Chương : 21
Không ngờ người đón tiếp họ lại là chủ tịch Kono của Hà Ngân, Thánh Hâm và phu nhân Kono đương nhiên cũng làm 2 bình hoa cùng cười không nói. Trong bữa tiệc chỉ nghe hai người đàn ông mặc sức uống rượu cười nói, Thánh Hâm không có ý định gì, lại cũng chỉ nghe câu được câu không, mới biết Đông Cù và Hà Ngân có quan hệ hợp tác tương đối thân thiết, bên ngoài luôn đoán đối tác trong kế hoạch thu mua của Đông Cù lần này, hóa ra là Hà Ngân giúp đỡ tiền vốn.
Quan hệ riêng của Kono và Dịch Chí Duy không đơn giản, sau ba tuần rượu, bỗng nhiên tươi cười nói với Thánh Hâm: “Cô Phó, tôi và anh Dịch hợp tác nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta đem bạn gái đến gặp tôi, cô Phó rất xinh đẹp, lại dịu dàng, hi vọng cô và anh Dịch hạnh phúc.” Thánh Hâm không đỏ mặt, vội vàng khiêm nhường hai câu, chỉ vô tình liếc Dịch Chí Duy một cái, anh đúng lúc nhìn cô, mỉm cười không nói. Cô không biết vì sao thoáng có chút chột dạ, vội cúi đầu gắp món tôm tẩm bột trong chiếc đĩa trắng như ngọc trước mặt, vào miệng lại là cả trăm vị hỗn độn.
Hành trình Nhật Bản, ngoài bữa cơm với Kono có chút công việc ra, hành trình còn lại là du lịch nghỉ ngơi bình thường, rất vui vẻ, gần như vui đến quên đường về. Hai người bỏ lại việc công ty, đặc biệt là Phó Thánh Hâm, cô trở lại trong một cuộc sống đơn thuần, nhẹ nhõm đến mức không thể dùng lời nói để miêu tả, giống như là cô trút bỏ một ngọn núi nặng nề đè trên người vậy. Cô than thở: “Em quả thật không thích hợp với giới kinh doanh, hễ tách rời khỏi nó, em mới biết đến vui vẻ!”
Dịch Chí Duy nói: “Phụ nữ vốn nên để một người đàn ông tốt nuôi ở trong nhà, xông pha chiến trận đội trời đạp đất đều là việc của đàn ông.”
Nếu là bình thường, cô sẽ cười anh là “gia trưởng”, nhưng trong hoàn cảnh thoải mái thế này, trong không khí thân mật như vậy, cô chỉ buột miệng hỏi: “Anh định nuôi ai ở trong nhà hả?”
Anh tươi cười hỏi vặn lại: “Em muốn được người khác nuôi không?”
Cô cười không đáp, anh từ tốn nói: “Em phải nghe cho rõ, anh nói là “phụ nữ vốn nên được một người đàn ông tốt nuôi ở trong nhà”. Anh chưa từng cho rằng bản thân mình là một người đàn ông tốt, cho nên không có ý định nuôi bất cứ ai.”
Cô chưa từng tham vọng gì, nhưng biểu hiện gần đây của anh quả thật khiến cô không kiềm được hy vọng. Bây giờ nghe anh nói nửa đùa nửa thật, cô cũng nửa đùa nửa thật chuyển chủ đề: “Vậy đàn ông tồi làm cái gì?”
Anh cười lớn: “Đàn ông tồi cắn em!” Không kịp đề phòng, anh thật sự cắn một miếng trên cổ cô, cô giật bắn mình, hét lớn, lại sợ anh cắn tiếp, vừa cười vừa đùa, việc này liền bỏ qua không nói nữa.
Cô đi tới đi lui với anh ở Nhật Bản, từ Tokyo đến Osaka, từ Osaka đến Nagoya, từ Nagoya đến Kyoto, đâu đâu đều để lại dấu chân của họ, dường như sắp chơi đến phát điên. Ở Mỹ bận đấu trí đấu dũng, ở Đài Loan lại bận dạy cô công việc, chỉ có ở đây hai người mới gác lại nhưng suy nghĩ khác, chơi đùa đơn thuần. Thăm quan chùa Kim Các, đến chùa Đông bái phật xin quẻ, tốn rất nhiều cuộn phim ở chùa Diệu Tâm, đến thăm quan dệt Nishijin, nhuộm Yuzen nổi tiếng. Phàm là việc khách du lịch và các đôi tình nhân sẽ làm họ đều làm, nhưng lúc Thánh Hâm làm những việc ấy đều đem theo cảm giác đau buồn, giống như một mình cười đến mức vui nhất bỗng nhiên nhớ ra, sau này vĩnh viễn không có sự vui vẻ này nữa, cho nên nụ cười cứng lại trên mặt, sững sờ đờ đẫn. Lúc nhỏ cha dạy cô học thuộc thơ từ cổ văn, cô mơ hồ nhớ một câu “Trong mộng không biết mình là khách, cứ mãi tham vui.” Dùng ở đây vừa đúng, chỉ là cô biết rõ trong mơ bản thân mình là khách, biết rằng giấc mơ có thể tỉnh bất cứ lúc nào, sự đau buồn không có ngày mai đó càng ngày càng nặng nề.
