Chương 17: Bày tỏ
Tháng ba xuân về vạn vật hồi sinh, mặt đất khoác lên mình bộ quần áo mới màu xanh dịu dàng, Biệt Lý cũng khoác lên mình bộ quần áo đi làm mới có màu hồng phấn.
“Chết tiệt, thật sự là gợi tình mà.”
Biệt Lý quan sát quần áo của mình qua cửa kính sẫm màu, lẩm bẩm cho ra một đánh giá.
Không trách cô có thành kiến, bộ đồ âu phục này nhìn từ bên ngoài rất giống trống không, cổ áo chữ V sâu lộ khe ngực, áo lót cổ thấp ở bên trong nhìn như không tồn tại, ôm sát ngực và chiết lại ở vòng eo.
Điều này rất phổ biến trong các bộ phim nóng tình cảm kinh điển của một quốc gia châu Á nào đó, ngoại trừ sự cám dỗ của áo sơ mi trắng và đồng phục, còn lại đều là kiểu này.
Biệt Lý lại thở dài, kéo kéo áo lót trong lên cao, với bộ đồ này nếu nói bán trà sữa thì người ta sẽ hiểu nhầm là sữa nào... Ồ, là sữa...
Bỗng nhiên tuyệt vọng quá.
Hơn nữa một giờ chỉ có mười đồng, tôi muốn phản đối! Muốn khiếu nại! Muốn đấu tranh đến cùng với thế giới tàn ác này!
“Sao lại ngây ngẩn ở đó, nhanh chóng dọn dẹp cái bàn bên ngoài đi, người ta còn chờ kìa.”
Ánh mắt uy nghiêm của ông chủ lia tới làm Biệt Lý lập tức sợ như gà con, đặt tất cả công lý của mình vào công việc dọn rác.
Ngực nhỏ công việc nặng, phân công rõ ràng.
Biệt Lý nhanh tay nhanh chân dọn dẹp ly trà sữa, lau bàn một lần thuận tiện mỉm cười mời anh đẹp trai vừa ngồi xuống gọi món.
Anh đẹp trai nhìn Biệt Lý: “Cô thích caramel hay vani?”
“Caramel đi.” Biệt Lý thuần thục vỗ mông ngực ông chủ, nói vô cùng hiên ngang chính nghĩa: “Thật ra trà sữa trong cửa hàng chúng tôi loại nào cũng ngon, muốn chất có chất, muốn lượng có lượng, muốn hương vị có hương vị, có thể mỗi ngày một ly không trùng nhau.”
Anh đẹp trai cười tủm tỉm nói: “Vậy gọi hai ly trà sữa caramel, tôi mời cô uống.”
“Sao không biết ngượng như vậy được.”
Biệt Lý thuận tay dọn dẹp vật còn thừa trên ba cái bàn lớn, cô bưng hai ly trà sữa tới, cậu một ly tôi một ly cắn ống hút đung đưa chân.
Không hề biết ngượng.
Anh chàng đẹp trai với đôi mắt tròn xoe cầm ống hút xoay tròn, nhìn dáng vẻ hơi lo lắng không yên.
Biệt Lý cười hì hì, bạn học nam này gần đây luôn đến mua trà sữa, bây giờ dáng vẻ mông mọc đinh này không cần hỏi cũng biết là có ý gì.
Anh đẹp trai bị cười thì sững sờ, cậu hít mũi một cái: “Cô cười gì?”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Cô định giơ hai cánh tay lên như anh em tốt nhưng bị hạn chế bởi đồng phục nên chỉ có thể lùi bước nở một nụ cười mơ hồ: “Tiểu Mặc Mặc, đừng căng thẳng, xem trọng ai thì nói với chị, chị tìm hiểu giúp cho.”
Biểu cảm của Trương Hải Mặc chợt phức tạp, há to miệng rồi ngậm lại.
“Nói đi.” Biệt Lý giật dây cậu: “Đây là yêu đấy cậu trai, gan dạ theo đuổi! Cuộc đời phải nếm thử nhiều thứ, ví dụ như đổi khẩu vị trà sữa.”
