếu dựa vào bả vai Xương Mân, “Xương Mân, Duẫn Hạo thích ta… Duẫn thích ta…”
Nặn ra một nụ cười đầy cay đắng, Xương Mân ôm chặt lấy Tại Trung, thuận theo mà đáp: “Đúng vậy, hắn thích ngươi, thích ngươi…”
Thế nhưng Tại Trung chưa nói được mấy câu, thanh âm liền thấp xuống, “Xin lỗi, Xương Mân.”
“Ân?”
“Ta nói dối, Duẫn y không thích ta, y nói vĩnh viễn cũng sẽ không thích ta…” Bàn tay đầy ôn nhu khẽ xoa lên gò má của Xương Mân, ngẩng đầu, nhìn Xương Mân, lộ ra nụ cười tái nhợt nhưng tuyệt mỹ, “Còn nữa, xin lỗi, ta không thể tuân thủ ước định rồi…”
“Tại Trung!!!”
Đoạn cuối của mái tóc bạc bắt đầu tiêu tán, hóa thành những hạt cát nhỏ trong suốt lóng lánh rồi bay theo làn gió nhẹ…
“Tại Trung, Duẫn Hạo có cảm tình với ngươi!”
Tại Trung khẽ lắc đầu, mỉm cười, giọt lệ châu cuối cùng rơi xuống.
“Tin ta! Hắn là Ma vương của Ma giới, nếu như hắn không có cảm tình với ngươi, bằng sức mạnh của ta cùng sinh mệnh cuối cùng của ngươi là không thể chế tạo ra ảo cảnh mỹ hảo kia được!” Đây là thật, là thật!
“Cảm tạ ngươi, Xương Mân…”
“Tại Trung!!!”
Vươn tay muốn nắm lấy những hạt cát nhỏ đang dần trôi đi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phiêu tán từ đầu ngón tay.
Tại Trung, tin ta!
Hình dạng của thiếu niên dần trở nên mơ hồ, lại biến thành hình dáng của ma thú, ánh sáng băng lam sắc trong nháy mắt đã chiếu rọi toàn bộ ‘Mê viên.’ Linh mộc cùng hoa thảo bốn phía nhanh chóng khô héo rồi rơi xuống, là đang khóc lóc trong bi ai hay cầu mong được cứu rỗi trong mê lộ…
Tại Trung, tin ta…