Từng ngày từng ngày, trơ mắt nhìn thời gian qua đi, họ bắt đầu kế hoạch quay về. Quay lại Tokyo, đặt vé máy bay, gọi điện cho thư ký thông báo số chuyến bay, để cho họ tiện đến đón. Buổi chiều hôm đó, Dịch Chí Duy ngủ trưa tại khách sạn, Thánh Hâm một mình lên phố, dù gì cũng là đi một chuyến, dù sao cũng phải đem chút quà về.
Khách sạn họ ở nằm tại Asakusa Tokyo, xung quanh là phố buôn bán sầm uất, tuy cô không hiểu tiếng Nhật, nhưng ngước mắt lên nhìn toàn tiếng Hán, dùng thêm chút tiếng anh, mua đồ cũng không coi là khó khăn. Mua cho Thánh Hiền một chiếc V8 do Natinal sản xuất, lại mua cho 2 em gái mỗi người một bộ quần áo thời trang kiểu mới, chỉ là khong biết nên mua cho mẹ kế cái gì mới được, nhất thời không có chủ ý gì, lại đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn lựa tìm tòi. Đi dạo lung tung như thế, bỗng nhiên phát hiện ra điều không đúng. Là một cảm giác bản năng, khi đằng sau lưng có người cứ nhìn vào bạn, ít nhiều bạn cũng có chút cảm giác.
Có người theo dõi cô!
Cô sắp nổi hết da gà! Chỉ là không dám quay đầu lại nhìn, nghe nói gần đây trị an ở Tokyo rất không tốt, ban ngày thỉnh thoảng cũng có vụ cướp xảy ra, có lẽ người khách du lịch mang một lượng tiền lớn như cô trở thành mục tiêu. Cô vô cùng sợ hãi, chỉ hối hận không nên đi ra ngoài một mình, đành bước nhanh hơn, lại cảm thấy ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm theo mình, cô cũng không có tâm trạng mua đồ gì nữa, cứ đi về nơi náo nhiệt, gần như bỏ chạy về phía khách sạn.
Tim cô đập như đánh trống, nhớ hết lại nhũng bộ phim kinh dị xem từ xưa đến nay, đặt biệt là một bộ phim suy lý kinh dị Nhật Bản, “Xác chết tại ga điện gầm Tokyo”, “Mưu sát mặt trời gay gắt”…càng nghĩ càng sợ, vốn dĩ đi đã nhanh, càng hốt hoảng thở dốc, dường như chỉ là hổn hển. Khó khăn lắm đến được đối diện khách sạn, tín hiệu đèn đã nhấp nháy, cô 3 bước đi thành 2 bước xuyên qua đường, sau lưng cô tín hiệu đèn liền đổi màu, dòng xe tuôn ra trong chốc lát, người đằng sau không thể qua đường. Cô thở phào nhẹ nhõm, cửa lớn khách sạn ở ngay trước mặt, nhân viên phục vụ đã giúp cô mở cửa, bỗng nhiên cô lại to gan, muốn nhìn xem kẻ theo dỗi cô trông như thế nào. Thật ra biết rõ trên phố đối diện nhiều người đi lại như thế, bản thân mình chắc chắn không nhận ra ai là kẻ theo dõi, nhưng sự hiếu kỳ trào lên, thế nào cũng phải quay đầu lại nhìn nhìn.
Vừa nhìn, cả người liền đờ đẫn đứng ở đó.
Cô và anh đứng ở đầu đường trên đất khách, ở giữa cách dòng xe cuồn cuộn——mặt anh lúc thì bị xe che khuất, lúc lại lộ ra, đứng quãng đứt quãng, lộ ra từ khe hở cửa xe, xa xa, lại chỉ đứng ở đó.
Không phải là cô chưa từng nghĩ gặp riêng anh sẽ là tình cảnh như thế nào, cơ hội cô và anh gặp nhau không hề ít, dù gì họ vẫn là người trong cùng một vòng, giống như là viên bi đựng trong một chiếc hộp, từ đầu này lăn đến đầu kia, lăn qua, lăn lại, hai viên chung quy sẽ có ngày đập vào nhau, các buổi tiệc long trọng, các buổi đấu giá từ thiện, hơi không chú ý sẽ gặp mặt. Sự giả thiết của cô, nên là trong một cuộc họp mặt thương mại quen thuộc, cả căn phòng tất cả đều là người quen, trong số người quen có anh, đơn độc gặp nhau, cũng chẳng có gì, những người trong căn phòng đều biết rõ ngọn nguồn, cho nên sẽ không xếp vị trí của cô và anh cạnh nhau, chỉ là ngày hôm nay mới biết trước đây đã nghĩ quá đơn giản.
