Chương 18: Vết bỏng
“Ánh Hy, hơi đau một chút, em ráng chịu đựng tí nhé”
Đáp lại Thành Hàn vẫn là sự im lặng. Lâm Ánh Hy bây giờ dựa đầu vào tường, mắt nhắm lại, gương mặt nhợt nhạt không có chút sức sống nào...
Thành Hàn tiến hành sát trùng, bôi thuốc cho cô. Nhưng một tiếng than đau, một cái nhíu mày Lâm Ánh Hy cũng không có khiến cho tất cả mọi người đều rất lo sợ.
Sau khi hướng dẫn xong, tất cả mọi người ra ngoài để lại Lâm Ánh Hy cùng 2 người hầu gái bôi thuốc cho cô
Ở bên ngoài phòng...
“Tình trạng của Ánh Hy thật sự làm tôi rất lo lắng” Thành Hàn
“Tôi cũng thấy vậy. Cảm thấy em ấy đang có vấn đề gì đó” Vũ Âu
...
“Á...” tiếng hét từ cô hầu gái vang lên làm bọn họ giật mình. Thành Hàn lo lắng vội đập vào cửa
“Có chuyện gì thế?”
Một cô hầu gái gương mặt hoảng sợ mở cửa lao nhanh ra ngoài. Cô ta khóc đến đỏ cả mắt
“Có chuyện gì?”
“...Trên...trên...trên lưng Thiếu Phu nhân...có...có vết bỏng...bỏng”
“Vết bỏng sao?” Thành Hàn nghe thấy định đi vào trong nhưng bị Vũ Âu kéo tay lại
“Thành Hàn, dù gì Ánh Hy cũng là vợ của Thành Khải, cũng được chúng ta gọi một tiếng em dâu. Cậu lao vào như thế không nên đâu”
Vũ Âu biết Thành Hàn cư xử như thế là vì tấm lòng của một bác sĩ chứ không phải vì chuyện khác. Nhưng cũng không nên làm như vậy
Thành Hàn nghe thấy thì mới bình tĩnh lại.
Vĩnh Huy đưa điện thoại của mình cho cô hầu gái đó
“Cô vào chụp lại mấy vết bỏng đó giúp tôi đi”
“Dạ, tôi đi ngay”
Rất nhanh sau đó, bọn họ nhìn thấy vết bỏng của Lâm Ánh Hy. Thành Hàn rất chăm chú nhìn xem đó là loại bỏng gì.
Còn Vĩnh Huy thì nhìn cũng không biết. Anh ta điều tra, phá bao nhiêu loại án, có bỏng xăng, bỏng dầu...nhưng vết bỏng này thật sự rất lạ.
“Là keo nến”
“Sao?”
“Là vết bỏng do keo nến. Không được rồi. Hộp thuốc, lấy hộp thuốc của tôi lại đây” Thành Hàn hét lớn.
Cả một buổi sáng bọn họ xử lý vết thương cho Lâm Ánh Hy. Quản gia Cố mang cháo lên cho cô thì thấy hai người hầu nữ đang cho cô đi ngủ.
Vì lưng cô bị thương nên chỉ có thể nằm nghiêng. Một người trong số họ đang trông chừng cô, sợ cô xoay người.
Tất cả mọi người trong nhà đều rất thương và yêu quý Lâm Ánh Hy. Nhìn thấy cô tuổi nhỏ mà chịu những cảnh thế này, nhìn thấy cô mỗi tối đều ở một góc khóc, nhìn thấy một Lâm Ánh Hy nhỏ bé, đơn độc và đáng thương đến nhường nào...
Thành Hàn, Vĩnh Huy và Vũ Âu cũng không rời đi mà đang ở phòng khách đợi Trịnh Thành Khải về hỏi cho rõ ràng.
Lâm Ánh Hy chính là người được cả ba người bọn họ đón về Trịnh gia, xem cô như một người em gái, bây giờ lại thấy cô như vậy bọn họ dĩ nhiên sẽ không lùi bước mà bảo vệ cô
“Tôi thấy vết thương trên người cô ấy hình như cũng từ rất lâu rồi phải không?” Vũ Âu
“Đúng vậy. Theo như tôi điều tra được là do ông Lâm đánh Ánh Hy từ khi em ấy còn nhỏ tới bây giờ” Vĩnh Huy
“Lúc đầu tôi khám cho Ánh Hy đã biết cô ấy bị bạo lực, thì ra không ngờ lại là ông Lâm” Thành Hàn
“Thiếu gia đánh Thiếu phu nhân bằng roi rồi rời đi, cũng không có dụng cụ gì khác. Tôi cũng không biết làm sao Thiếu phu nhân lại bị bỏng”
Bọn họ nghe thấy Quản gia Cố nói thế thì có chút ngạc nhiên. Nếu lời Quản gia Cố nói không sai...vậy...
“Vết bỏng đó cũng khoảng 3 ngày.” Thành Hàn chắc chắn như thế.
Nếu thật sự không phải do Trịnh Thành Khải làm thì người có thể làm là...
