Chương 29: 1: Trở về
Xe ngựa lăn trên con đường đất quen thuộc.
Cạnh mộ của Auranna hoa đã héo khô, Laurey biết trước nên đã mang theo hạt giống, cậu tự mình đào lỗ rồi trồng xung quanh mộ.
Laurey: lâu lắm rồi con không đến thăm bà.
Laurey là người vô thần, cậu không phải hoàn toàn khômg tin vào tâm linh mà là không dám tin chắc, lót thảm trên nền cỏ ngồi cạnh mộ của bà, ăn bữa trưa ngắm nhìn phong cảnh vài giờ mới đi tiếp.
Mặc bộ trang phục đơn giản là áo sơ mi tay ngắn trắng sơ vin vào chiếc quần đen suông, đeo hoa tai kẹp vành và vong tay hình hoa uất kim đan, làm từ bạc và thạch anh hồng.
Về đến vùng biển của 3 năm trước, cơn gió vẫn thổi như vậy, căn nhà của cậu và bà không còn ở đó nữa, căn nhà đã bị ai đó đốt cháy hoang tàn, chỉ sót lại vài cây cột lớn cắm sâu dưới đất là không bị đốt cháy.
Người đàn ông bên ngoài về, khi mới bước vào nhà đã thấy Laurey ngồi trò chuyện với vợ ông.
Laurey nhìn người đàn ông trung niên đen nhẻm, cao khều trên cơ thể gầy ốm có chút cơ bắp, sơ sài chào một tiếng: chú Joe.
Ông ta thấy cậu bất ngờ nhưng không có gì đặc biệt vui vẻ, tạm bợ gật đầu hai cái, sẵn miệng đáp lại: ờm, chào con Laurey.
Mena có vẻ thích Laurey hơn, bà nhìn cậu trìu mến: dạo này con xinh quá, việc kinh doanh có tốt không?
Laurey: đủ tiền trả cho nhân viên và tiêu xài, cũng bình thường thôi dì.
Mena: ừm, con như vậy yên ổn rồi, dì chỉ mong Andy có thể học hành như con, dễ dàng mở được cửa hàng nhỏ sống qua ngày.
Laurey: mọi người muốn sống tốt thì phải đi nơi khác, hoặc là những người đàn ông đừng tôn trọng Lepetor nữa.
Joe như mọi người đàn ông khác vẫn tôn trọng Lepetor đã lên tiếng nói lại Laurey.
Joe: ông ấy là người đứng đầu nơi đây, con không thích cũng không được nói kiểu như vậy.
Laurey bình thản nói: chú bị tẩy não nên mới ra sức bảo vệ ông ta, mặc cho nhà chú đang không đủ ăn.
Laurey: con mà còn không hiểu ông ta sao.
Laurey: Lepetor đi đánh cá đâu có động tay, ông ta chỉ trỏ thì có người làm, 1 cân cá đã chia cho các chú, nhưng các chú bán được 20 đồng phải nộp lại cho ông ta 2 đồng, còn phải nhất nhất nghe lời không được làm trái ý, ông ta vừa muốn được kính trọng vừa muốn được lợi ích thì khác gì chặt chân những con chó trung thành với mình để ăn đâu chứ.
Laurey: chú nhớ lại ngày chú bệnh ông ta có hỏi đến không?
Joe: nhưng ông ta là người dạy mọi người đi biển, nếu không mọi người chẳng thể ra khơi.
Laurey: đương nhiên ông ta phải dạy rồi, ông nội của Lepetor đặc ra quy định chỉ có người trong dòng họ ông ta mới có thể dạy các chàng trai đi biển, những ngày chú được ông ta dạy là chú kéo lưới, chú lặng biển, ông ta lấy danh nghĩa chỉ dạy mà bắt chú làm không công, tiền cá bán được thì nằm ngay ngắn vào túi ông ta không sót một đồng.
Laurey: bây giờ ông ta đã không đi lại được, chiếc thuyền đó theo lẽ phải cho anh em tiếp tục ra biển kiếm tiền lo cho gia đình, nhưng ông ta lại đố kỵ không muốn thấy các chú kiếm được tiền, bỏ không vậy mặc các chú chết dần chết mòn.
Laurey: nếu không vì con đau lòng khi thấy những người bạn lớn lên với mình phải sống khổ sở ở đây con cũng không về đây để làm gì.
Nói xong cậu đứng lên: con đi tìm Andy.
Mena: ừm, con hẹn gặp lại con nhé Laurey.
Khi Laurey vừa bước đi Mena đã nhìn Joe: em muốn Andy theo Laurey, thằng bé cũng muốn nên nói em xin phép anh một tiếng.
Joe bất lực nói: nếu nó đi thì đừng nhận tôi làm cha nữa.
Mena cười nhạt nhẽo: đã không đáng làm cha thì cũng không cần nhận làm cha đâu.
Mena: đợi con đi anh phải tìm cách kiếm tiền sống qua ngày, nếu không tôi sẽ đi lấy chồng khác, để anh sống mà ông xác chết của làm già Lepetor đó đi.
