Chương 11: 2: Thương nhân
8 giờ 39 phút, Laurey đã tắm gội thật sạch sẽ, trông cậu như một con người khác, không chỉ tự tin mà làn da còn sáng sủa hơn trông thấy.
Cửa hàng nước hoa Replonce đang mở cửa, cả căn nhà được sơn trắng, những chai nước hoa để trên bệ sứ gồ ghề, cả tiệm có mùi của không khí sau mưa mát mẻ, những nhân viên ở đó mặc áo sơ mi trắng có dún cổ, tay áo phồng, quần tây đen ống suông hoặc baggy.
Beavis có mái tóc vàng hơi xoăn rẻ ngôi giữa, đôi mắt xanh đậm sáng, cậu ta nhã nhặn đứng trước Laurey.
Beavis: tôi có thể giúp gì?
Laurey: tôi đến để xin việc, không biết có cần thêm người không?
Beavis: chỗ chúng tôi luôn có chỗ cho người tài giỏi, mời theo tôi.
Họ đi đến nơi sản xuất nước hoa.
Beavis: ngoài việc phân biệt mùi và nhớ được ý nghĩa của các loài hoa, cậu phải biết giao tiếp với khách hàng để họ hứng thú với những lọ nước hoa.
Một tháng làm việc, trong buổi tối, các nhân viên của Replonce dọn dẹp lần cuối chuẩn bị tan làm, Beavis đưa cho Laurey phong bì.
Beavis: tiền công của cậu, cậu được thưởng vì đã bán được rất nhiều nước hoa, khách hàng nói họ rất thích nghe cậu nói chuyện, muốn cậu bán hàng cho họ.
Laurey: ừm, vậy tôi đi về trước.
Beavis: tôi và Alex định đi ăn tối, hay là cậu đi cùng nha?
Laurey: để lần sau đi, tôi có một người bạn lâu lắm chưa gặp, tôi định đến thăm cậu ấy.
Beavis: ừm, cũng được, hẹn gặp lại cậu.
Laurey: hẹn gặp lại.
Simon mở một quán ăn nhỏ trong khu ăn uống của một dãy nhà trọ.
Laurey vẫn mặc đồng phục Replonce, đeo thêm chiếc túi vuông vải tối màu bên hông.
Simon mặc trang phục đơn giản, mang tạp dề và khăn đội đầu, khi nhìn thấy Laurey cậu ấy mừng rỡ.
Simon: Laurey, lâu rồi mới gặp, cậu xinh quá đi mất.
Laurey: chăm chút một chút thì trông tốt hơn thôi.
Laurey: cậu có gì cho mình ăn không?
Simon mang ra bàn một đĩa sườn nướng ngập ngụa sốt, đĩa rau củ hấp và cá phi lê chiên giòn.
Laurey: còn khách không, ngồi xuống ăn với mình đi.
Simon: Gavin, dọn hết thức ăn còn lại chúng ta ăn tối.
Laurey nhìn thấy Gavin lần nữa: Gavin làm việc ở đây sao?
Simon: tụi mình đang quen nhau, chúng mình cùng kinh doanh cửa tiệm này đó.
Laurey: chúc mừng hai người.
Gavin: mình cảm ơn.
Gavin: chúc mừng thì phải khui bia thôi.
Vóc dáng của hai người tương tự nhau, gương mặt cũng không có ai trông già dặn hơn, nhưng trông họ rất đáng yêu.
Laurey liên tục cười, cậu thấy rất mừng cho họ.
3 người uống đến khuya.
Laurey ngủ trước gục trên chiếc bàn, chỉ còn lại cặp đôi đó.
Simon mân mê tóc Laurey: Laurey là người rất cố chấp, cậu ấy là nhân viên bán nước hoa ở Replonce chắc là thể hiện hết mình, đến nổi phải mệt mỏi như vậy.
Gavin: mình cũng vậy, cậu biết hằng ngày mình tự nói với bản thân những gì không?
Simon: hửm?
Gavin: sống ở nơi càng xinh đẹp càng phải cố gắng hơn, cố đến trầy da tróc vẩy cũng phải làm, bởi vì tôi yêu ánh sáng của thành phố này, yêu cả giấc mơ mà tôi giấu trong lòng.
Simon nhìn Gavin với ánh mắt trìu mến, đáy mắt họ long lanh ánh sáng, Simon cầm lấy tay chàng trai kia.
