Chương 5: 3: Tỏ lòng
Những tháng sau đó Andy rất chăm chỉ, cậu chưa đến tuổi theo thuyền ra khơi nên đã ở lại thành phố làm những công việc chân tay, cuối cùng cũng mua được nguyên liệu cần thiết, Laurey chưa từng thấy chàng trai đó cố gắng đến vậy nên đã giúp mà không lấy tiền công, ngày qua ngày cha của Andy dần khỏe lại, ông đã có thể đi biển trở lại, mối quan hệ của Andy và Laurey ngày một tốt lên, mấy hôm gần đây Andy thi thoảng sẽ mang những con gà bắt được trong núi đến cho Laurey.
Hôm đó cậu đến nhà cậu ta, căn nhà nhỏ được dựng lên từ gỗ, dây bện và đinh, xây khuất sau một đám cây phong ba để nương gió.
Mẹ Andy ngồi trên chiếc bàn giữa nhà đang đan lá dừa thành gùi, mái tóc cột đã gần bung nhưng vì bộn bề chưa thể cột lại.
Laurey đi vào nhà bưng theo một hủ lớn thứ gì đó đặt quẹo như mạch nha: chào dì Mena.
Cô ta là người lớn, đối với đứa trẻ có ơn với gia đình mình, cô cười hiền từ như người mẹ dẫu biết rằng trước mắt cô là một đứa trẻ đồng tính: chào con, Laurey. Chương mới nhấ? ?ại # ?гùm? г?yện﹒V? #
Laurey: vì dì hay cho con gà mà cô bắt được nên con có làm kem dưỡng da tặng cho dì.
Mena đón lấy lọ kem dưỡng, nhẹ nhàng đáp: con dễ thương thật, mất công của con quá rồi.
Trong lòng cô có suy nghĩ rằng có khi nào Laurey đã thích con trai cô hay không, bởi cô hiểu Andy, nó trông rất mạnh mẽ nhưng sâu bên trong vẫn có gì đó khác với những chàng trai bình thường, bà sợ con trai cô sẽ không biết giữ mình, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Laurey và Andy bị cắt cổ, bất chợt loạng choạng, Laurey phải bợ từ bên dưới đỡ lấy chiếc lọ thủy tinh.
Cậu bé mỉm cười: dạ, có qua có lại thôi.
Cô nhìn lại Laurey, đứa trẻ cô biết từ khi còn trong nôi bây giờ lớn lên không nhận ra, hoạt bát như sóc, một chút niềm tin le lói, một suy nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu cô, ở đâu đó khi nhìn vào Laurey cô tin rằng cậu ấy sẽ giúp được con mình.
Mena: Andy ở sau nhà đó, nó đang đợi cho con xem gì đó, hay con ra sau chơi với nó đi.
Laurey: dạ, con còn phải đi hái thuốc, chắc con phải về.
Mena thu bé nụ cười lại gượng đi hẳng, thở dài một hơi: vậy sao, dì thấy nó trông con lắm.
Laurey: vậy con đi gặp cậu ấy rồi rủ Andy đi hái thuốc cùng cũng được.
Mena: ừm, đi chơi vui nhé.
Laurey: dạ.
Laurey đi ra sau nhà, Andy thường quanh quẩn ở đó nhưng giờ lại không có, nhà vệ sinh trống không, cậu thừa biết cậu ta ở đâu, cậu tìm đến chui vào bên trong những bụi nho biển, bên trong có cây nho chết hình thành lối đi, những cây nho trồng sát nhau tạo thành một buồng trống nhỏ, chỉ cần tỉa cành có thể mở lối đi vào.
Laurey biết bụi nào có Andy ở trong đó, cậu xông vào thật nhanh còn chụp vào người cậu ta, cơ thể trần trụi đã tuột chiếc quần ngắn xuống mắc cá, lưng và trán nhể nhại mồ hôi.
Laurey: hù.
Andy hét lớn vang cả cánh đồng nho: aaaaaaahh.
Andy đang xem những bức vẽ phụ nữ, lén thủ dâm ở đó, lúc cậu ta vừa xuất ra cũng là lúc Laurey lao ra hù.
Tinh dịch bắn lên lớp lá bên dưới đóng thành mảng khiến cậu cũng ngại nhìn.
Andy ngượng chín mặt không dám nhìn Laurey, cậu ta đã mặc quần vào ngồi úp mặt vào đầu gối quay lưng với cậu.
Andy có vẻ lo lắng: bị thấy hết rồi.