Cạnh mộ của Auranna hoa đã héo khô, Laurey biết trước nên đã mang theo hạt giống, cậu tự mình đào lỗ rồi trồng xung quanh mộ.
Laurey: lâu lắm rồi con không đến thăm bà.
Laurey là người vô thần, cậu không phải hoàn toàn khômg tin vào tâm linh mà là không dám tin chắc, lót thảm trên nền cỏ ngồi cạnh mộ của bà, ăn bữa trưa ngắm nhìn phong cảnh vài giờ mới đi tiếp.
Mặc bộ trang phục đơn giản là áo sơ mi tay ngắn trắng sơ vin vào chiếc quần đen suông, đeo hoa tai kẹp vành và vong tay hình hoa uất kim đan, làm từ bạc và thạch anh hồng.
Về đến vùng biển của 3 năm trước, cơn gió vẫn thổi như vậy, căn nhà của cậu và bà không còn ở đó nữa, căn nhà đã bị ai đó đốt cháy hoang tàn, chỉ sót lại vài cây cột lớn cắm sâu dưới đất là không bị đốt cháy.
Người đàn ông bên ngoài về, khi mới bước vào nhà đã thấy Laurey ngồi trò chuyện với vợ ông.
Laurey nhìn người đàn ông trung niên đen nhẻm, cao khều trên cơ thể gầy ốm có chút cơ bắp, sơ sài chào một tiếng: chú Joe.
Ông ta thấy cậu bất ngờ nhưng không có gì đặc biệt vui vẻ, tạm bợ gật đầu hai cái, sẵn miệng đáp lại: ờm, chào con Laurey.
Mena có vẻ thích Laurey hơn, bà nhìn cậu trìu mến: dạo này con xinh quá, việc kinh doanh có tốt không?
Laurey: đủ tiền trả cho nhân viên và tiêu xài, cũng bình thường thôi dì.
Mena: ừm, con như vậy yên ổn rồi, dì chỉ mong Andy có thể học hành như con, dễ dàng mở được cửa hàng nhỏ sống qua ngày.
Laurey: mọi người muốn sống tốt thì phải đi nơi khác, hoặc là những người đàn ông đừng tôn trọng Lepetor nữa.
Joe như mọi người đàn ông khác vẫn tôn trọng Lepetor đã lên tiếng nói lại Laurey.
Joe: ông ấy là người đứng đầu nơi đây, con không thích cũng không được nói kiểu như vậy.
Laurey bình thản nói: chú bị tẩy não nên mới ra sức bảo vệ ông ta, mặc cho nhà chú đang không đủ ăn.
Laurey: con mà còn không hiểu ông ta sao.
Laurey: Lepetor đi đánh cá đâu có động tay, ông ta chỉ trỏ thì có người làm, 1 cân cá đã chia cho các chú, nhưng các chú bán được 20 đồng phải nộp lại cho ông ta 2 đồng, còn phải nhất nhất nghe lời không được làm trái ý, ông ta vừa muốn được kính trọng vừa muốn được lợi ích thì khác gì chặt chân những con chó trung thành với mình để ăn đâu chứ.
Laurey: chú nhớ lại ngày chú bệnh ông ta có hỏi đến không?
Joe: nhưng ông ta là người dạy mọi người đi biển, nếu không mọi người chẳng thể ra khơi.
Laurey: đương nhiên ông ta phải dạy rồi, ông nội của Lepetor đặc ra quy định chỉ có người trong dòng họ ông ta mới có thể dạy các chàng trai đi biển, những ngày chú được ông ta dạy là chú kéo lưới, chú lặng biển, ông ta lấy danh nghĩa chỉ dạy mà bắt chú làm không công, tiền cá bán được thì nằm ngay ngắn vào túi ông ta không sót một đồng.
Laurey: bây giờ ông ta đã không đi lại được, chiếc thuyền đó theo lẽ phải cho anh em tiếp tục ra biển kiếm tiền lo cho gia đình, nhưng ông ta lại đố kỵ không muốn thấy các chú kiếm được tiền, bỏ không vậy mặc các chú chết dần chết mòn.
Laurey: nếu không vì con đau lòng khi thấy những người bạn lớn lên với mình phải sống khổ sở ở đây con cũng không về đây để làm gì.
Nói xong cậu đứng lên: con đi tìm Andy.
Mena: ừm, con hẹn gặp lại con nhé Laurey.
Khi Laurey vừa bước đi Mena đã nhìn Joe: em muốn Andy theo Laurey, thằng bé cũng muốn nên nói em xin phép anh một tiếng.
Joe bất lực nói: nếu nó đi thì đừng nhận tôi làm cha nữa.
Mena cười nhạt nhẽo: đã không đáng làm cha thì cũng không cần nhận làm cha đâu.
Mena: đợi con đi anh phải tìm cách kiếm tiền sống qua ngày, nếu không tôi sẽ đi lấy chồng khác, để anh sống mà ông xác chết của làm già Lepetor đó đi.