Chương 10: 1: Tiệm ăn
2 giờ 9 phút sáng, tiếng sột soạt làm Laurey thức giấc, con dao gâm rạch lều của cậu.
Laurey cầm theo tiền bước ra ngoài, cố mở lều bằng lối chính phát ra tiếng động thật nhỏ.
Sau đó nhanh như cắt bắn một viên đá ngay vào mắt tên trộm, một phát nữa ngay sóng mũi khiến cậu ta đau muốn chết đi sống lại, Laurey chạy đi lại đống hành lí nắm một nắm bột ớt quăng ngay vào mặt cậu ta, cậu ta hét lên trong đau đớn.
Một lát sau tên trộm đã bị Laurey trói lại, khu chợ lúc đó không có người buôn bán ở lại ngoài 2 cậu.
Simon đang lấy nước rửa mắt cho chàng trai kia, anh ta có gương mặt sắt nét, trên mặt có vết sẹo lớn vắt ngang trông khá đáng sợ.
Simon: còn cay không vậy?
Anh ta lắc đầu nhẹ nhàng đáp lại Simon.
Harry: không còn nữa, cảm ơn em.
Laurey thấy chướng mắt vô cùng, khoanh tay chất vấn.
Laurey: oan ức lắm sao?
Laurey: bị như vậy cũng đáng lắm.
Harry: tôi chỉ cướp của người xấu chia cho người tốt, tôi chẳng làm gì sai cả.
Laurey nghe xong cọng gân ở thái dương đã giật giật, cậu thì thầm: tên khốn Draco lẻo mép, lần sau gặp nhau anh sẽ cho anh lãnh đủ.
Laurey ngồi xổm xuống đối diện với Harry, anh ta lạnh nhạt quay mặt đi không nhìn cậu.
Laurey: ai mà không muốn kiếm được nhiều lợi nhuận, em cũng vì muốn vào Gasryva hoa lệ ở đó nên mới vậy, sau đó em nhận ra một chút mánh khóe của em sẽ làm em mất rất nhiều thứ, em mới nhận ra tốt nhất là ai đối với mình thế nào thì đối với họ như vậy.
Harry bắt đầu quay qua nhìn Laurey, anh đã nghe lọt tai không chống đối cậu nữa.
Harry nói bằng giọng đại đùa nhưng trong lời nói vẫn có cảm tình: nhưng tính ra em cũng là người thông minh, kiếm tiền như vậy sớm muộn cũng đủ tiền vào được Garyva thôi.
Laurey: em chỉ khôn lõi thôi, chẳng thông minh gì đâu.
Cậu cắt dây trói cho anh ta, anh không còn ý định tấn công nữa.
5 ngày buôn bán cả lường gạc, cả 2 cuối cùng đã kiếm đủ tiền để vào Gasryva.
Tờ mờ sáng 2 người đã đến trước cổng, Bede vẫn như cũ đòi phí để đăng kí công dân, ông ta đưa 2 tờ ghi lí lịch cho họ, sau khi ghi xong thì họ có thể vào bên trong.
Khung cảnh đầu tiên làm họ trầm trồ, nghệ thuật ở Gasryva không phải thứ ở bảo tàng mà là cuộc sống thường ngày, những ngôi nhà được thiết kế để khác nhau hoàn toàn, hoa cỏ được trồng có tính toán, quần áo mà họ mặc đa dạng đa sắc, bất kì món hàng lớn nhỏ đều tinh tế đến từng chi tiết.
Simon mở to mắt trầm trồ: wao, tuyệt vời hơn cả mình nghĩ?
Laurey: vượt trên cả Gasryva mà mình mong đợi.
Laurey: cậu muốn chúng ta tách nhau ra đúng không?
Simon nhìn Laurey: sao cậu biết.
Laurey: nhìn biểu hiện của cậu nên mình đoán được.
Laurey: cậu định làm gì vậy?
Simon: mình nghĩ sẽ bán thức ăn.