Một ngày như mọi ngày Laurey đứng trong tiệm tiếp khách, cậu đang nói chuyện với Davik, một thiếu gia giàu có là con của thương gia nổi tiếng ở Keso, vùng đất giáp với Ponnan.
Laurey vẫn cười tươi tắn, cậu đã học được cách để cười sao cho tự nhiên nhất, hiện tại đã nắm được một chút, nụ cười xem như dịu dàng vừa vặn, trông cậu cũng hiền hậu dễ gần, giống như ánh nhìn của những người lớn tuổi dành cho trẻ nhỏ.
Một luồng suy nghĩ lóe ngang qua đầu, Laurey, khiến cậu không cười nổi nữa, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Davik nhíu mày lo lắng: cậu sao vậy?
Laurey nắm tay lại, hơi khom mặt xuống vuốt ngang tóc mái một lượt: tôi đột nhiên cảm thấy hơi không khỏe, hơi chóng mặt một chút.
Davik: không phải là không muốn nói chuyện với tôi đó chứ?
Laurey cười đáp lại: làm gì có, tôi làm vậy khác gì ném thỏi vàng xuống nước.
Davik dìu cậu vào bên trong ngồi nghỉ.
Laurey ngồi đó khoảng hơn 10 phút, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu.
Laurey biết anh ta muốn gì, nhưng trong lòng cậu đã có hình bóng của người khác, cậu chỉ ước Davik là người đó, suy nghĩ dần sinh ảo tưởng, gương mặt Davik dần mờ đi thay vào đó là Erian.
Laurey: anh muốn biết tôi đang nghĩ gì không?
Davik: ừm.
Laurey: tôi nghĩ từ ngày mai tôi sẽ làm công việc khác, nghĩ kĩ thì nếu làm công việc này cả đời thì công sức bà đào tạo tôi từ nhỏ đến lớn, cho tôi học về thảo mộc đều lãng phí hết, tôi cũng không thực hiện được ước mơ của mình là trở nên thật giàu có.
Laurey: tôi muốn đứng ở trung tâm của sân khấu, nơi mà tất cả mọi thứ đều phải tập trung vào tôi.
Davik: cậu giống y như Laurey mà tôi nghĩ.
Laurey: trên mặt tôi có viết chữ tham vọng sao?
Davik: trên mặt cậu không có viết nhưng mà nhìn sự thể hiện của cậu khi làm việc, hiểu cậu một chút có thể đoán được.
Cửa hàng nước hoa Replonce đang mở cửa, cả căn nhà được sơn trắng, những chai nước hoa để trên bệ sứ gồ ghề, cả tiệm có mùi của không khí sau mưa mát mẻ, những nhân viên ở đó mặc áo sơ mi trắng có dún cổ, tay áo phồng, quần tây đen ống suông hoặc baggy.
Beavis có mái tóc vàng hơi xoăn rẻ ngôi giữa, đôi mắt xanh đậm sáng, cậu ta nhã nhặn đứng trước Laurey.
Beavis: tôi có thể giúp gì?
Laurey: tôi đến để xin việc, không biết có cần thêm người không?
Beavis: chỗ chúng tôi luôn có chỗ cho người tài giỏi, mời theo tôi.
Họ đi đến nơi sản xuất nước hoa.
Beavis: ngoài việc phân biệt mùi và nhớ được ý nghĩa của các loài hoa, cậu phải biết giao tiếp với khách hàng để họ hứng thú với những lọ nước hoa.
Một tháng làm việc, trong buổi tối, các nhân viên của Replonce dọn dẹp lần cuối chuẩn bị tan làm, Beavis đưa cho Laurey phong bì.
Beavis: tiền công của cậu, cậu được thưởng vì đã bán được rất nhiều nước hoa, khách hàng nói họ rất thích nghe cậu nói chuyện, muốn cậu bán hàng cho họ.
Laurey: ừm, vậy tôi đi về trước.
Beavis: tôi và Alex định đi ăn tối, hay là cậu đi cùng nha?
Laurey: để lần sau đi, tôi có một người bạn lâu lắm chưa gặp, tôi định đến thăm cậu ấy.
Beavis: ừm, cũng được, hẹn gặp lại cậu.
Laurey: hẹn gặp lại.
Simon mở một quán ăn nhỏ trong khu ăn uống của một dãy nhà trọ.
Laurey vẫn mặc đồng phục Replonce, đeo thêm chiếc túi vuông vải tối màu bên hông.
Simon mặc trang phục đơn giản, mang tạp dề và khăn đội đầu, khi nhìn thấy Laurey cậu ấy mừng rỡ.
