Chương 6: 4: Quật ngã
Chiếc thuyền đánh cá lớn đi trong màn sương mù đen dày, chiếc thuyền đi rất chậm về phía trước, chỉ còn cách đất liền vài chục dậm.
Erian có làn da nâu loang loáng mồ hôi, mái tóc den dày vuốt ngược bay bay trong cơn gió, những múi cơ nhẵn bóng mồ hôi, anh một viên ngọc trai to bản ngắm nghía.
Vài có cá heo đuổi theo mũi tàu linh hoạt như sóng biển, phát ra tiếng kêu vui tai khi đang nô đùa bên dưới.
Dưới nước những con cá mòi đang bơi thành bầy bỗng xếp thành chữ Laurey.
Darwin: aaaaaahhhhh.
Tiếng la lớn làm Erian thoát khỏi ảo tưởng, anh đứng lên vội cất viên ngọc trai và đi đến nơi có tiếng động phát ra.
Trong nhà kho của thuyền, Richad và Darwin trong bộ dạng trần truồng nằm cạnh nhau, thuyền trưởng Lepetor đang rất tức giận nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh ra lệnh.
Lepetor: trói chúng lại.
Chiếc thuyền đã trở về, những người phụ nữ đợi chồng bên bờ biển đứng thành vòng tròn quanh cảng, nhưng khi chiếc thuyền vừa cập bến, Lepetor với thân hình cao lớn, ông ta cao muốn gấp đôi người những phụ nữ, hai tay xách theo Richad và Darwin lê trên cát, họ nhổ máu từ miệng ra thành vệt dài dinh dính như pha keo.
Laurey rùng mình, tất cả lông tóc đều dựng đứng lên, cậu đặt tay lên ngực cố đè chặt trái tim nhảy loạn, âm thầm đứng trong đám đông đang xì xào.
Bertha: họ bị cắt lưỡi rồi.
Merry: khủng khiếp quá.
Lepetor rút con dao gâm bóng nháy bên hông ra giơ cao lên, giọng ông hùng hồn nói.
Lepetor: chính tay ta sẽ giết chết những con quỷ bệnh hoạn đe dọa đến cuộc sống bình yên của mọi người.
Lepetor: chúng mang bệnh dịch có thể lây lan ra với tất cả đàn ông, không có trẻ em được sinh ra, chúng ta sẽ bị tận diệt.
Ông dùng hai nhát cắt gọn ghẽ giết chết họ, hai cơ thể không nhắm mắt gục xuống nền cát, máu của họ tuông từ cổ hộng đổ dài trên cát đóng thành bãi huyết đặt làm cơn sóng khó mà cuốn trôi.
Laurey nắm chặt đôi bàn tay rung rẩy vào nhau, ánh nhìn cậu đã nhìn thấy Erian trong đám thủy thủ, cố tình nhìn thẳng vào mắt anh xem anh ta có suy nghĩ gì, Erian khi đó đang trốn tránh mắt nhắm kịt lại nhìn đi nơi khác, hành động hèn hạ đó khiến Laurey tức điến người.
Cậu đi khỏi nơi đó, chạy đến khu rừng đã bị sự tức giận và sợ hãi làm phát khóc, giấc mơ hạnh phúc bên Erian từ đó vỡ tan từng mảnh, đưa tay dụi mắt như đứa trẻ, nhanh chóng cậu biết phải bỏ suy nghĩ yếu đuối ra khỏi đâu, cố hít thở sâu để vỗ về trấn an bản thân.
Laurey: không sao, không sao Laurey, mày không cần tên hèn đó.
Laurey: nín ngay, anh ta là con chó đeo chân Lepetor, mày không thích anh ta, Laurey không cần Erian, được rồi.
Cậu về nói với bà chuyện đó, ở trong nhà còn có cả Simon, họ quyết định khi gom đủ tiền sẽ tìm cớ rời đi, đến Gasryva.
Simon: ông ta đáng ghét vậy có để chúng ta rời đi không?