Lời Trương Hải Mặc định nói nghẹn ở cổ họng, giống như bây giờ hơi khó nói ra.
Biệt Lý uống trà sữa xong, dọn dẹp cửa hàng theo yêu cầu của ông chủ. Sau buổi trưa, người đến đây không nhiều nữa, có học sinh buổi chiều có lớp, có học sinh buổi chiều có hẹn.
Dù sao thì mùa xuân cũng đã đến rồi, Biệt Lý nhìn vũ khí của em gái D, một nửa được bọc trong bộ đồng phục, cuồn cuộn mãnh liệt…
Em gái D đấm đấm eo, những vết tàn nhang nhỏ trên mặt được cô ấy dùng kem che khuyết điểm che đi, khi ở gần mới nhìn ra một chút, cô ấy mệt quá không nói chuyện được.
Vì vậy, một giờ người ta làm mười lăm đồng cũng không phải không có đạo lý.
Biệt Lý liếc nhìn Trương Hải Mặc, lên đi, bây giờ không lên thì còn đợi đến khi nào?
Cẩu độc thân đầu óc chậm chạp làm tan nát lòng người.
Trương Hải Mặc ném trà sữa đã nguội lạnh đi, chậm rãi tới gần Biệt Lý khẽ hỏi: “Chị có bạn trai chưa?”
Biệt Lý bị thương nặng, đúng vậy, tôi không có, tôi nói lý luận suông đấy.
“Không có, thì sao?” Biệt Lý hung hăng nhìn cậu một cái.
Trước kia cô cũng không phải chưa có bạn trai, sau đó phát hiện trừ lãng phí thời gian thì chẳng có tác dụng gì, thế là cô hân hoan chia tay.
“À, tôi cảm thấy vừa rồi chị nói rất có đạo lý.” Trương Hải Mặc thành khẩn nhìn Biệt Lý: “Tôi thích chị, trùng hợp nếu chị không có bạn trai, hay là chị có muốn thử nói chuyện yêu đương với tôi chút không? Tôi sẽ đối xử tốt với chị.”
Đệt tôi nghe được cái gì vậy? Vẻ mặt Biệt Lý hoảng hốt, thế mà có người bày tỏ với tôi à?
Nhưng mà tên nhóc đẹp trai trước mặt còn đang mong đợi nhìn cô, vì thế Biệt Lý trầm ngâm một phen, từ chối cậu.
“Vì sao?”
Biệt Lý hỏi: “Cậu thích trà sữa caramel à?”
Trương Hải Mặc chân thành nói: “Thích.”
“À, tôi không thích, chúng ta không thích hợp.” Chia tay đi. Ba chữ phía sau bị cô cắt bỏ, suýt chút nữa đã nói cho sướng miệng rồi.
Dù nghe cứ như đùa nhưng Trương Hải Mặc cũng nghe ra Biệt Lý đang từ chối cậu.
Tuy rằng muốn làm bộ không thèm để ý nhưng mà vẫn hơi xấu hổ, thế là cậu lựa chọn rút lui sớm, lúc ra cửa còn đụng phải người khác. Sắc mặt Trương Hải Mặc hơi khó coi, nhưng nhìn thấy người tới vẫn miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.
“Thầy Văn.”
Văn Khúc gật đầu nhẹ.
Biệt Lý đang tự suy ngẫm vì cái miệng không nên thân của mình, thấy Văn Khúc tới lại không nhịn được, nói: “Hì hì, chào thầy Văn.”
Mặt Văn Khúc sầm sì.
“Ai chọc anh giận rồi?”
Văn Khúc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Biệt Lý sờ mũi, mặc dù cô không làm gì nhưng bị nhìn như vậy thì hơi chột dạ, hahaha kì lạ ghê.
“Buổi sáng hôm nay cô nói muốn đến bên dịch vụ dọn dẹp nhà xem thử.”
Em gái D ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nhìn về bên này.
“À, đúng đúng đúng.” Biệt Lý vỗ đầu một cái: “Tôi bận nên quên mất, may là có anh nhắc nhở tôi, cảm ơn anh nha thầy Văn.”
