Chương : 22
Ánh nắng xa lạ nơi đất khách chiếu vào khuôn mặt mà cô quen thuộc nhất, người bạn ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, đưa một tay bước một chân cô đều biết anh đang nghĩ gì—–nhưng hôm nay, họ cách nhau một con phố, ở giữa xe như dòng sông, triền miên, xe chạy không ngừng, gào thét, ấn còi, phố kinh doanh Tokyo ồn ào sầm uất, giống như cách cả một thế giới.
Tín hiệu đèn lại thay đổi, xe dừng lại, dòng nước tĩnh lặng, bị chặn lại phía ngoài đập nước quy tắc. Thế giới đứng im, trên vạch phân cách, đầu người đen kịt trào lên, tuôn về phía của cô, nhưng anh không hề động đậy, cô cũng không động đậy, cô đứng ở dưới bóng râm tòa nhà, anh mắt trời không thể chiếu thẳng vào cô, nhưng vẫn nóng, hơi nóng hầm hậm bao vây lấy cô, kèm theo mùi ngấy ngấy của khói xe, khiến cô khó thở. Cô đang do dự, anh đã thay đổi ý định, nhanh chóng đi về phía này, tín hiệu đèn lại nhấp nháy, tim cô cũng nhấp nháy, tối, sáng, không chịu ổn định rõ ràng. Cô chần chừ, có lẽ Chúa an bài cô đến Tokyo, chính là để gặp anh, bàn tay làm mưa làm gió ấy, có lúc thích trêu đùa, cố ý sắp xếp một số điều trùng hợp, rồi ở bên cạnh xem người ta vùng vẫy trong sự đau khổ như thế nào.
Anh qua đường, đi thẳng về phía cô, đi đến trước mặt cô, liền nói nhỏ: “Chúng ta tìm một nơi nói chuyện có được không?”
Cô không nói, anh liền nhận lấy đồ đạc trong tay cô, quay người đi theo con phố. Xưa nay anh luôn như thế, không trưng cầu ý kiến của cô, liền thay cô quyết định, bởi vì từ nhỏ chính là như thế, anh lớn hơn cô, lại là con trai, đương nhiên anh có quyền.
Cô đi theo anh về phía trước, tụt lại phía sau 3,4 bước, hai người một trước một sau lặng lẽ đi. Bên cạnh có rất nhiều người đi lại, nhưng đều là người xa lạ, họ ở nước ngoài, đây là Tokyo, không có ai quen biết họ, nhưng Thánh Hâm không thoát khỏi cảm giác hốt hoảng hồi hộp đó, luôn sợ có người nhìn thấy.
May mà ở phía trước có một cửa hàng đồ uống, điểm đến của anh rõ ràng chính là ở đây. Anh đi vào trong, cô chần chừ một lát, cũng đi vào.
Đây là một cửa hàng nhỏ thường thấy ở Tokyo, cũng bán đồ uống lạnh và sake, lúc hoàng hôn những nơi như thế này rất náo nhiệt, những người đàn ông Nhật Bản sau khi đi làm về thích đến đây uống mấy cốc bia để giết thời gian. Bây giờ đang là giữa trưa, quán vắng khách, ông chủ đang ngủ gật, chiếc chuông trên cửa kêu lên mới tỉnh giấc, tươi cười đứng dậy, đôi mắt vẫn hơi đỏ đỏ, đem theo chút ngái ngủ. Anh gọi một cốc bia, giúp cô gọi kem Sundae vani, ông chủ rất nhanh liền mang lên, cho rằng anh là người Nhật Bản, bắt chuyện với anh—-tiếng Nhật của anh tương đối chuẩn, anh du học ở Tokyo nhiều năm.
Hộp Sundae vani đó được để trong tủ lạnh quá lâu, bên trên có một lớp băng, cô dùng chiếc thìa nhựa màu đỏ nhỏ cạo lớp băng đó, bên tai nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm mấy câu tiếng Nhật với ông chủ, tiếng nhật nghe vốn dĩ đã lằng nhằng, ở dưới thời tiết nóng muốn chết này, trong cửa tiệm đồ uống nho nhỏ, nghe thấy vô cùng dài. Họ nói rồi cười, cũng không biết đang cười gì, cô nhẫn nại đợi, dù gì cô chỉ có buổi chiều này là thuộc về anh—-có lẽ còn không được một buổi chiều, một lát sau có khi không vừa ý, cô sẽ đứng dậy bỏ đi, giống như là cảnh trong phim vậy, dùng 36 khung để quay, lại dùng 24 khung để phát, chính là cảnh quay chậm, nữ chính chầm chậm quay người, ánh mặt trời nghiêng chiếu vào vai cô, ánh mặt trời có màu vàng, có lẽ còn có hiệu ứng đặc biệt, quay lên đôi mắt xinh đẹp và cái cằm kiên quyết của cô.
