Chương 53: Không tìm thấy tung tích của cô
Nhiên Nhiên à, em có biết rằng năm đó anh yêu em đến nhường nào không?"
“…”
Hàn Khả Nhiên sợ hãi mà né tránh cái ôm của Vu Vĩnh Thiên, cô vô thức lùi lại phía sau nhưng chỉ vừa mới nhích một chút thôi thì liền bị tát một cái rõ đau.
/chát/
" Em biết là lúc đó anh cần em đến thế mà, vậy mà em lại rời bỏ anh"
Vừa nói hắn ta vừa dùng lực, bố lấy chiếc cổ nhỏ của cô, đã vậy còn liên tục đánh vào bụng của cô nữa.
" Aaa…"
" Em có biết là sau khi em tránh mặt anh thì bọn chúng lại tiếp tục hành hạ anh không?"
“T…tôi…tôi không biết”
Hàn Khả Nhiên cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, cô rơi nước mắt nhớ về quá khứ.
…
Vu Vĩnh Thiên:" Anh thích em, Nhiên Nhiên!"
Hàn Khả Nhiên"!!!"
Hàn Khả Nhiên bất ngờ nhìn người trước mặt đang cầm trên tay một đoá hoa hồng to nói lời yêu với cô. Cô do dự không biết phải trả lời ra sao nữa vì nếu từ chối sẽ làm hắn tổn thương, còn nếu đồng ý thì…không được cô đâu có thích hắn đâu mà đồng ý chứ. Nếu làm như vậy chẳng khác nào là đang trêu đùa với tình cảm của người khác đâu.
" Anh đang nói gì vậy? Anh bây giờ có hiểu rõ lời nói của mình nữa khô_"
" Anh hiểu chứ!’
“…”
“Nhiên Nhiên à, em yêu anh mà đúng không, nếu không tại sao em lại đối tốt với anh như vậy?”
“…”
Hàn Khả Nhiên khó xử mà nhìn hắn ta. Cô không ngờ rằng những hành động đó của cô lại làm cho hắn lầm tưởng, mơ mộng. Cô thở dài một hơi ngao ngán sau đó trả lời.
" Em không có"
" EM CÓ"
“…”
" Em chắc chắn là có tình cảm với anh mà đúng không? ĐÚNG KHÔNG?"
Hàn Khả Nhiên nhìn Vu Vĩnh Thiên đang phát điên như vậy thì không muốn nói chuyện nữa, sau đó cô xoay người rời đi.
" Hôm nay chúng ta khoan nói chuyện đã"
" KHÔNG ĐƯỢC!!"
Không nói một lời, Vu Vĩnh Thiên cứ như điên lên mà nắm chặt lấy tay của cô kéo vào một con hẻm ở gần đó. Sau đó hắn ta mạnh bạo đẩy cô vào tường khiến cô đau điếng.
" Được rồi, nếu em không yêu anh thì anh yêu em, như vậy là được rồi đúng không"
" Anh buông ra, em thật sự là không có thích anh!"
“…”
“…”
…
" Vậy anh đành phải biến em trở thành người của anh thôi"
…
Sau ngày hôm đó thì Hàn Khả Nhiên cũng tránh mặt hắn ta hẳn. Cũng may là lúc đó có một người khác tình cờ đi qua cho nên đã cứu được cô, cô cũng vì vậy mà không muốn tiếp xúc gì thêm với tên này. Nhưng thứ mà cô không ngờ đến chính là sao khi không còn chơi chung với Vu Vĩnh Thiên nữa thì những người khác lại tiếp tục hành hạ hắn ta
Là lỗi của cô sao?
" Nhiên Nhiên à, em là người mà Chu Lăng Phong yêu, vậy chẳng phải nếu anh làm gì em thì thằng đó sẽ khổ sở đến chết à?"
" T…tại sao chứ?"
Cô bất lực mà nhìn Vu Vĩnh Thiên đang cười điên dại lên.
" Tại vì anh ghét thằng đó! Nó đã phá hoại gia đình của anh!"
Vu Vĩnh Thiên vừa nói vừa bóp cổ cô
" Khụ khụ…thả …r.ra"
" Ha ha ha, anh phải khiến cho nó sống không bằng chết thì mới hài lòng"
" A. …hức…"
" Mà muốn làm cho nó khổ sở, thì chẳng phải chỉ cần…ch*ch em là được à?"
" Hức…kh…không"
" Ha ha ha ha"
…
" Vẫn chưa tìm được tung tích của bà chủ ạ!"
" M* kiếp, các người làm việc cái kiểu gì vậy hả?"