Simon: Laurey, lâu rồi mới gặp, cậu xinh quá đi mất.
Laurey: chăm chút một chút thì trông tốt hơn thôi.
Laurey: cậu có gì cho mình ăn không?
Simon mang ra bàn một đĩa sườn nướng ngập ngụa sốt, đĩa rau củ hấp và cá phi lê chiên giòn.
Laurey: còn khách không, ngồi xuống ăn với mình đi.
Simon: Gavin, dọn hết thức ăn còn lại chúng ta ăn tối.
Laurey nhìn thấy Gavin lần nữa: Gavin làm việc ở đây sao?
Simon: tụi mình đang quen nhau, chúng mình cùng kinh doanh cửa tiệm này đó.
Laurey: chúc mừng hai người.
Gavin: mình cảm ơn.
Gavin: chúc mừng thì phải khui bia thôi.
Vóc dáng của hai người tương tự nhau, gương mặt cũng không có ai trông già dặn hơn, nhưng trông họ rất đáng yêu.
Laurey liên tục cười, cậu thấy rất mừng cho họ.
3 người uống đến khuya.
Laurey ngủ trước gục trên chiếc bàn, chỉ còn lại cặp đôi đó.
Simon mân mê tóc Laurey: Laurey là người rất cố chấp, cậu ấy là nhân viên bán nước hoa ở Replonce chắc là thể hiện hết mình, đến nổi phải mệt mỏi như vậy.
Gavin: mình cũng vậy, cậu biết hằng ngày mình tự nói với bản thân những gì không?
Simon: hửm?
Gavin: sống ở nơi càng xinh đẹp càng phải cố gắng hơn, cố đến trầy da tróc vẩy cũng phải làm, bởi vì tôi yêu ánh sáng của thành phố này, yêu cả giấc mơ mà tôi giấu trong lòng.
Simon nhìn Gavin với ánh mắt trìu mến, đáy mắt họ long lanh ánh sáng, Simon cầm lấy tay chàng trai kia.
Một ngày như mọi ngày Laurey đứng trong tiệm tiếp khách, cậu đang nói chuyện với Davik, một thiếu gia giàu có là con của thương gia nổi tiếng ở Keso, vùng đất giáp với Ponnan.
Laurey vẫn cười tươi tắn, cậu đã học được cách để cười sao cho tự nhiên nhất, hiện tại đã nắm được một chút, nụ cười xem như dịu dàng vừa vặn, trông cậu cũng hiền hậu dễ gần, giống như ánh nhìn của những người lớn tuổi dành cho trẻ nhỏ.
Một luồng suy nghĩ lóe ngang qua đầu, Laurey, khiến cậu không cười nổi nữa, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Davik nhíu mày lo lắng: cậu sao vậy?
Laurey nắm tay lại, hơi khom mặt xuống vuốt ngang tóc mái một lượt: tôi đột nhiên cảm thấy hơi không khỏe, hơi chóng mặt một chút.
Davik: không phải là không muốn nói chuyện với tôi đó chứ?
Laurey cười đáp lại: làm gì có, tôi làm vậy khác gì ném thỏi vàng xuống nước.
Davik dìu cậu vào bên trong ngồi nghỉ.
Laurey ngồi đó khoảng hơn 10 phút, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu.
Laurey biết anh ta muốn gì, nhưng trong lòng cậu đã có hình bóng của người khác, cậu chỉ ước Davik là người đó, suy nghĩ dần sinh ảo tưởng, gương mặt Davik dần mờ đi thay vào đó là Erian.
Laurey: anh muốn biết tôi đang nghĩ gì không?
Davik: ừm.
Laurey: tôi nghĩ từ ngày mai tôi sẽ làm công việc khác, nghĩ kĩ thì nếu làm công việc này cả đời thì công sức bà đào tạo tôi từ nhỏ đến lớn, cho tôi học về thảo mộc đều lãng phí hết, tôi cũng không thực hiện được ước mơ của mình là trở nên thật giàu có.
Laurey: tôi muốn đứng ở trung tâm của sân khấu, nơi mà tất cả mọi thứ đều phải tập trung vào tôi.
Davik: cậu giống y như Laurey mà tôi nghĩ.
Laurey: trên mặt tôi có viết chữ tham vọng sao?
Davik: trên mặt cậu không có viết nhưng mà nhìn sự thể hiện của cậu khi làm việc, hiểu cậu một chút có thể đoán được.