“Sao ba anh lại có mặt ở đây cả thế?”
An Linh xuất hiện bất ngờ, 3 người cũng rất nhanh trả lời cô ta
“À, bọn anh có việc” Vĩnh Huy
“Việc gì vậy ạ?”
Trước mặt 3 người họ An Linh vẫn tỏ vẻ dịu dàng, ngây thơ không biết chuyện. Những người làm trong nhà đều nhìn cô ta bằng đôi mắt khinh thường
“À việc của bọn anh...cũng không liên quan gì đến em đâu”
Vĩnh Huy trước giờ là người thẳng tính, trả lời chẳng bao giờ chừa mặt mũi cho ai.
An Linh nghe thấy câu trả lời thì đơ người. Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng. Vũ Âu thấy vậy thì cũng nói thêm vào
“Cũng không có gì quan trọng đâu em. Bọn anh ngồi ở đây một chút rồi đi ngay ấy mà”
“Ra là vậy. Vậy các anh ngồi chơi nhé, em xin phép”
“Được”
An Linh rời đi, Vũ Âu cũng thu lại nụ cười khi nãy. Còn An Linh khi về phòng thì tức giận không thôi
“Cái tên Vĩnh Huy đáng ghét. Ỷ cả gia tộc anh ta 4 đời có công với đất nước trong quân đội và công an mà hóng hách lên mặt à. Nói chuyện như tát thẳng vào mặt mình từ lúc ở quán bar tới giờ. Khốn khiếp.”
Dưới lầu 3 người bọn họ ngồi đợi Trịnh Thành Khải về. Trong lúc đó, họ nhận được thông báo từ cô giúp việc là Lâm Ánh Hy đã tỉnh lại nhưng...
“Sao? Cô ấy không chịu ăn gì à?” Thành Hàn
“Dạ, đúng vậy”
“Thiếu phu nhân 3 hôm nay chưa ăn gì rồi. Để tôi lên xem thế nào. Ba cậu ngồi đây đợi một chút” Quản gia Cố lên tiếng
“Được”
Trên lầu 3, Quản gia Cố sau khi đã giải thích rõ với Lâm Ánh Hy thì cô cũng chịu ăn nửa bát cháo. Cô uống thuốc Thành Hàn kê cho rồi nằm nghỉ ngơi. Quản gia Cố cho hai người giúp việc dọn dẹp rồi cùng ông đi xuống lầu. Vừa xuống tới đã nghe thấy ở dưới phòng khách có tiếng cãi vả...
➡️➡️➡️???❤️❤️❤️
Đáp lại Thành Hàn vẫn là sự im lặng. Lâm Ánh Hy bây giờ dựa đầu vào tường, mắt nhắm lại, gương mặt nhợt nhạt không có chút sức sống nào...
Thành Hàn tiến hành sát trùng, bôi thuốc cho cô. Nhưng một tiếng than đau, một cái nhíu mày Lâm Ánh Hy cũng không có khiến cho tất cả mọi người đều rất lo sợ.
Sau khi hướng dẫn xong, tất cả mọi người ra ngoài để lại Lâm Ánh Hy cùng 2 người hầu gái bôi thuốc cho cô
Ở bên ngoài phòng...
“Tình trạng của Ánh Hy thật sự làm tôi rất lo lắng” Thành Hàn
“Tôi cũng thấy vậy. Cảm thấy em ấy đang có vấn đề gì đó” Vũ Âu
...
“Á...” tiếng hét từ cô hầu gái vang lên làm bọn họ giật mình. Thành Hàn lo lắng vội đập vào cửa
“Có chuyện gì thế?”
Một cô hầu gái gương mặt hoảng sợ mở cửa lao nhanh ra ngoài. Cô ta khóc đến đỏ cả mắt
“Có chuyện gì?”
“...Trên...trên...trên lưng Thiếu Phu nhân...có...có vết bỏng...bỏng”
“Vết bỏng sao?” Thành Hàn nghe thấy định đi vào trong nhưng bị Vũ Âu kéo tay lại
“Thành Hàn, dù gì Ánh Hy cũng là vợ của Thành Khải, cũng được chúng ta gọi một tiếng em dâu. Cậu lao vào như thế không nên đâu”
Vũ Âu biết Thành Hàn cư xử như thế là vì tấm lòng của một bác sĩ chứ không phải vì chuyện khác. Nhưng cũng không nên làm như vậy
Thành Hàn nghe thấy thì mới bình tĩnh lại.
Vĩnh Huy đưa điện thoại của mình cho cô hầu gái đó
“Cô vào chụp lại mấy vết bỏng đó giúp tôi đi”
“Dạ, tôi đi ngay”
Rất nhanh sau đó, bọn họ nhìn thấy vết bỏng của Lâm Ánh Hy. Thành Hàn rất chăm chú nhìn xem đó là loại bỏng gì.
Còn Vĩnh Huy thì nhìn cũng không biết. Anh ta điều tra, phá bao nhiêu loại án, có bỏng xăng, bỏng dầu...nhưng vết bỏng này thật sự rất lạ.