Laurey: không được cũng phải được, lão ta mang phẫn nộ với mình trút lên người hai người họ, trước giờ cũng giết không biết bao nhiêu là người, nhất định chúng ta sẽ rời khỏi đây, ông ta cũng phải trả giá.
Auranna: Laurey, mỗi con người đều có số mệnh của họ, con chẳng cần gây hại cho họ, họ cũng sẽ tự nhận hậu quả.
Laurey: đến lúc ông ta nhận hậu quả thì nơi này không còn giống nơi để con người sống nữa rồi.
Auranna đã là một bà cụ yếu ớt, mọi quyết định của Laurey bà đều ủng hộ, bà không muốn vì tuổi già của bà mà kiềm chân cậu lại, càng không muốn gò bó để cậu trở thành người xấu xa.
Laurey đã đến tìm Andy nói với cậu ta tất cả mọi chuyện, cậu ta khi biết được tin đó nước mắt cứ giàn dụa tuông tuông trên gương mặt, tức tửi bước đến ôm chặt Laurey, cánh ta cậu ta có nhiều có bắp xiết chặt đến nổi Laurey khó thở, cậu biết cậu ta buồn thế nào, bàn tay dịu dàng xoa lên lưng nhè nhẹ vỗ về.
Andy đã ngưng khóc gục lên vai Laurey.
Áp toàn bộ ngực vào nhau, Laurey có thể cảm nhận được từng luồng hơi trong lồng ngực cậu ta gấp gáp, giọt nước mắt thấm ướt cả lưng áo Laurey, khiến cậu rưng rưng muốn khóc theo.
Laurey: có lẽ cả cuộc đời cũng không có cơ hội gặp lại, nhưng mình chúc cậu có cuộc cuộc sống hạnh phúc nhé, nếu gặp lại mình sẽ dắt cậu đến Gasryva, mình hứa.
Andy càng xiết chặt Laurey hơn: không được.
Laurey đợi cậu ta không còn xúc động nữa, đến khi Andy không còn nước mắt để khóc, trở thành bộ dạng thất thần, Laurey mới gỡ tay cậu ta ra, khi cậu vừa bước đi thì Andy lại tiếp tục níu cậu lại.
Laurey lần này hạ quyết tâm, cậu dùng tay quật ngã Andy mạnh xuống cát, bản thân chạy nhanh rời khỏi đó.
Laurey: tạm biệt, hẹn gặp lại.
Buổi chiều hôm đó Laurey, Simon đã cùng bà Auranna đi đến Gasryva, chiếc xe bò nặng nề mang theo cả núi hành lý, tất cả mọi thứ trong căn nhà nhỏ của hai bà cháu đựng trong chiếc bao lớn cao khoảng hơn 4 mét.
Họ đi ngang lúc Erian đang ngồi bên bãi cát ngắm nhìn hoàng hôn, cơn gió thổi tóc cậu xất ngược phập phồng, gương mặt thẫn thờ buồn rười rượi.
Laurey lấy hòn đá chọi vào Erian.
Laurey: anh không đi sao?
Erian mang nặng tâm trạng từ từ nói: thuyền trưởng là người có ơn với anh, ông ấy giống như cha anh vậy, anh không thể bỏ ông ấy lại được.
Laurey trò chuyện nhưng con bò kéo hành lý chưa từng dừng lại, cậu biết rỏ Erian nên không muốn thuyết phục anh ta làm gì, song khóe miệng lại mấp máy buông ra những lời tận đáy lòng.
Laurey: ông ta biết anh là người đồng tính sẽ giết anh nhanh hơn ai hết, bởi ông ta kỳ vọng vào anh nhiều thì sẽ thất vọng càng nhiều.
Laurey: anh không muốn có một tương lai khác thì cứ sống giấu diếm tới già tới chết, sống cuộc đời đau khổ ở nơi này đi.
Laurey: bây giờ anh đi cùng tôi sẽ đối xử với anh khác, nếu lở khi chúng ta có gặp lại tôi sẽ đối xử với anh khác, lúc đó anh đừng trách cuộc đời đối xử tệ với anh.