Laurey bước đi nhanh vài bước hướng những dãy nhà trọ cao: ừm, gặp lại cậu sau nhé.
Simon: tạm biệt.
Laurey đi mãi mới có một căn nhà trọ còn trống, còn 3 phòng trống, ông chủ ở đó là người gầy gò cao ráo, mang mắt kính gọng đen, cậu từ đầu đến cuối đều dùng một giọng ngọt ngào đến mức phát ớn.
Laurey: em muốn thuê phòng ạ.
Thierry: một phòng 2 gom 8.
Laurey: có giảm giá không vậy?
Thierry: Gasryva đất chật người đông, nếu cậu không thuê sẽ có người khác thuê mất.
Laurey: làm gì có chuyện thuê hết không có chỗ ở, chỗ anh dư tận 3 phòng đâu phải tự nhiên, khi mưa hành lang của anh bị mưa tạc, đến cầu thang cũng ướt, vả lại hướng của hàng lang không hứng được nắng, chỉ có vài cửa sổ không đủ thoát khí nên có mùi ấm mốc.
Laurey: em đã biết vậy rồi thì nhường nhau một chút đi.
Thierry khó chịu thấy rỏ: 2 gom 4.
Laurey: người thuê ở đây, người mà anh thích thầm anh chỉ lấy có 1 gom 8 thôi, anh như vậy nếu cậu ta biết được không biết sẽ có suy nghĩ gì ha?
Thierry quăng chìa khóa cho cậu: 1 gom 8.
Laurey: thái độ gì đó, 1 gom 6.
Thierry: được rồi.
Thierry: vậy tự tìm phòng đi.
Laurey nhìn chiếc chìa khóa có số 999, nhưng khi cậu bước đến dãy phòng đầu tiên thì số phòng gần cầu thang là 141
Laurey: không lẽ là...
Cậu nhìn qua căn phòng bên cạnh có số phòng là 592, phòng tiếp theo có số 653.
Laurey: là số phẩy của số pi.
Laurey: điên mất thôi.
Mất hơn nửa giờ Laurey mới tìm ra được phòng, căn phòng không lớn lắm, toàn bộ được làm bằng gỗ không có nội thất gì, chỉ có một nhà tắm tích hợp nhà vệ sinh bên trong, 2 tiếng để chuyển hết đồ đạt từ tầng dưới lên trong phòng.
Căn phòng ở tầng 5, leo than bộ còn mang theo đồ khiến đôi chân cậu tê rần.
Buổi trưa cậu ăn ở cửa tiệm nhỏ, cậu gọi khoai tây nghiền, canh gà và hai quả trứng lòng đào, tất cả ngon đến mức xoa dịu cơ thể mệt mỏi, nhìn cậu chủ quán chừng trạt tuổi cậu, gương mặt còn non nớt hơn, quán lại khá vắng vẻ.
Laurey: cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Gavin khá xinh xắn, nét tươi trẻ cùng làn da tuổi đôi mươi trong ngần như nước tuyết tan, cậu cười niềm nở đáp lại: tôi 16 tuổi.
Gavin: cậu thấy thức ăn thế nào?
Laurey: ừm, cậu nấu ăn khá lắm đó.
Gavin: cũng tàm tạm, vừa mở bán hôm qua nên chẳng có bao nhiêu khách.
Laurey: ở đây khó sống thật, tôi vừa dọn đến không biết kiếm việc gì để làm đây.
Gavin: càng phồn thịnh thì những người không có năng lực càng khó chen chân vào.
Gavin: vài ngày trước có người đã nói với tôi vậy đó, bị nói xong tôi khóc cả nửa ngày, rồi sau đó cũng chấp nhận được, phải cố giỏi hơn chứ biết làm sao.
Laurey nhìn Gavin chầm chầm làm cậu ấy ngại ngần hỏi.
Gavin: có gì sao?
Laurey: không, chỉ là thấy cậu dễ thương thôi.