Ông chủ cuối cùng quay lại bàn của ông, cô nếm một miếng vị kem Sundae vani, mùi vị rất tuyệt, mùi vani dìu dịu tan ra từ đầu lưỡi, cô nhớ ra, vốn dĩ lúc họ học trung học, sau bữa cơm trưa anh hay mời cô đi ăn Sundae vani, chính là cửa hàng tạp hóa trong trường, có lúc còn thêm một cốc coca, cô luôn chỉ uống một nửa. Anh luôn nói: “Như vậy lãng phí, lần sau không mua cho em nữa.” Sau đó lần sau cô vẫn gọi, anh cũng vẫn mua.
Họ là một đôi được công nhận, bất kể là người trong nhà hay là bạn học, ai ai cũng biết. Đôi tình nhân 14,15 tuổi, tình yêu đơn thuần chỉ là đến cửa hàng tạp hóa uống nước ngọt. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô thật sự yêu anh, hay chỉ là vì từ nhỏ đến lớn người lớn luôn cho rằng họ là một đôi, cô cũng chỉ điềm nhiên cho rằng bản thân mình yêu anh?”
Thời tiết quá nóng, trên hộp kem đã tích tụ thành một lớp giọt nước dày đặc, thìa cũng trở nên dấp dính, nắm trong tay hơi khó khăn.
Cuối cùng anh nói: “Anh cũng ở khách sạn đó.”
Ồ, nói như vậy có lẽ mấy ngày trước anh đã gặp cô rồi, hôm nay thấy cô ra ngoài một mình, mới đi theo cô, không ngờ khiến cô sợ đến đền gần chết. Quả nhiên, anh nói: “Vừa nãy có phải khiến đã khiến em sợ hãi rồi không? Anh thấy em một mình, muốn nói chuyện với em một lát.”
Cô nói: “Còn có gì để nói nữa chứ.” Trong giọng nói ít nhiều có chút oán hận, là cô cố ý, Dịch Chí Duy dạy cô, đàn ông hay mắc chiêu này. Hôm nay anh không thể làm gì cô, cô và anh ở trong xã hội lại là quá đỗi bình đẳng, bất kể anh muốn thế nào, cô thả mồi, có cắn câu hay không là do anh.
Tín hiệu đèn lại thay đổi, xe dừng lại, dòng nước tĩnh lặng, bị chặn lại phía ngoài đập nước quy tắc. Thế giới đứng im, trên vạch phân cách, đầu người đen kịt trào lên, tuôn về phía của cô, nhưng anh không hề động đậy, cô cũng không động đậy, cô đứng ở dưới bóng râm tòa nhà, anh mắt trời không thể chiếu thẳng vào cô, nhưng vẫn nóng, hơi nóng hầm hậm bao vây lấy cô, kèm theo mùi ngấy ngấy của khói xe, khiến cô khó thở. Cô đang do dự, anh đã thay đổi ý định, nhanh chóng đi về phía này, tín hiệu đèn lại nhấp nháy, tim cô cũng nhấp nháy, tối, sáng, không chịu ổn định rõ ràng. Cô chần chừ, có lẽ Chúa an bài cô đến Tokyo, chính là để gặp anh, bàn tay làm mưa làm gió ấy, có lúc thích trêu đùa, cố ý sắp xếp một số điều trùng hợp, rồi ở bên cạnh xem người ta vùng vẫy trong sự đau khổ như thế nào.
Anh qua đường, đi thẳng về phía cô, đi đến trước mặt cô, liền nói nhỏ: “Chúng ta tìm một nơi nói chuyện có được không?”
Cô không nói, anh liền nhận lấy đồ đạc trong tay cô, quay người đi theo con phố. Xưa nay anh luôn như thế, không trưng cầu ý kiến của cô, liền thay cô quyết định, bởi vì từ nhỏ chính là như thế, anh lớn hơn cô, lại là con trai, đương nhiên anh có quyền.
Cô đi theo anh về phía trước, tụt lại phía sau 3,4 bước, hai người một trước một sau lặng lẽ đi. Bên cạnh có rất nhiều người đi lại, nhưng đều là người xa lạ, họ ở nước ngoài, đây là Tokyo, không có ai quen biết họ, nhưng Thánh Hâm không thoát khỏi cảm giác hốt hoảng hồi hộp đó, luôn sợ có người nhìn thấy.