Laurey bình thản nói: thật ra đó là chuyện sinh lý bình thường, tôi thấy cậu sẽ hơi ngại một chút nhưng tôi cũng đâu phải người quan trọng, nghĩ thoáng chút là được.
Andy: vậy ai mới là người quan trọng.
Laurey: giống như những cô gái cậu thích chẳng hạn, còn tôi, cậu không thích tôi giống như thích phụ nữ, tôi cũng không nói lại chuyện này với đám con trai bởi vì tôi không quen tụi đó, có gì để sợ chứ?
Vừa nói cậu vừa xem những tấm ảnh mà Andy đã xem, những người phụ nữ được vẽ xinh đẹp đẩy đà, làn da trắng căng mịn, cảm giác ngực họ có thể mềm như bánh gạo.
Laurey: cũng được quá ha, ngực to quá này.
Andy ngập ngừng hồi lâu mới nói thành câu: thật ra đó không phải là người mà tôi nghĩ đến.
Laurey: vậy người cậu nghĩ đến là ai?
Andy cau mày nhìn cậu: cậu biết mà còn hỏi nữa sao?
Laurey: biết cái gì, tôi không biết thật.
Andy ấm úng nói như muốn không thành câu: thật ra người mà tôi thích là cậu đó.
Lời nói làm cho Laurey ngỡ ngàng, cậu thật sự bất ngờ vì nghĩ trong suy nghĩ của cậu là một Andy rất khác.
Cậu hỏi lại: không phải cậu chỉ thích phụ nữ thôi sao?
Andy: tôi nghĩ vậy, nhưng tôi cũng thích cậu nữa, nếu cậu là phụ nữ tôi sẽ cưới cậu làm vợ.
Laurey sững người đứng bật dậy.
Andy: ở đây, cậu là người thông minh hiểu biết nhiều nhất, cậu còn dám đứng lên chống lại Lepetor, những năm gần đây mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.
Laurey: vậy thì cậu đâu có thích tôi thật, tôi cũng không thích cậu, chúng ta làm bạn là tốt nhất.
Andy nhìn đi nơi khác miễn cưỡng trả lời: xờ, không thích tôi nên muốn làm bạn sao.
Laurey đi lại ngồi trước mặt người kia: nếu cậu thích tôi cậu sẽ là con ếch ngồi trong đáy giếng, vì xung quanh đây không có ai tốt mới thích tôi, khi nào cậu bước ra khỏi vùng biển này hãy suy nghĩ lại cậu sẽ hiểu thôi.
Andy: thật sao?
Laurey đưa ngón út ra: nghéo tay này.
Andy nghéo tay, cậu nhìn Laurey mỉm cười: hứa rồi đó.
Hôm đó cậu đến nhà cậu ta, căn nhà nhỏ được dựng lên từ gỗ, dây bện và đinh, xây khuất sau một đám cây phong ba để nương gió.
Mẹ Andy ngồi trên chiếc bàn giữa nhà đang đan lá dừa thành gùi, mái tóc cột đã gần bung nhưng vì bộn bề chưa thể cột lại.
Laurey đi vào nhà bưng theo một hủ lớn thứ gì đó đặt quẹo như mạch nha: chào dì Mena.
Cô ta là người lớn, đối với đứa trẻ có ơn với gia đình mình, cô cười hiền từ như người mẹ dẫu biết rằng trước mắt cô là một đứa trẻ đồng tính: chào con, Laurey. Chương mới nhấ? ?ại # ?гùm? г?yện﹒V? #
Laurey: vì dì hay cho con gà mà cô bắt được nên con có làm kem dưỡng da tặng cho dì.
Mena đón lấy lọ kem dưỡng, nhẹ nhàng đáp: con dễ thương thật, mất công của con quá rồi.
Trong lòng cô có suy nghĩ rằng có khi nào Laurey đã thích con trai cô hay không, bởi cô hiểu Andy, nó trông rất mạnh mẽ nhưng sâu bên trong vẫn có gì đó khác với những chàng trai bình thường, bà sợ con trai cô sẽ không biết giữ mình, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Laurey và Andy bị cắt cổ, bất chợt loạng choạng, Laurey phải bợ từ bên dưới đỡ lấy chiếc lọ thủy tinh.
Cậu bé mỉm cười: dạ, có qua có lại thôi.
Cô nhìn lại Laurey, đứa trẻ cô biết từ khi còn trong nôi bây giờ lớn lên không nhận ra, hoạt bát như sóc, một chút niềm tin le lói, một suy nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu cô, ở đâu đó khi nhìn vào Laurey cô tin rằng cậu ấy sẽ giúp được con mình.