Simon chỉ mỉm cười nể trọng gật đầu với Erian: tạm biệt anh nhé.
Erian có làn da nâu loang loáng mồ hôi, mái tóc den dày vuốt ngược bay bay trong cơn gió, những múi cơ nhẵn bóng mồ hôi, anh một viên ngọc trai to bản ngắm nghía.
Vài có cá heo đuổi theo mũi tàu linh hoạt như sóng biển, phát ra tiếng kêu vui tai khi đang nô đùa bên dưới.
Dưới nước những con cá mòi đang bơi thành bầy bỗng xếp thành chữ Laurey.
Darwin: aaaaaahhhhh.
Tiếng la lớn làm Erian thoát khỏi ảo tưởng, anh đứng lên vội cất viên ngọc trai và đi đến nơi có tiếng động phát ra.
Trong nhà kho của thuyền, Richad và Darwin trong bộ dạng trần truồng nằm cạnh nhau, thuyền trưởng Lepetor đang rất tức giận nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh ra lệnh.
Lepetor: trói chúng lại.
Chiếc thuyền đã trở về, những người phụ nữ đợi chồng bên bờ biển đứng thành vòng tròn quanh cảng, nhưng khi chiếc thuyền vừa cập bến, Lepetor với thân hình cao lớn, ông ta cao muốn gấp đôi người những phụ nữ, hai tay xách theo Richad và Darwin lê trên cát, họ nhổ máu từ miệng ra thành vệt dài dinh dính như pha keo.
Laurey rùng mình, tất cả lông tóc đều dựng đứng lên, cậu đặt tay lên ngực cố đè chặt trái tim nhảy loạn, âm thầm đứng trong đám đông đang xì xào.
Bertha: họ bị cắt lưỡi rồi.
Merry: khủng khiếp quá.
Lepetor rút con dao gâm bóng nháy bên hông ra giơ cao lên, giọng ông hùng hồn nói.
Lepetor: chính tay ta sẽ giết chết những con quỷ bệnh hoạn đe dọa đến cuộc sống bình yên của mọi người.
Lepetor: chúng mang bệnh dịch có thể lây lan ra với tất cả đàn ông, không có trẻ em được sinh ra, chúng ta sẽ bị tận diệt.
Ông dùng hai nhát cắt gọn ghẽ giết chết họ, hai cơ thể không nhắm mắt gục xuống nền cát, máu của họ tuông từ cổ hộng đổ dài trên cát đóng thành bãi huyết đặt làm cơn sóng khó mà cuốn trôi.
Laurey nắm chặt đôi bàn tay rung rẩy vào nhau, ánh nhìn cậu đã nhìn thấy Erian trong đám thủy thủ, cố tình nhìn thẳng vào mắt anh xem anh ta có suy nghĩ gì, Erian khi đó đang trốn tránh mắt nhắm kịt lại nhìn đi nơi khác, hành động hèn hạ đó khiến Laurey tức điến người.
Cậu đi khỏi nơi đó, chạy đến khu rừng đã bị sự tức giận và sợ hãi làm phát khóc, giấc mơ hạnh phúc bên Erian từ đó vỡ tan từng mảnh, đưa tay dụi mắt như đứa trẻ, nhanh chóng cậu biết phải bỏ suy nghĩ yếu đuối ra khỏi đâu, cố hít thở sâu để vỗ về trấn an bản thân.
Laurey: không sao, không sao Laurey, mày không cần tên hèn đó.
Laurey: nín ngay, anh ta là con chó đeo chân Lepetor, mày không thích anh ta, Laurey không cần Erian, được rồi.
Cậu về nói với bà chuyện đó, ở trong nhà còn có cả Simon, họ quyết định khi gom đủ tiền sẽ tìm cớ rời đi, đến Gasryva.
Simon: ông ta đáng ghét vậy có để chúng ta rời đi không?
Laurey: không được cũng phải được, lão ta mang phẫn nộ với mình trút lên người hai người họ, trước giờ cũng giết không biết bao nhiêu là người, nhất định chúng ta sẽ rời khỏi đây, ông ta cũng phải trả giá.