Mặt Văn Khúc không có biểu cảm gì: “Tôi cũng đi.”
Điều tra Giả Thành Nhân dùng nhân viên bán thời gian nào cần cả giáo sư đại học?
Chưa đợi Biệt Lý nghĩ kỹ vấn đề này, Văn Khúc đã kéo cô đi thay quần áo, ánh mắt anh phức tạp nhìn bộ đồng phục đặc biệt của cô, hỏi cô có muốn đi học không.
Biệt Lý mở to hai mắt, hỏi anh: “Ai học?”
“Chết tiệt, thật sự là gợi tình mà.”
Biệt Lý quan sát quần áo của mình qua cửa kính sẫm màu, lẩm bẩm cho ra một đánh giá.
Không trách cô có thành kiến, bộ đồ âu phục này nhìn từ bên ngoài rất giống trống không, cổ áo chữ V sâu lộ khe ngực, áo lót cổ thấp ở bên trong nhìn như không tồn tại, ôm sát ngực và chiết lại ở vòng eo.
Điều này rất phổ biến trong các bộ phim nóng tình cảm kinh điển của một quốc gia châu Á nào đó, ngoại trừ sự cám dỗ của áo sơ mi trắng và đồng phục, còn lại đều là kiểu này.
Biệt Lý lại thở dài, kéo kéo áo lót trong lên cao, với bộ đồ này nếu nói bán trà sữa thì người ta sẽ hiểu nhầm là sữa nào... Ồ, là sữa...
Bỗng nhiên tuyệt vọng quá.
Hơn nữa một giờ chỉ có mười đồng, tôi muốn phản đối! Muốn khiếu nại! Muốn đấu tranh đến cùng với thế giới tàn ác này!
“Sao lại ngây ngẩn ở đó, nhanh chóng dọn dẹp cái bàn bên ngoài đi, người ta còn chờ kìa.”
Ánh mắt uy nghiêm của ông chủ lia tới làm Biệt Lý lập tức sợ như gà con, đặt tất cả công lý của mình vào công việc dọn rác.
Ngực nhỏ công việc nặng, phân công rõ ràng.
Biệt Lý nhanh tay nhanh chân dọn dẹp ly trà sữa, lau bàn một lần thuận tiện mỉm cười mời anh đẹp trai vừa ngồi xuống gọi món.
Anh đẹp trai nhìn Biệt Lý: “Cô thích caramel hay vani?”
“Caramel đi.” Biệt Lý thuần thục vỗ mông ngực ông chủ, nói vô cùng hiên ngang chính nghĩa: “Thật ra trà sữa trong cửa hàng chúng tôi loại nào cũng ngon, muốn chất có chất, muốn lượng có lượng, muốn hương vị có hương vị, có thể mỗi ngày một ly không trùng nhau.”
Anh đẹp trai cười tủm tỉm nói: “Vậy gọi hai ly trà sữa caramel, tôi mời cô uống.”
“Sao không biết ngượng như vậy được.”
Biệt Lý thuận tay dọn dẹp vật còn thừa trên ba cái bàn lớn, cô bưng hai ly trà sữa tới, cậu một ly tôi một ly cắn ống hút đung đưa chân.
Không hề biết ngượng.
Anh chàng đẹp trai với đôi mắt tròn xoe cầm ống hút xoay tròn, nhìn dáng vẻ hơi lo lắng không yên.
Biệt Lý cười hì hì, bạn học nam này gần đây luôn đến mua trà sữa, bây giờ dáng vẻ mông mọc đinh này không cần hỏi cũng biết là có ý gì.
Anh đẹp trai bị cười thì sững sờ, cậu hít mũi một cái: “Cô cười gì?”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Cô định giơ hai cánh tay lên như anh em tốt nhưng bị hạn chế bởi đồng phục nên chỉ có thể lùi bước nở một nụ cười mơ hồ: “Tiểu Mặc Mặc, đừng căng thẳng, xem trọng ai thì nói với chị, chị tìm hiểu giúp cho.”