“Là keo nến”
“Sao?”
“Là vết bỏng do keo nến. Không được rồi. Hộp thuốc, lấy hộp thuốc của tôi lại đây” Thành Hàn hét lớn.
Cả một buổi sáng bọn họ xử lý vết thương cho Lâm Ánh Hy. Quản gia Cố mang cháo lên cho cô thì thấy hai người hầu nữ đang cho cô đi ngủ.
Vì lưng cô bị thương nên chỉ có thể nằm nghiêng. Một người trong số họ đang trông chừng cô, sợ cô xoay người.
Tất cả mọi người trong nhà đều rất thương và yêu quý Lâm Ánh Hy. Nhìn thấy cô tuổi nhỏ mà chịu những cảnh thế này, nhìn thấy cô mỗi tối đều ở một góc khóc, nhìn thấy một Lâm Ánh Hy nhỏ bé, đơn độc và đáng thương đến nhường nào...
Thành Hàn, Vĩnh Huy và Vũ Âu cũng không rời đi mà đang ở phòng khách đợi Trịnh Thành Khải về hỏi cho rõ ràng.
Lâm Ánh Hy chính là người được cả ba người bọn họ đón về Trịnh gia, xem cô như một người em gái, bây giờ lại thấy cô như vậy bọn họ dĩ nhiên sẽ không lùi bước mà bảo vệ cô
“Tôi thấy vết thương trên người cô ấy hình như cũng từ rất lâu rồi phải không?” Vũ Âu
“Đúng vậy. Theo như tôi điều tra được là do ông Lâm đánh Ánh Hy từ khi em ấy còn nhỏ tới bây giờ” Vĩnh Huy
“Lúc đầu tôi khám cho Ánh Hy đã biết cô ấy bị bạo lực, thì ra không ngờ lại là ông Lâm” Thành Hàn
“Thiếu gia đánh Thiếu phu nhân bằng roi rồi rời đi, cũng không có dụng cụ gì khác. Tôi cũng không biết làm sao Thiếu phu nhân lại bị bỏng”
Bọn họ nghe thấy Quản gia Cố nói thế thì có chút ngạc nhiên. Nếu lời Quản gia Cố nói không sai...vậy...
“Vết bỏng đó cũng khoảng 3 ngày.” Thành Hàn chắc chắn như thế.
Nếu thật sự không phải do Trịnh Thành Khải làm thì người có thể làm là...
“Sao ba anh lại có mặt ở đây cả thế?”
An Linh xuất hiện bất ngờ, 3 người cũng rất nhanh trả lời cô ta
“À, bọn anh có việc” Vĩnh Huy
“Việc gì vậy ạ?”
Trước mặt 3 người họ An Linh vẫn tỏ vẻ dịu dàng, ngây thơ không biết chuyện. Những người làm trong nhà đều nhìn cô ta bằng đôi mắt khinh thường
“À việc của bọn anh...cũng không liên quan gì đến em đâu”
Vĩnh Huy trước giờ là người thẳng tính, trả lời chẳng bao giờ chừa mặt mũi cho ai.
An Linh nghe thấy câu trả lời thì đơ người. Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng. Vũ Âu thấy vậy thì cũng nói thêm vào
“Cũng không có gì quan trọng đâu em. Bọn anh ngồi ở đây một chút rồi đi ngay ấy mà”
“Ra là vậy. Vậy các anh ngồi chơi nhé, em xin phép”
“Được”
An Linh rời đi, Vũ Âu cũng thu lại nụ cười khi nãy. Còn An Linh khi về phòng thì tức giận không thôi
“Cái tên Vĩnh Huy đáng ghét. Ỷ cả gia tộc anh ta 4 đời có công với đất nước trong quân đội và công an mà hóng hách lên mặt à. Nói chuyện như tát thẳng vào mặt mình từ lúc ở quán bar tới giờ. Khốn khiếp.”
Dưới lầu 3 người bọn họ ngồi đợi Trịnh Thành Khải về. Trong lúc đó, họ nhận được thông báo từ cô giúp việc là Lâm Ánh Hy đã tỉnh lại nhưng...
“Sao? Cô ấy không chịu ăn gì à?” Thành Hàn
“Dạ, đúng vậy”
“Thiếu phu nhân 3 hôm nay chưa ăn gì rồi. Để tôi lên xem thế nào. Ba cậu ngồi đây đợi một chút” Quản gia Cố lên tiếng
“Được”
Trên lầu 3, Quản gia Cố sau khi đã giải thích rõ với Lâm Ánh Hy thì cô cũng chịu ăn nửa bát cháo. Cô uống thuốc Thành Hàn kê cho rồi nằm nghỉ ngơi. Quản gia Cố cho hai người giúp việc dọn dẹp rồi cùng ông đi xuống lầu. Vừa xuống tới đã nghe thấy ở dưới phòng khách có tiếng cãi vả...
➡️➡️➡️???❤️❤️❤️