Chương 30: Chương 9.2: độc ác
Khi Laurey đi ngang nhà của Lepetor, căn nhà to đẹp nhất vùng, hoàn toàn đối lập với những ngôi nhà xặp xệ ngoài kia, toàn bộ được làm bằng đá nguyên khối chạm khắc.
Laurey tự nhiên mà bước vào, mở cửa ra là đến phòng khách, nơi Lepetor đang ngôi bên trên phảng đá, nhìn xuống một cặp cha con, cậu vừa hé cửa vào cũng là lúc họ quỳ xuống, họ không nhìn cậu, Lepetor thì chỉ nhắm mắt tỏ vẻ trịnh thượng.
Oman: hôm nay tôi đến để xin anh được ra khơi, tôi có mang đến một ít tiền xem như tiền quà bánh cho con nhỏ của anh.
Lepetor hé mắt nhìn chiếc túi tiền, trong lòng không hài lòng thở dài một hơi, đầu quay ngoắt sang hướng khác: anh giữ lại mà dùng, con gái tôi lớn rồi cũng không còn ăn bánh kẹo nữa.
Laurey: nghe nói ông Lepetor sau khi bị bệnh thì nhân từ bao dung, thì ra là thật như vậy.
Oman: Laurey.
Laurey: con chào chú Oman.
Laurey: Riven.
Riven cười tươi khi thấy Laurey: lâu rồi không gặp cậu.
Lepetor khi nghe thấy Laurey đến trong lòng đã có chấn động song vì tư cách ông vẫn ngồi yên không mở mắt ra.
Lepetor: đã xin phép chưa mà có thể về vậy.
Laurey: nơi này là vùng đất vô chủ, có xin phép ai cũng đâu có xin phép ông, ông lo làm gì.
Laurey: chú Oman, chú còn đến xin phép ông ấy để làm gì vậy, Lepetor bị bệnh không thể khỏi, mọi người muốn ra khơi thì tự mình ra khơi, đến xin ông ấy, nói đến chuyện này trái lại còn khiến ông ấy nhớ biển mà đau lòng.
Lepetor bắt đầu tức giận, nhưng lý lẽ Laurey đều xuôi theo ông ta, nếu ông phản bát sẽ trở thành mất danh dự trước mặt Oman.
Oman nhìn sắc mặt của Lepetor, Laurey nói khẽ vào tai ông: ông ta thất thế sẽ không làm gì được các chú, nhân lúc ông ta đang nín nhịn chú nói tin giả là Lepetor cho phép tất cả mọi người ra khơi tự do, ông ấy sẽ không bắt bẻ gì được nữa.
Laurey: nếu ông ấy lật lọng thì các chú cứ đến quậy phá.
Oman ngần ngại: nhưng mà cũng có tình nghĩa lâu nay.
Laurey: con của chú chú còn không lo được sao lại lo nghĩ cho người khác chứ, Riven quen Eva lâu như vậy chú không muốn hai người kết hôn để chú có cháu nội sao.
Laurey: đi đi.
Oman: vậy tôi cảm ơn anh nhé Lepetor, chú về nha Laurey.
Laurey: dạ, nhớ nói với mọi người đó chú.
Sau khi hai cha con họ rời đi cậu mới ngồi xuống đối diện Lepetor.
Lepetor: về đây làm gì?
Lepetor: phải có chuyện gì người như cậu mới về đến nơi này, nếu ta còn khỏe mạnh ta đã lôi cậu ra cắt cổ trên biển rồi.
Laurey: tiếc là ông đã hơi xem thường tôi, với tính cách của tôi phải đảm bảo an toàn cho bản thân tôi mới về đây.
Laurey: thế nên trước khi tôi đi tôi đã cố ý rãi những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn phòng của ông, bên dưới đó có lấy khăn thấm máu của người bị bệnh ăn thịt người đã lấy lau qua vết thương.
Lepetor nghe kịp nhưng không chấp nhận kịp mở trừng đôi mắt.
Laurey: thế nên ông mới bị nhiễm bệnh, trước đó tôi đã lén bỏ vào thuốc tráng dương của ông một loại độc làm chống đông máu.
Laurey: khuẩn ăn thịt người là loại bệnh vô cùng khó trị, những dược sư ở các thành phố xung quanh cơ bản là không giỏi đến mức đó, do cha của bà tôi làm trong cung điện mới biết được những thủ đoạn trong cung điện, dạy nó cho bà, bà dạy lại cho tôi.
Laurey: nếu tính ngày tháng thì bắp chân của ông đã bị cửa rồi, hiện giờ vi khuẩn đang làm cơ thể còn lại của ông thối rửa, không thể đi biển được nữa.
Lepetor: tao sẽ bắt mày trả giá.
