Chương 31: Chương 9.3: Phu nhân
Buổi chiều tà, lúc Laurey đã lên xe ngựa kéo thì có một chàng trai chặn đầu xe ngăn lại, anh ta mặc quần áo đơn giản mang theo balo căng phồng sau lưng.
Andy thở hồn hộc người hơi khum xuống chống đôi bàn tay vào đôi đầu gối.
Laurey mỉm cười phóng xuống xe: mình tìm cậu mà không gặp.
Andy khi đang thở vẫn trách móc nói lại: cậu mà tìm tôi sao, tôi tưởng cậu đang lên xe nhanh nhanh để trốn tôi.
Laurey khép miệng lại những vẫn còn cười tiếp, nói như trêu chọc: biết như vậy thì còn hỏi làm gì nữa.
Andy ngẩn mặt lên, chàng thiếu khôi ngô tuổi 19 khiến đôi mắt cậu ánh lên một đợt sáng.
Andy nhìn Laurey khiến kí ức của những năm ngày trước ùa về cuộn cuộn như sóng khiến Laurey thật sự mỉm cười.
Andy có vẻ ngại xen lẫn tức tối: tại vì người ta nhớ cậu, lần này mình sẽ đi cùng với cậu.
Laurey: ai cho cậu đi cùng.
Andy bước lại gần cầm lấy tay Laurey áp lên ngực mình, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu: không lẽ cậu không cần mình thật sao?
Laurey rụt tay lại: nếu cậu là người đồng tính thì có thể đi cùng tôi.
Andy mừng rở, cậu ấy cười khiến tim Laurey xốn xang, cậu áp hai bàn tay vào mặt cậu ta xoa xoa.
Đến Sabolime, thành phố nằm trên đoạn đường từ vùng biển Arax đến Gasryva, nơi đó chỉ là thành phố bình thường không có gì quá đặc biệt, ở chợ trung khá nhộn nhịp, càng xa dần càng hẻo lánh.
Laurey được phu nhân Emilia mời dùng trà, cậu để Andy mặc bộ quần áo mới mua ngồi ở phòng khách, bản thân đi vào phòng riêng của phu nhân, Emilia ngồi tựa vào thành giường trong phòng trông mệt mỏi như không có sức đứng dậy.
Cậu vừa vào đã tìm chiếc ghế gồi bên cạnh cô ấy: cô mời tôi đến chắc không phải để dùng trà chiều đâu nhỉ?
Emilia chỉ cười: ừm, còn tưởng phải nói vòng vo, thì ra cậu nói chuyện thẳng như vậy, tôi cũng xin nói.
Emilia: chồng của tôi có vợ lẻ, tôi muốn tìm cách giữ anh ấy ở cạnh, không biết nên làm thế nào nên mới nhờ cậu.
Laurey: cô muốn giữ người thế nào.
Emilia: để anh ấy mãi mãi thuộc về tôi, cả trái tim anh ấy.
Laurey: tôi có một loại vi rút có thể gây bệnh bại liệt, nếu cô có thể chịu đựng chăm sóc ở bên anh ta thì trái tim anh ta sẽ thuộc về cô, nói đúng hơn là cả gia sản, cả người đàn ông đó, cả danh dự của cô và cả tự do của cô nữa.
Emilia có hơi ngần ngại: tôi dù gì cũng là con gái nhà fang giá, nếu làm chuyện như vậy thì đáng sợ quá, tôi nghe nói có loại bùa yêu làm từ sa giông, có phải là sự thật không?
Laurey: tôi nghĩ là không, nếu điều đó thật sự tồn tại cũng không tới lượt chúng ta biết.
Laurey: loại người tham lam như chúng ta chính là đáng sợ như vậy, vì lợi ích mà đánh cược mọi thứ, nếu so với quỷ dữ trong những vở kịch cũng không khác là mấy.
Emilia: nghe đau lòng thật.
Laurey: thật lòng mà nói, cô không liên quan gì đến tôi, chỉ là cô có ngỏ lời, tôi giúp được thì tôi sẽ cố giúp, còn lựa chọn cho tương lai sau này phải để cô tự xem nặng nhẹ, tự mình quyết định.
Emilia: vậy cậu cho tôi mua lại loại vi rút đó, sau này nếu cần tôi sẽ dùng.
Laurey đứng lên: cứ vậy đi, hân hạnh được gặp cô, cô Emilia
Emilia: tạm biệt cậu, Laurey.
Trên đường về Emilia có tặng cho Laurey rất nhiều bánh kẹo mang theo để đi đường ăn, cậu cũng không từ chối trên suốt đoạn đường đều lấy bánh ăn, vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Andy không ăn, cậu do dự rất lâu mới dám mở miệng hỏi Laurey: cậu không sợ cô ta bỏ độc sao?
Laurey: cô ta sẽ không làm vậy.
Laurey: trái tim của người bị tổn thương rất nhạy cảm cũng rất thấu hiểu, mọi sự tập trung của họ chỉ châm châm vào người làm họ đau đớn.
Laurey: vả lại nó liên quan đến lòng tự trọng của cô ấy, khi chồng bỏ rơi cô ấy, cô ấy đã có nghi ngờ về bản thân mình, khi cô ấy quyết định hại chồng lại càng dằn vặt vì nghĩ bản thân là kẻ xấu xa, nếu cô ta giết tôi người giúp đỡ cô ấy thì tinh thần mong manh của cô ấy lúc này sẽ không chịu nổi, lương tâm cô ấy sẽ tự kết tội, thừa nhận hoàn toàn bản thân là một kẻ suy đồi.