Chu Lăng Phong tức giận mà nhìn cái đám vô tích sự trước mắt mình mà mắng chửi thậm tệ. Cũng không thể trách anh được vì bây giờ anh đang rất lo lắng cho cô, anh thật sự rất sợ, nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì chắc anh sẽ không sống nổi mất. Chu Lăng Phong kiên quyết đứng dậy sau đó định đi ra ngoài thì bị giữ chân lại.
" Con đi đâu?"
“…”
" Mẹ cũng có nghe thư ký Trần kể chuyện của con rồi!"
" Cái gì!"
" Đừng có trách cậu ta, là mẹ ép nó đấy"
“…”
" Bây giờ con tính đi tìm con bé?"
" …"
Chu Lăng Phong không nói gì ngầm thừa nhận lời Lăng Nguyệt nói là đúng.
" Con bây giờ đã biết tung tích của con bé chưa mà tìm?"
“… Con không quan tâm”
Nói xong Chu Lăng Phong hùng hổ bước ra khỏi căn biệt thự, rồi lấy xe đi mất.
Lăng Nguyệt:" … Hy vọng là con bé sẽ không xảy ra chuyện gì"
…
Chu Lăng Phong:’ Nhiên Nhiên, cầu xin em đừng xảy ra chuyện gì hết, xin em đấy!’
…
" Aaa đừng mà…"
" Em phải là của anh!"
Vừa nói hắn ta vừa dùng tay cởi đồ cô ra, nhưng có vẻ hơi khó. Cô phản kháng vô cùng kịch liệt khiến cho hắn chỉ cởi được chiếc cúc áo đầu tiên. Thẹn quá hoá giận hắn đấm một cú thật mạnh vào phầm bụng của cô khiến cho cô đau đớn.
" Aaa…Không…"
Lực tay của hắn vô cùng lớn nên làm cho cô nằm im một lúc lâu, nhưng sau đó cô cũng phải tự mình cố gắng lấy lại tinh thần.
Hàn Khả Nhiên cố gắng vùng vẫy bằng mọi cách nhưng không được. Hắn ta khoẻ, rất khoẻ nữa là đằng khác khiến cho cô không tài nào mà phản kháng lại được. Nhưng Hàn Khả Nhiên vẫn cố gắn dùng sự lý trí cuối cùng còn sót lại của mình, với lấy cái bình hoa đầu giường rồi đập mạnh vào đầu của Vu Vĩnh Thiên.
/Xoảng/
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tg: =))
Chu Lăng Phong:"…"
Hàn Khả Nhiên"…"
“…”
Hàn Khả Nhiên sợ hãi mà né tránh cái ôm của Vu Vĩnh Thiên, cô vô thức lùi lại phía sau nhưng chỉ vừa mới nhích một chút thôi thì liền bị tát một cái rõ đau.
/chát/
" Em biết là lúc đó anh cần em đến thế mà, vậy mà em lại rời bỏ anh"
Vừa nói hắn ta vừa dùng lực, bố lấy chiếc cổ nhỏ của cô, đã vậy còn liên tục đánh vào bụng của cô nữa.
" Aaa…"
" Em có biết là sau khi em tránh mặt anh thì bọn chúng lại tiếp tục hành hạ anh không?"
“T…tôi…tôi không biết”
Hàn Khả Nhiên cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, cô rơi nước mắt nhớ về quá khứ.
…
Vu Vĩnh Thiên:" Anh thích em, Nhiên Nhiên!"
Hàn Khả Nhiên"!!!"
Hàn Khả Nhiên bất ngờ nhìn người trước mặt đang cầm trên tay một đoá hoa hồng to nói lời yêu với cô. Cô do dự không biết phải trả lời ra sao nữa vì nếu từ chối sẽ làm hắn tổn thương, còn nếu đồng ý thì…không được cô đâu có thích hắn đâu mà đồng ý chứ. Nếu làm như vậy chẳng khác nào là đang trêu đùa với tình cảm của người khác đâu.
" Anh đang nói gì vậy? Anh bây giờ có hiểu rõ lời nói của mình nữa khô_"
" Anh hiểu chứ!’
“…”
“Nhiên Nhiên à, em yêu anh mà đúng không, nếu không tại sao em lại đối tốt với anh như vậy?”
“…”
Hàn Khả Nhiên khó xử mà nhìn hắn ta. Cô không ngờ rằng những hành động đó của cô lại làm cho hắn lầm tưởng, mơ mộng. Cô thở dài một hơi ngao ngán sau đó trả lời.
" Em không có"
" EM CÓ"
“…”
" Em chắc chắn là có tình cảm với anh mà đúng không? ĐÚNG KHÔNG?"
Hàn Khả Nhiên nhìn Vu Vĩnh Thiên đang phát điên như vậy thì không muốn nói chuyện nữa, sau đó cô xoay người rời đi.