Laurey thở dài: 3 năm trước tôi giở trò với ông, 3 năm sau ông biết được hâm dọa sẽ khiến tôi trả giá, làm gì còn cơ hội đó.
Laurey: con dâu của ông, vợ anh Leo là Risanna, cậu ấy là bạn của tôi.
Laurey: cha cậu ấy là Dan Pannel, người đã bị ông phạt không cho lên thuyền, để rồi phải bỏ mạng trên biển, Risanna căm hận ông nhưng không thể nào làm được gì ông, ông thấy cậu ấy khuất phục nên không nghi ngờ cậu ấy, cuối cùng cha con ông bị cậu ấy chia rẻ, ông sống trong tuổi già không có con cái, bị căn bệnh hiểm nghèo hành hạ.
Lepetor: ta sẽ mang chuyện này đến thành phố mà ngươi sống, để xem người gây ra tội ác sẽ sống phần đời còn lại thế nào.
Laurey: ông đâu làm gì được, nếu ông ngoan cố tôi sẽ xử lí con gái của ông, để tia hy vọng sống cuối cùng của ông tất cả bị dặp tắt.
Nói xong Laurey đã đứng lên, lúc đó Risanna bước ra, cô ấy vừa đi ra gặp Laurey đã tay bắt mặt mừng.
Risanna: Laurey.
Laurey: Risanna, lâu quá không gặp.
Laurey quay sang nói với Lepetor: bây giờ chỉ còn lại Risanna chăm sóc ông, có chuyện gì thì cũng phải bỏ qua, như vậy cậu ấy mới vui lòng mà chăm sóc ông chu đáo được.
Laurey: mình nói chuyện xong rồi, mình đi trước nha.
Risanna: ừm, hẹn gặp lại cậu.
Laurey: hẹn gặp lại cậu.
Risanna nhìn thấy Lepetor tức giận đến phát khóc, ông không còn một chút tự tin nào, hoàn toàn ngã quỵ, bộ dạng đó khiến cô phần nào hả hê song cô vẫn thấy thương cảm, cô ngồi xuống đất ngang tầm với ông nằm trên ghế.
Risanna: cha muốn ăn gì để con nấu cho cha ăn, ăn xong còn phải uống thuốc nữa.
Lepetor rất hận cô, ông vẫn còn tỉnh táo, nếu Risanna không chăm sóc thì sẽ không còn ai chăm sóc ông, có oán cô ấy vẫn phải nín nhịn cô ấy.
Ông không trả lời lấy tay ôm đầu khóc thảm thương.
Risanna thấy ông đau khổ quá mức chỉ lẳng lặng đi vào trong nhà.
Laurey tự nhiên mà bước vào, mở cửa ra là đến phòng khách, nơi Lepetor đang ngôi bên trên phảng đá, nhìn xuống một cặp cha con, cậu vừa hé cửa vào cũng là lúc họ quỳ xuống, họ không nhìn cậu, Lepetor thì chỉ nhắm mắt tỏ vẻ trịnh thượng.
Oman: hôm nay tôi đến để xin anh được ra khơi, tôi có mang đến một ít tiền xem như tiền quà bánh cho con nhỏ của anh.
Lepetor hé mắt nhìn chiếc túi tiền, trong lòng không hài lòng thở dài một hơi, đầu quay ngoắt sang hướng khác: anh giữ lại mà dùng, con gái tôi lớn rồi cũng không còn ăn bánh kẹo nữa.
Laurey: nghe nói ông Lepetor sau khi bị bệnh thì nhân từ bao dung, thì ra là thật như vậy.
Oman: Laurey.
Laurey: con chào chú Oman.
Laurey: Riven.
Riven cười tươi khi thấy Laurey: lâu rồi không gặp cậu.
Lepetor khi nghe thấy Laurey đến trong lòng đã có chấn động song vì tư cách ông vẫn ngồi yên không mở mắt ra.
Lepetor: đã xin phép chưa mà có thể về vậy.
Laurey: nơi này là vùng đất vô chủ, có xin phép ai cũng đâu có xin phép ông, ông lo làm gì.
Laurey: chú Oman, chú còn đến xin phép ông ấy để làm gì vậy, Lepetor bị bệnh không thể khỏi, mọi người muốn ra khơi thì tự mình ra khơi, đến xin ông ấy, nói đến chuyện này trái lại còn khiến ông ấy nhớ biển mà đau lòng.
Lepetor bắt đầu tức giận, nhưng lý lẽ Laurey đều xuôi theo ông ta, nếu ông phản bát sẽ trở thành mất danh dự trước mặt Oman.
Oman nhìn sắc mặt của Lepetor, Laurey nói khẽ vào tai ông: ông ta thất thế sẽ không làm gì được các chú, nhân lúc ông ta đang nín nhịn chú nói tin giả là Lepetor cho phép tất cả mọi người ra khơi tự do, ông ấy sẽ không bắt bẻ gì được nữa.