Auranna: Laurey, mỗi con người đều có số mệnh của họ, con chẳng cần gây hại cho họ, họ cũng sẽ tự nhận hậu quả.
Laurey: đến lúc ông ta nhận hậu quả thì nơi này không còn giống nơi để con người sống nữa rồi.
Auranna đã là một bà cụ yếu ớt, mọi quyết định của Laurey bà đều ủng hộ, bà không muốn vì tuổi già của bà mà kiềm chân cậu lại, càng không muốn gò bó để cậu trở thành người xấu xa.
Laurey đã đến tìm Andy nói với cậu ta tất cả mọi chuyện, cậu ta khi biết được tin đó nước mắt cứ giàn dụa tuông tuông trên gương mặt, tức tửi bước đến ôm chặt Laurey, cánh ta cậu ta có nhiều có bắp xiết chặt đến nổi Laurey khó thở, cậu biết cậu ta buồn thế nào, bàn tay dịu dàng xoa lên lưng nhè nhẹ vỗ về.
Andy đã ngưng khóc gục lên vai Laurey.
Áp toàn bộ ngực vào nhau, Laurey có thể cảm nhận được từng luồng hơi trong lồng ngực cậu ta gấp gáp, giọt nước mắt thấm ướt cả lưng áo Laurey, khiến cậu rưng rưng muốn khóc theo.
Laurey: có lẽ cả cuộc đời cũng không có cơ hội gặp lại, nhưng mình chúc cậu có cuộc cuộc sống hạnh phúc nhé, nếu gặp lại mình sẽ dắt cậu đến Gasryva, mình hứa.
Andy càng xiết chặt Laurey hơn: không được.
Laurey đợi cậu ta không còn xúc động nữa, đến khi Andy không còn nước mắt để khóc, trở thành bộ dạng thất thần, Laurey mới gỡ tay cậu ta ra, khi cậu vừa bước đi thì Andy lại tiếp tục níu cậu lại.
Laurey lần này hạ quyết tâm, cậu dùng tay quật ngã Andy mạnh xuống cát, bản thân chạy nhanh rời khỏi đó.
Laurey: tạm biệt, hẹn gặp lại.
Buổi chiều hôm đó Laurey, Simon đã cùng bà Auranna đi đến Gasryva, chiếc xe bò nặng nề mang theo cả núi hành lý, tất cả mọi thứ trong căn nhà nhỏ của hai bà cháu đựng trong chiếc bao lớn cao khoảng hơn 4 mét.
Họ đi ngang lúc Erian đang ngồi bên bãi cát ngắm nhìn hoàng hôn, cơn gió thổi tóc cậu xất ngược phập phồng, gương mặt thẫn thờ buồn rười rượi.
Laurey lấy hòn đá chọi vào Erian.
Laurey: anh không đi sao?
Erian mang nặng tâm trạng từ từ nói: thuyền trưởng là người có ơn với anh, ông ấy giống như cha anh vậy, anh không thể bỏ ông ấy lại được.
Laurey trò chuyện nhưng con bò kéo hành lý chưa từng dừng lại, cậu biết rỏ Erian nên không muốn thuyết phục anh ta làm gì, song khóe miệng lại mấp máy buông ra những lời tận đáy lòng.
Laurey: ông ta biết anh là người đồng tính sẽ giết anh nhanh hơn ai hết, bởi ông ta kỳ vọng vào anh nhiều thì sẽ thất vọng càng nhiều.
Laurey: anh không muốn có một tương lai khác thì cứ sống giấu diếm tới già tới chết, sống cuộc đời đau khổ ở nơi này đi.
Laurey: bây giờ anh đi cùng tôi sẽ đối xử với anh khác, nếu lở khi chúng ta có gặp lại tôi sẽ đối xử với anh khác, lúc đó anh đừng trách cuộc đời đối xử tệ với anh.
Simon chỉ mỉm cười nể trọng gật đầu với Erian: tạm biệt anh nhé.