May mà ở phía trước có một cửa hàng đồ uống, điểm đến của anh rõ ràng chính là ở đây. Anh đi vào trong, cô chần chừ một lát, cũng đi vào.
Đây là một cửa hàng nhỏ thường thấy ở Tokyo, cũng bán đồ uống lạnh và sake, lúc hoàng hôn những nơi như thế này rất náo nhiệt, những người đàn ông Nhật Bản sau khi đi làm về thích đến đây uống mấy cốc bia để giết thời gian. Bây giờ đang là giữa trưa, quán vắng khách, ông chủ đang ngủ gật, chiếc chuông trên cửa kêu lên mới tỉnh giấc, tươi cười đứng dậy, đôi mắt vẫn hơi đỏ đỏ, đem theo chút ngái ngủ. Anh gọi một cốc bia, giúp cô gọi kem Sundae vani, ông chủ rất nhanh liền mang lên, cho rằng anh là người Nhật Bản, bắt chuyện với anh—-tiếng Nhật của anh tương đối chuẩn, anh du học ở Tokyo nhiều năm.
Hộp Sundae vani đó được để trong tủ lạnh quá lâu, bên trên có một lớp băng, cô dùng chiếc thìa nhựa màu đỏ nhỏ cạo lớp băng đó, bên tai nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm mấy câu tiếng Nhật với ông chủ, tiếng nhật nghe vốn dĩ đã lằng nhằng, ở dưới thời tiết nóng muốn chết này, trong cửa tiệm đồ uống nho nhỏ, nghe thấy vô cùng dài. Họ nói rồi cười, cũng không biết đang cười gì, cô nhẫn nại đợi, dù gì cô chỉ có buổi chiều này là thuộc về anh—-có lẽ còn không được một buổi chiều, một lát sau có khi không vừa ý, cô sẽ đứng dậy bỏ đi, giống như là cảnh trong phim vậy, dùng 36 khung để quay, lại dùng 24 khung để phát, chính là cảnh quay chậm, nữ chính chầm chậm quay người, ánh mặt trời nghiêng chiếu vào vai cô, ánh mặt trời có màu vàng, có lẽ còn có hiệu ứng đặc biệt, quay lên đôi mắt xinh đẹp và cái cằm kiên quyết của cô.
Ông chủ cuối cùng quay lại bàn của ông, cô nếm một miếng vị kem Sundae vani, mùi vị rất tuyệt, mùi vani dìu dịu tan ra từ đầu lưỡi, cô nhớ ra, vốn dĩ lúc họ học trung học, sau bữa cơm trưa anh hay mời cô đi ăn Sundae vani, chính là cửa hàng tạp hóa trong trường, có lúc còn thêm một cốc coca, cô luôn chỉ uống một nửa. Anh luôn nói: “Như vậy lãng phí, lần sau không mua cho em nữa.” Sau đó lần sau cô vẫn gọi, anh cũng vẫn mua.
Họ là một đôi được công nhận, bất kể là người trong nhà hay là bạn học, ai ai cũng biết. Đôi tình nhân 14,15 tuổi, tình yêu đơn thuần chỉ là đến cửa hàng tạp hóa uống nước ngọt. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô thật sự yêu anh, hay chỉ là vì từ nhỏ đến lớn người lớn luôn cho rằng họ là một đôi, cô cũng chỉ điềm nhiên cho rằng bản thân mình yêu anh?”
Thời tiết quá nóng, trên hộp kem đã tích tụ thành một lớp giọt nước dày đặc, thìa cũng trở nên dấp dính, nắm trong tay hơi khó khăn.
Cuối cùng anh nói: “Anh cũng ở khách sạn đó.”
Ồ, nói như vậy có lẽ mấy ngày trước anh đã gặp cô rồi, hôm nay thấy cô ra ngoài một mình, mới đi theo cô, không ngờ khiến cô sợ đến đền gần chết. Quả nhiên, anh nói: “Vừa nãy có phải khiến đã khiến em sợ hãi rồi không? Anh thấy em một mình, muốn nói chuyện với em một lát.”
Cô nói: “Còn có gì để nói nữa chứ.” Trong giọng nói ít nhiều có chút oán hận, là cô cố ý, Dịch Chí Duy dạy cô, đàn ông hay mắc chiêu này. Hôm nay anh không thể làm gì cô, cô và anh ở trong xã hội lại là quá đỗi bình đẳng, bất kể anh muốn thế nào, cô thả mồi, có cắn câu hay không là do anh.