Gavin ngượng đỏ tai quay đi hướng khác giả vờ lau dọn: ờ, cảm ơn.
Laurey cầm theo tiền bước ra ngoài, cố mở lều bằng lối chính phát ra tiếng động thật nhỏ.
Sau đó nhanh như cắt bắn một viên đá ngay vào mắt tên trộm, một phát nữa ngay sóng mũi khiến cậu ta đau muốn chết đi sống lại, Laurey chạy đi lại đống hành lí nắm một nắm bột ớt quăng ngay vào mặt cậu ta, cậu ta hét lên trong đau đớn.
Một lát sau tên trộm đã bị Laurey trói lại, khu chợ lúc đó không có người buôn bán ở lại ngoài 2 cậu.
Simon đang lấy nước rửa mắt cho chàng trai kia, anh ta có gương mặt sắt nét, trên mặt có vết sẹo lớn vắt ngang trông khá đáng sợ.
Simon: còn cay không vậy?
Anh ta lắc đầu nhẹ nhàng đáp lại Simon.
Harry: không còn nữa, cảm ơn em.
Laurey thấy chướng mắt vô cùng, khoanh tay chất vấn.
Laurey: oan ức lắm sao?
Laurey: bị như vậy cũng đáng lắm.
Harry: tôi chỉ cướp của người xấu chia cho người tốt, tôi chẳng làm gì sai cả.
Laurey nghe xong cọng gân ở thái dương đã giật giật, cậu thì thầm: tên khốn Draco lẻo mép, lần sau gặp nhau anh sẽ cho anh lãnh đủ.
Laurey ngồi xổm xuống đối diện với Harry, anh ta lạnh nhạt quay mặt đi không nhìn cậu.
Laurey: ai mà không muốn kiếm được nhiều lợi nhuận, em cũng vì muốn vào Gasryva hoa lệ ở đó nên mới vậy, sau đó em nhận ra một chút mánh khóe của em sẽ làm em mất rất nhiều thứ, em mới nhận ra tốt nhất là ai đối với mình thế nào thì đối với họ như vậy.
Harry bắt đầu quay qua nhìn Laurey, anh đã nghe lọt tai không chống đối cậu nữa.
Harry nói bằng giọng đại đùa nhưng trong lời nói vẫn có cảm tình: nhưng tính ra em cũng là người thông minh, kiếm tiền như vậy sớm muộn cũng đủ tiền vào được Garyva thôi.
Laurey: em chỉ khôn lõi thôi, chẳng thông minh gì đâu.
Cậu cắt dây trói cho anh ta, anh không còn ý định tấn công nữa.
5 ngày buôn bán cả lường gạc, cả 2 cuối cùng đã kiếm đủ tiền để vào Gasryva.
Tờ mờ sáng 2 người đã đến trước cổng, Bede vẫn như cũ đòi phí để đăng kí công dân, ông ta đưa 2 tờ ghi lí lịch cho họ, sau khi ghi xong thì họ có thể vào bên trong.
Khung cảnh đầu tiên làm họ trầm trồ, nghệ thuật ở Gasryva không phải thứ ở bảo tàng mà là cuộc sống thường ngày, những ngôi nhà được thiết kế để khác nhau hoàn toàn, hoa cỏ được trồng có tính toán, quần áo mà họ mặc đa dạng đa sắc, bất kì món hàng lớn nhỏ đều tinh tế đến từng chi tiết.
Simon mở to mắt trầm trồ: wao, tuyệt vời hơn cả mình nghĩ?
Laurey: vượt trên cả Gasryva mà mình mong đợi.
Laurey: cậu muốn chúng ta tách nhau ra đúng không?
Simon nhìn Laurey: sao cậu biết.
Laurey: nhìn biểu hiện của cậu nên mình đoán được.
Laurey: cậu định làm gì vậy?
Simon: mình nghĩ sẽ bán thức ăn.
Laurey bước đi nhanh vài bước hướng những dãy nhà trọ cao: ừm, gặp lại cậu sau nhé.