Laurey: nếu ông ấy lật lọng thì các chú cứ đến quậy phá.
Oman ngần ngại: nhưng mà cũng có tình nghĩa lâu nay.
Laurey: con của chú chú còn không lo được sao lại lo nghĩ cho người khác chứ, Riven quen Eva lâu như vậy chú không muốn hai người kết hôn để chú có cháu nội sao.
Laurey: đi đi.
Oman: vậy tôi cảm ơn anh nhé Lepetor, chú về nha Laurey.
Laurey: dạ, nhớ nói với mọi người đó chú.
Sau khi hai cha con họ rời đi cậu mới ngồi xuống đối diện Lepetor.
Lepetor: về đây làm gì?
Lepetor: phải có chuyện gì người như cậu mới về đến nơi này, nếu ta còn khỏe mạnh ta đã lôi cậu ra cắt cổ trên biển rồi.
Laurey: tiếc là ông đã hơi xem thường tôi, với tính cách của tôi phải đảm bảo an toàn cho bản thân tôi mới về đây.
Laurey: thế nên trước khi tôi đi tôi đã cố ý rãi những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn phòng của ông, bên dưới đó có lấy khăn thấm máu của người bị bệnh ăn thịt người đã lấy lau qua vết thương.
Lepetor nghe kịp nhưng không chấp nhận kịp mở trừng đôi mắt.
Laurey: thế nên ông mới bị nhiễm bệnh, trước đó tôi đã lén bỏ vào thuốc tráng dương của ông một loại độc làm chống đông máu.
Laurey: khuẩn ăn thịt người là loại bệnh vô cùng khó trị, những dược sư ở các thành phố xung quanh cơ bản là không giỏi đến mức đó, do cha của bà tôi làm trong cung điện mới biết được những thủ đoạn trong cung điện, dạy nó cho bà, bà dạy lại cho tôi.
Laurey: nếu tính ngày tháng thì bắp chân của ông đã bị cửa rồi, hiện giờ vi khuẩn đang làm cơ thể còn lại của ông thối rửa, không thể đi biển được nữa.
Lepetor: tao sẽ bắt mày trả giá.
Laurey thở dài: 3 năm trước tôi giở trò với ông, 3 năm sau ông biết được hâm dọa sẽ khiến tôi trả giá, làm gì còn cơ hội đó.
Laurey: con dâu của ông, vợ anh Leo là Risanna, cậu ấy là bạn của tôi.
Laurey: cha cậu ấy là Dan Pannel, người đã bị ông phạt không cho lên thuyền, để rồi phải bỏ mạng trên biển, Risanna căm hận ông nhưng không thể nào làm được gì ông, ông thấy cậu ấy khuất phục nên không nghi ngờ cậu ấy, cuối cùng cha con ông bị cậu ấy chia rẻ, ông sống trong tuổi già không có con cái, bị căn bệnh hiểm nghèo hành hạ.
Lepetor: ta sẽ mang chuyện này đến thành phố mà ngươi sống, để xem người gây ra tội ác sẽ sống phần đời còn lại thế nào.
Laurey: ông đâu làm gì được, nếu ông ngoan cố tôi sẽ xử lí con gái của ông, để tia hy vọng sống cuối cùng của ông tất cả bị dặp tắt.
Nói xong Laurey đã đứng lên, lúc đó Risanna bước ra, cô ấy vừa đi ra gặp Laurey đã tay bắt mặt mừng.
Risanna: Laurey.
Laurey: Risanna, lâu quá không gặp.
Laurey quay sang nói với Lepetor: bây giờ chỉ còn lại Risanna chăm sóc ông, có chuyện gì thì cũng phải bỏ qua, như vậy cậu ấy mới vui lòng mà chăm sóc ông chu đáo được.
Laurey: mình nói chuyện xong rồi, mình đi trước nha.
Risanna: ừm, hẹn gặp lại cậu.
Laurey: hẹn gặp lại cậu.
Risanna nhìn thấy Lepetor tức giận đến phát khóc, ông không còn một chút tự tin nào, hoàn toàn ngã quỵ, bộ dạng đó khiến cô phần nào hả hê song cô vẫn thấy thương cảm, cô ngồi xuống đất ngang tầm với ông nằm trên ghế.
Risanna: cha muốn ăn gì để con nấu cho cha ăn, ăn xong còn phải uống thuốc nữa.
Lepetor rất hận cô, ông vẫn còn tỉnh táo, nếu Risanna không chăm sóc thì sẽ không còn ai chăm sóc ông, có oán cô ấy vẫn phải nín nhịn cô ấy.
Ông không trả lời lấy tay ôm đầu khóc thảm thương.
Risanna thấy ông đau khổ quá mức chỉ lẳng lặng đi vào trong nhà.