Mena: Andy ở sau nhà đó, nó đang đợi cho con xem gì đó, hay con ra sau chơi với nó đi.
Laurey: dạ, con còn phải đi hái thuốc, chắc con phải về.
Mena thu bé nụ cười lại gượng đi hẳng, thở dài một hơi: vậy sao, dì thấy nó trông con lắm.
Laurey: vậy con đi gặp cậu ấy rồi rủ Andy đi hái thuốc cùng cũng được.
Mena: ừm, đi chơi vui nhé.
Laurey: dạ.
Laurey đi ra sau nhà, Andy thường quanh quẩn ở đó nhưng giờ lại không có, nhà vệ sinh trống không, cậu thừa biết cậu ta ở đâu, cậu tìm đến chui vào bên trong những bụi nho biển, bên trong có cây nho chết hình thành lối đi, những cây nho trồng sát nhau tạo thành một buồng trống nhỏ, chỉ cần tỉa cành có thể mở lối đi vào.
Laurey biết bụi nào có Andy ở trong đó, cậu xông vào thật nhanh còn chụp vào người cậu ta, cơ thể trần trụi đã tuột chiếc quần ngắn xuống mắc cá, lưng và trán nhể nhại mồ hôi.
Laurey: hù.
Andy hét lớn vang cả cánh đồng nho: aaaaaaahh.
Andy đang xem những bức vẽ phụ nữ, lén thủ dâm ở đó, lúc cậu ta vừa xuất ra cũng là lúc Laurey lao ra hù.
Tinh dịch bắn lên lớp lá bên dưới đóng thành mảng khiến cậu cũng ngại nhìn.
Andy ngượng chín mặt không dám nhìn Laurey, cậu ta đã mặc quần vào ngồi úp mặt vào đầu gối quay lưng với cậu.
Andy có vẻ lo lắng: bị thấy hết rồi.
Laurey bình thản nói: thật ra đó là chuyện sinh lý bình thường, tôi thấy cậu sẽ hơi ngại một chút nhưng tôi cũng đâu phải người quan trọng, nghĩ thoáng chút là được.
Andy: vậy ai mới là người quan trọng.
Laurey: giống như những cô gái cậu thích chẳng hạn, còn tôi, cậu không thích tôi giống như thích phụ nữ, tôi cũng không nói lại chuyện này với đám con trai bởi vì tôi không quen tụi đó, có gì để sợ chứ?
Vừa nói cậu vừa xem những tấm ảnh mà Andy đã xem, những người phụ nữ được vẽ xinh đẹp đẩy đà, làn da trắng căng mịn, cảm giác ngực họ có thể mềm như bánh gạo.
Laurey: cũng được quá ha, ngực to quá này.
Andy ngập ngừng hồi lâu mới nói thành câu: thật ra đó không phải là người mà tôi nghĩ đến.
Laurey: vậy người cậu nghĩ đến là ai?
Andy cau mày nhìn cậu: cậu biết mà còn hỏi nữa sao?
Laurey: biết cái gì, tôi không biết thật.
Andy ấm úng nói như muốn không thành câu: thật ra người mà tôi thích là cậu đó.
Lời nói làm cho Laurey ngỡ ngàng, cậu thật sự bất ngờ vì nghĩ trong suy nghĩ của cậu là một Andy rất khác.
Cậu hỏi lại: không phải cậu chỉ thích phụ nữ thôi sao?
Andy: tôi nghĩ vậy, nhưng tôi cũng thích cậu nữa, nếu cậu là phụ nữ tôi sẽ cưới cậu làm vợ.
Laurey sững người đứng bật dậy.
Andy: ở đây, cậu là người thông minh hiểu biết nhiều nhất, cậu còn dám đứng lên chống lại Lepetor, những năm gần đây mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.
Laurey: vậy thì cậu đâu có thích tôi thật, tôi cũng không thích cậu, chúng ta làm bạn là tốt nhất.
Andy nhìn đi nơi khác miễn cưỡng trả lời: xờ, không thích tôi nên muốn làm bạn sao.
Laurey đi lại ngồi trước mặt người kia: nếu cậu thích tôi cậu sẽ là con ếch ngồi trong đáy giếng, vì xung quanh đây không có ai tốt mới thích tôi, khi nào cậu bước ra khỏi vùng biển này hãy suy nghĩ lại cậu sẽ hiểu thôi.
Andy: thật sao?
Laurey đưa ngón út ra: nghéo tay này.
Andy nghéo tay, cậu nhìn Laurey mỉm cười: hứa rồi đó.