Quan hệ riêng của Kono và Dịch Chí Duy không đơn giản, sau ba tuần rượu, bỗng nhiên tươi cười nói với Thánh Hâm: “Cô Phó, tôi và anh Dịch hợp tác nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta đem bạn gái đến gặp tôi, cô Phó rất xinh đẹp, lại dịu dàng, hi vọng cô và anh Dịch hạnh phúc.” Thánh Hâm không đỏ mặt, vội vàng khiêm nhường hai câu, chỉ vô tình liếc Dịch Chí Duy một cái, anh đúng lúc nhìn cô, mỉm cười không nói. Cô không biết vì sao thoáng có chút chột dạ, vội cúi đầu gắp món tôm tẩm bột trong chiếc đĩa trắng như ngọc trước mặt, vào miệng lại là cả trăm vị hỗn độn.
Hành trình Nhật Bản, ngoài bữa cơm với Kono có chút công việc ra, hành trình còn lại là du lịch nghỉ ngơi bình thường, rất vui vẻ, gần như vui đến quên đường về. Hai người bỏ lại việc công ty, đặc biệt là Phó Thánh Hâm, cô trở lại trong một cuộc sống đơn thuần, nhẹ nhõm đến mức không thể dùng lời nói để miêu tả, giống như là cô trút bỏ một ngọn núi nặng nề đè trên người vậy. Cô than thở: “Em quả thật không thích hợp với giới kinh doanh, hễ tách rời khỏi nó, em mới biết đến vui vẻ!”
Dịch Chí Duy nói: “Phụ nữ vốn nên để một người đàn ông tốt nuôi ở trong nhà, xông pha chiến trận đội trời đạp đất đều là việc của đàn ông.”
Nếu là bình thường, cô sẽ cười anh là “gia trưởng”, nhưng trong hoàn cảnh thoải mái thế này, trong không khí thân mật như vậy, cô chỉ buột miệng hỏi: “Anh định nuôi ai ở trong nhà hả?”
Anh tươi cười hỏi vặn lại: “Em muốn được người khác nuôi không?”
Cô cười không đáp, anh từ tốn nói: “Em phải nghe cho rõ, anh nói là “phụ nữ vốn nên được một người đàn ông tốt nuôi ở trong nhà”. Anh chưa từng cho rằng bản thân mình là một người đàn ông tốt, cho nên không có ý định nuôi bất cứ ai.”
Cô chưa từng tham vọng gì, nhưng biểu hiện gần đây của anh quả thật khiến cô không kiềm được hy vọng. Bây giờ nghe anh nói nửa đùa nửa thật, cô cũng nửa đùa nửa thật chuyển chủ đề: “Vậy đàn ông tồi làm cái gì?”
Anh cười lớn: “Đàn ông tồi cắn em!” Không kịp đề phòng, anh thật sự cắn một miếng trên cổ cô, cô giật bắn mình, hét lớn, lại sợ anh cắn tiếp, vừa cười vừa đùa, việc này liền bỏ qua không nói nữa.
Cô đi tới đi lui với anh ở Nhật Bản, từ Tokyo đến Osaka, từ Osaka đến Nagoya, từ Nagoya đến Kyoto, đâu đâu đều để lại dấu chân của họ, dường như sắp chơi đến phát điên. Ở Mỹ bận đấu trí đấu dũng, ở Đài Loan lại bận dạy cô công việc, chỉ có ở đây hai người mới gác lại nhưng suy nghĩ khác, chơi đùa đơn thuần. Thăm quan chùa Kim Các, đến chùa Đông bái phật xin quẻ, tốn rất nhiều cuộn phim ở chùa Diệu Tâm, đến thăm quan dệt Nishijin, nhuộm Yuzen nổi tiếng. Phàm là việc khách du lịch và các đôi tình nhân sẽ làm họ đều làm, nhưng lúc Thánh Hâm làm những việc ấy đều đem theo cảm giác đau buồn, giống như một mình cười đến mức vui nhất bỗng nhiên nhớ ra, sau này vĩnh viễn không có sự vui vẻ này nữa, cho nên nụ cười cứng lại trên mặt, sững sờ đờ đẫn. Lúc nhỏ cha dạy cô học thuộc thơ từ cổ văn, cô mơ hồ nhớ một câu “Trong mộng không biết mình là khách, cứ mãi tham vui.” Dùng ở đây vừa đúng, chỉ là cô biết rõ trong mơ bản thân mình là khách, biết rằng giấc mơ có thể tỉnh bất cứ lúc nào, sự đau buồn không có ngày mai đó càng ngày càng nặng nề.