Chiếc xe ngựa về đến Gasryva, sau khi đăng kí công dân cho Andy, cậu dẫn cậu ta về thẳng nhà tắm.
Andy thở hồn hộc người hơi khum xuống chống đôi bàn tay vào đôi đầu gối.
Laurey mỉm cười phóng xuống xe: mình tìm cậu mà không gặp.
Andy khi đang thở vẫn trách móc nói lại: cậu mà tìm tôi sao, tôi tưởng cậu đang lên xe nhanh nhanh để trốn tôi.
Laurey khép miệng lại những vẫn còn cười tiếp, nói như trêu chọc: biết như vậy thì còn hỏi làm gì nữa.
Andy ngẩn mặt lên, chàng thiếu khôi ngô tuổi 19 khiến đôi mắt cậu ánh lên một đợt sáng.
Andy nhìn Laurey khiến kí ức của những năm ngày trước ùa về cuộn cuộn như sóng khiến Laurey thật sự mỉm cười.
Andy có vẻ ngại xen lẫn tức tối: tại vì người ta nhớ cậu, lần này mình sẽ đi cùng với cậu.
Laurey: ai cho cậu đi cùng.
Andy bước lại gần cầm lấy tay Laurey áp lên ngực mình, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu: không lẽ cậu không cần mình thật sao?
Laurey rụt tay lại: nếu cậu là người đồng tính thì có thể đi cùng tôi.
Andy mừng rở, cậu ấy cười khiến tim Laurey xốn xang, cậu áp hai bàn tay vào mặt cậu ta xoa xoa.
Đến Sabolime, thành phố nằm trên đoạn đường từ vùng biển Arax đến Gasryva, nơi đó chỉ là thành phố bình thường không có gì quá đặc biệt, ở chợ trung khá nhộn nhịp, càng xa dần càng hẻo lánh.
Laurey được phu nhân Emilia mời dùng trà, cậu để Andy mặc bộ quần áo mới mua ngồi ở phòng khách, bản thân đi vào phòng riêng của phu nhân, Emilia ngồi tựa vào thành giường trong phòng trông mệt mỏi như không có sức đứng dậy.
Cậu vừa vào đã tìm chiếc ghế gồi bên cạnh cô ấy: cô mời tôi đến chắc không phải để dùng trà chiều đâu nhỉ?
Emilia chỉ cười: ừm, còn tưởng phải nói vòng vo, thì ra cậu nói chuyện thẳng như vậy, tôi cũng xin nói.
Emilia: chồng của tôi có vợ lẻ, tôi muốn tìm cách giữ anh ấy ở cạnh, không biết nên làm thế nào nên mới nhờ cậu.
Laurey: cô muốn giữ người thế nào.
Emilia: để anh ấy mãi mãi thuộc về tôi, cả trái tim anh ấy.
Laurey: tôi có một loại vi rút có thể gây bệnh bại liệt, nếu cô có thể chịu đựng chăm sóc ở bên anh ta thì trái tim anh ta sẽ thuộc về cô, nói đúng hơn là cả gia sản, cả người đàn ông đó, cả danh dự của cô và cả tự do của cô nữa.
Emilia có hơi ngần ngại: tôi dù gì cũng là con gái nhà fang giá, nếu làm chuyện như vậy thì đáng sợ quá, tôi nghe nói có loại bùa yêu làm từ sa giông, có phải là sự thật không?
Laurey: tôi nghĩ là không, nếu điều đó thật sự tồn tại cũng không tới lượt chúng ta biết.
Laurey: loại người tham lam như chúng ta chính là đáng sợ như vậy, vì lợi ích mà đánh cược mọi thứ, nếu so với quỷ dữ trong những vở kịch cũng không khác là mấy.
Emilia: nghe đau lòng thật.
Laurey: thật lòng mà nói, cô không liên quan gì đến tôi, chỉ là cô có ngỏ lời, tôi giúp được thì tôi sẽ cố giúp, còn lựa chọn cho tương lai sau này phải để cô tự xem nặng nhẹ, tự mình quyết định.
Emilia: vậy cậu cho tôi mua lại loại vi rút đó, sau này nếu cần tôi sẽ dùng.
Laurey đứng lên: cứ vậy đi, hân hạnh được gặp cô, cô Emilia
Emilia: tạm biệt cậu, Laurey.
Trên đường về Emilia có tặng cho Laurey rất nhiều bánh kẹo mang theo để đi đường ăn, cậu cũng không từ chối trên suốt đoạn đường đều lấy bánh ăn, vừa ăn vừa ngắm cảnh.
Andy không ăn, cậu do dự rất lâu mới dám mở miệng hỏi Laurey: cậu không sợ cô ta bỏ độc sao?
Laurey: cô ta sẽ không làm vậy.
Laurey: trái tim của người bị tổn thương rất nhạy cảm cũng rất thấu hiểu, mọi sự tập trung của họ chỉ châm châm vào người làm họ đau đớn.
Laurey: vả lại nó liên quan đến lòng tự trọng của cô ấy, khi chồng bỏ rơi cô ấy, cô ấy đã có nghi ngờ về bản thân mình, khi cô ấy quyết định hại chồng lại càng dằn vặt vì nghĩ bản thân là kẻ xấu xa, nếu cô ta giết tôi người giúp đỡ cô ấy thì tinh thần mong manh của cô ấy lúc này sẽ không chịu nổi, lương tâm cô ấy sẽ tự kết tội, thừa nhận hoàn toàn bản thân là một kẻ suy đồi.
Chiếc xe ngựa về đến Gasryva, sau khi đăng kí công dân cho Andy, cậu dẫn cậu ta về thẳng nhà tắm.