" Hôm nay chúng ta khoan nói chuyện đã"
" KHÔNG ĐƯỢC!!"
Không nói một lời, Vu Vĩnh Thiên cứ như điên lên mà nắm chặt lấy tay của cô kéo vào một con hẻm ở gần đó. Sau đó hắn ta mạnh bạo đẩy cô vào tường khiến cô đau điếng.
" Được rồi, nếu em không yêu anh thì anh yêu em, như vậy là được rồi đúng không"
" Anh buông ra, em thật sự là không có thích anh!"
“…”
“…”
…
" Vậy anh đành phải biến em trở thành người của anh thôi"
…
Sau ngày hôm đó thì Hàn Khả Nhiên cũng tránh mặt hắn ta hẳn. Cũng may là lúc đó có một người khác tình cờ đi qua cho nên đã cứu được cô, cô cũng vì vậy mà không muốn tiếp xúc gì thêm với tên này. Nhưng thứ mà cô không ngờ đến chính là sao khi không còn chơi chung với Vu Vĩnh Thiên nữa thì những người khác lại tiếp tục hành hạ hắn ta
Là lỗi của cô sao?
" Nhiên Nhiên à, em là người mà Chu Lăng Phong yêu, vậy chẳng phải nếu anh làm gì em thì thằng đó sẽ khổ sở đến chết à?"
" T…tại sao chứ?"
Cô bất lực mà nhìn Vu Vĩnh Thiên đang cười điên dại lên.
" Tại vì anh ghét thằng đó! Nó đã phá hoại gia đình của anh!"
Vu Vĩnh Thiên vừa nói vừa bóp cổ cô
" Khụ khụ…thả …r.ra"
" Ha ha ha, anh phải khiến cho nó sống không bằng chết thì mới hài lòng"
" A. …hức…"
" Mà muốn làm cho nó khổ sở, thì chẳng phải chỉ cần…ch*ch em là được à?"
" Hức…kh…không"
" Ha ha ha ha"
…
" Vẫn chưa tìm được tung tích của bà chủ ạ!"
" M* kiếp, các người làm việc cái kiểu gì vậy hả?"
Chu Lăng Phong tức giận mà nhìn cái đám vô tích sự trước mắt mình mà mắng chửi thậm tệ. Cũng không thể trách anh được vì bây giờ anh đang rất lo lắng cho cô, anh thật sự rất sợ, nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì chắc anh sẽ không sống nổi mất. Chu Lăng Phong kiên quyết đứng dậy sau đó định đi ra ngoài thì bị giữ chân lại.
" Con đi đâu?"
“…”
" Mẹ cũng có nghe thư ký Trần kể chuyện của con rồi!"
" Cái gì!"
" Đừng có trách cậu ta, là mẹ ép nó đấy"
“…”
" Bây giờ con tính đi tìm con bé?"
" …"
Chu Lăng Phong không nói gì ngầm thừa nhận lời Lăng Nguyệt nói là đúng.
" Con bây giờ đã biết tung tích của con bé chưa mà tìm?"
“… Con không quan tâm”
Nói xong Chu Lăng Phong hùng hổ bước ra khỏi căn biệt thự, rồi lấy xe đi mất.
Lăng Nguyệt:" … Hy vọng là con bé sẽ không xảy ra chuyện gì"
…
Chu Lăng Phong:’ Nhiên Nhiên, cầu xin em đừng xảy ra chuyện gì hết, xin em đấy!’
…
" Aaa đừng mà…"
" Em phải là của anh!"
Vừa nói hắn ta vừa dùng tay cởi đồ cô ra, nhưng có vẻ hơi khó. Cô phản kháng vô cùng kịch liệt khiến cho hắn chỉ cởi được chiếc cúc áo đầu tiên. Thẹn quá hoá giận hắn đấm một cú thật mạnh vào phầm bụng của cô khiến cho cô đau đớn.
" Aaa…Không…"
Lực tay của hắn vô cùng lớn nên làm cho cô nằm im một lúc lâu, nhưng sau đó cô cũng phải tự mình cố gắng lấy lại tinh thần.
Hàn Khả Nhiên cố gắng vùng vẫy bằng mọi cách nhưng không được. Hắn ta khoẻ, rất khoẻ nữa là đằng khác khiến cho cô không tài nào mà phản kháng lại được. Nhưng Hàn Khả Nhiên vẫn cố gắn dùng sự lý trí cuối cùng còn sót lại của mình, với lấy cái bình hoa đầu giường rồi đập mạnh vào đầu của Vu Vĩnh Thiên.
/Xoảng/
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tg: =))
Chu Lăng Phong:"…"
Hàn Khả Nhiên"…"