Từng ngày từng ngày, trơ mắt nhìn thời gian qua đi, họ bắt đầu kế hoạch quay về. Quay lại Tokyo, đặt vé máy bay, gọi điện cho thư ký thông báo số chuyến bay, để cho họ tiện đến đón. Buổi chiều hôm đó, Dịch Chí Duy ngủ trưa tại khách sạn, Thánh Hâm một mình lên phố, dù gì cũng là đi một chuyến, dù sao cũng phải đem chút quà về.
Khách sạn họ ở nằm tại Asakusa Tokyo, xung quanh là phố buôn bán sầm uất, tuy cô không hiểu tiếng Nhật, nhưng ngước mắt lên nhìn toàn tiếng Hán, dùng thêm chút tiếng anh, mua đồ cũng không coi là khó khăn. Mua cho Thánh Hiền một chiếc V8 do Natinal sản xuất, lại mua cho 2 em gái mỗi người một bộ quần áo thời trang kiểu mới, chỉ là khong biết nên mua cho mẹ kế cái gì mới được, nhất thời không có chủ ý gì, lại đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn lựa tìm tòi. Đi dạo lung tung như thế, bỗng nhiên phát hiện ra điều không đúng. Là một cảm giác bản năng, khi đằng sau lưng có người cứ nhìn vào bạn, ít nhiều bạn cũng có chút cảm giác.
Có người theo dõi cô!
Cô sắp nổi hết da gà! Chỉ là không dám quay đầu lại nhìn, nghe nói gần đây trị an ở Tokyo rất không tốt, ban ngày thỉnh thoảng cũng có vụ cướp xảy ra, có lẽ người khách du lịch mang một lượng tiền lớn như cô trở thành mục tiêu. Cô vô cùng sợ hãi, chỉ hối hận không nên đi ra ngoài một mình, đành bước nhanh hơn, lại cảm thấy ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm theo mình, cô cũng không có tâm trạng mua đồ gì nữa, cứ đi về nơi náo nhiệt, gần như bỏ chạy về phía khách sạn.
Tim cô đập như đánh trống, nhớ hết lại nhũng bộ phim kinh dị xem từ xưa đến nay, đặt biệt là một bộ phim suy lý kinh dị Nhật Bản, “Xác chết tại ga điện gầm Tokyo”, “Mưu sát mặt trời gay gắt”…càng nghĩ càng sợ, vốn dĩ đi đã nhanh, càng hốt hoảng thở dốc, dường như chỉ là hổn hển. Khó khăn lắm đến được đối diện khách sạn, tín hiệu đèn đã nhấp nháy, cô 3 bước đi thành 2 bước xuyên qua đường, sau lưng cô tín hiệu đèn liền đổi màu, dòng xe tuôn ra trong chốc lát, người đằng sau không thể qua đường. Cô thở phào nhẹ nhõm, cửa lớn khách sạn ở ngay trước mặt, nhân viên phục vụ đã giúp cô mở cửa, bỗng nhiên cô lại to gan, muốn nhìn xem kẻ theo dỗi cô trông như thế nào. Thật ra biết rõ trên phố đối diện nhiều người đi lại như thế, bản thân mình chắc chắn không nhận ra ai là kẻ theo dõi, nhưng sự hiếu kỳ trào lên, thế nào cũng phải quay đầu lại nhìn nhìn.
Vừa nhìn, cả người liền đờ đẫn đứng ở đó.
Cô và anh đứng ở đầu đường trên đất khách, ở giữa cách dòng xe cuồn cuộn——mặt anh lúc thì bị xe che khuất, lúc lại lộ ra, đứng quãng đứt quãng, lộ ra từ khe hở cửa xe, xa xa, lại chỉ đứng ở đó.
Không phải là cô chưa từng nghĩ gặp riêng anh sẽ là tình cảnh như thế nào, cơ hội cô và anh gặp nhau không hề ít, dù gì họ vẫn là người trong cùng một vòng, giống như là viên bi đựng trong một chiếc hộp, từ đầu này lăn đến đầu kia, lăn qua, lăn lại, hai viên chung quy sẽ có ngày đập vào nhau, các buổi tiệc long trọng, các buổi đấu giá từ thiện, hơi không chú ý sẽ gặp mặt. Sự giả thiết của cô, nên là trong một cuộc họp mặt thương mại quen thuộc, cả căn phòng tất cả đều là người quen, trong số người quen có anh, đơn độc gặp nhau, cũng chẳng có gì, những người trong căn phòng đều biết rõ ngọn nguồn, cho nên sẽ không xếp vị trí của cô và anh cạnh nhau, chỉ là ngày hôm nay mới biết trước đây đã nghĩ quá đơn giản.