Simon: tạm biệt.
Laurey đi mãi mới có một căn nhà trọ còn trống, còn 3 phòng trống, ông chủ ở đó là người gầy gò cao ráo, mang mắt kính gọng đen, cậu từ đầu đến cuối đều dùng một giọng ngọt ngào đến mức phát ớn.
Laurey: em muốn thuê phòng ạ.
Thierry: một phòng 2 gom 8.
Laurey: có giảm giá không vậy?
Thierry: Gasryva đất chật người đông, nếu cậu không thuê sẽ có người khác thuê mất.
Laurey: làm gì có chuyện thuê hết không có chỗ ở, chỗ anh dư tận 3 phòng đâu phải tự nhiên, khi mưa hành lang của anh bị mưa tạc, đến cầu thang cũng ướt, vả lại hướng của hàng lang không hứng được nắng, chỉ có vài cửa sổ không đủ thoát khí nên có mùi ấm mốc.
Laurey: em đã biết vậy rồi thì nhường nhau một chút đi.
Thierry khó chịu thấy rỏ: 2 gom 4.
Laurey: người thuê ở đây, người mà anh thích thầm anh chỉ lấy có 1 gom 8 thôi, anh như vậy nếu cậu ta biết được không biết sẽ có suy nghĩ gì ha?
Thierry quăng chìa khóa cho cậu: 1 gom 8.
Laurey: thái độ gì đó, 1 gom 6.
Thierry: được rồi.
Thierry: vậy tự tìm phòng đi.
Laurey nhìn chiếc chìa khóa có số 999, nhưng khi cậu bước đến dãy phòng đầu tiên thì số phòng gần cầu thang là 141
Laurey: không lẽ là...
Cậu nhìn qua căn phòng bên cạnh có số phòng là 592, phòng tiếp theo có số 653.
Laurey: là số phẩy của số pi.
Laurey: điên mất thôi.
Mất hơn nửa giờ Laurey mới tìm ra được phòng, căn phòng không lớn lắm, toàn bộ được làm bằng gỗ không có nội thất gì, chỉ có một nhà tắm tích hợp nhà vệ sinh bên trong, 2 tiếng để chuyển hết đồ đạt từ tầng dưới lên trong phòng.
Căn phòng ở tầng 5, leo than bộ còn mang theo đồ khiến đôi chân cậu tê rần.
Buổi trưa cậu ăn ở cửa tiệm nhỏ, cậu gọi khoai tây nghiền, canh gà và hai quả trứng lòng đào, tất cả ngon đến mức xoa dịu cơ thể mệt mỏi, nhìn cậu chủ quán chừng trạt tuổi cậu, gương mặt còn non nớt hơn, quán lại khá vắng vẻ.
Laurey: cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Gavin khá xinh xắn, nét tươi trẻ cùng làn da tuổi đôi mươi trong ngần như nước tuyết tan, cậu cười niềm nở đáp lại: tôi 16 tuổi.
Gavin: cậu thấy thức ăn thế nào?
Laurey: ừm, cậu nấu ăn khá lắm đó.
Gavin: cũng tàm tạm, vừa mở bán hôm qua nên chẳng có bao nhiêu khách.
Laurey: ở đây khó sống thật, tôi vừa dọn đến không biết kiếm việc gì để làm đây.
Gavin: càng phồn thịnh thì những người không có năng lực càng khó chen chân vào.
Gavin: vài ngày trước có người đã nói với tôi vậy đó, bị nói xong tôi khóc cả nửa ngày, rồi sau đó cũng chấp nhận được, phải cố giỏi hơn chứ biết làm sao.
Laurey nhìn Gavin chầm chầm làm cậu ấy ngại ngần hỏi.
Gavin: có gì sao?
Laurey: không, chỉ là thấy cậu dễ thương thôi.
Gavin ngượng đỏ tai quay đi hướng khác giả vờ lau dọn: ờ, cảm ơn.