Biểu cảm của Trương Hải Mặc chợt phức tạp, há to miệng rồi ngậm lại.
“Nói đi.” Biệt Lý giật dây cậu: “Đây là yêu đấy cậu trai, gan dạ theo đuổi! Cuộc đời phải nếm thử nhiều thứ, ví dụ như đổi khẩu vị trà sữa.”
Lời Trương Hải Mặc định nói nghẹn ở cổ họng, giống như bây giờ hơi khó nói ra.
Biệt Lý uống trà sữa xong, dọn dẹp cửa hàng theo yêu cầu của ông chủ. Sau buổi trưa, người đến đây không nhiều nữa, có học sinh buổi chiều có lớp, có học sinh buổi chiều có hẹn.
Dù sao thì mùa xuân cũng đã đến rồi, Biệt Lý nhìn vũ khí của em gái D, một nửa được bọc trong bộ đồng phục, cuồn cuộn mãnh liệt…
Em gái D đấm đấm eo, những vết tàn nhang nhỏ trên mặt được cô ấy dùng kem che khuyết điểm che đi, khi ở gần mới nhìn ra một chút, cô ấy mệt quá không nói chuyện được.
Vì vậy, một giờ người ta làm mười lăm đồng cũng không phải không có đạo lý.
Biệt Lý liếc nhìn Trương Hải Mặc, lên đi, bây giờ không lên thì còn đợi đến khi nào?
Cẩu độc thân đầu óc chậm chạp làm tan nát lòng người.
Trương Hải Mặc ném trà sữa đã nguội lạnh đi, chậm rãi tới gần Biệt Lý khẽ hỏi: “Chị có bạn trai chưa?”
Biệt Lý bị thương nặng, đúng vậy, tôi không có, tôi nói lý luận suông đấy.
“Không có, thì sao?” Biệt Lý hung hăng nhìn cậu một cái.
Trước kia cô cũng không phải chưa có bạn trai, sau đó phát hiện trừ lãng phí thời gian thì chẳng có tác dụng gì, thế là cô hân hoan chia tay.
“À, tôi cảm thấy vừa rồi chị nói rất có đạo lý.” Trương Hải Mặc thành khẩn nhìn Biệt Lý: “Tôi thích chị, trùng hợp nếu chị không có bạn trai, hay là chị có muốn thử nói chuyện yêu đương với tôi chút không? Tôi sẽ đối xử tốt với chị.”
Đệt tôi nghe được cái gì vậy? Vẻ mặt Biệt Lý hoảng hốt, thế mà có người bày tỏ với tôi à?
Nhưng mà tên nhóc đẹp trai trước mặt còn đang mong đợi nhìn cô, vì thế Biệt Lý trầm ngâm một phen, từ chối cậu.
“Vì sao?”
Biệt Lý hỏi: “Cậu thích trà sữa caramel à?”
Trương Hải Mặc chân thành nói: “Thích.”
“À, tôi không thích, chúng ta không thích hợp.” Chia tay đi. Ba chữ phía sau bị cô cắt bỏ, suýt chút nữa đã nói cho sướng miệng rồi.
Dù nghe cứ như đùa nhưng Trương Hải Mặc cũng nghe ra Biệt Lý đang từ chối cậu.
Tuy rằng muốn làm bộ không thèm để ý nhưng mà vẫn hơi xấu hổ, thế là cậu lựa chọn rút lui sớm, lúc ra cửa còn đụng phải người khác. Sắc mặt Trương Hải Mặc hơi khó coi, nhưng nhìn thấy người tới vẫn miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.
“Thầy Văn.”
Văn Khúc gật đầu nhẹ.
Biệt Lý đang tự suy ngẫm vì cái miệng không nên thân của mình, thấy Văn Khúc tới lại không nhịn được, nói: “Hì hì, chào thầy Văn.”
Mặt Văn Khúc sầm sì.
“Ai chọc anh giận rồi?”
Văn Khúc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Biệt Lý sờ mũi, mặc dù cô không làm gì nhưng bị nhìn như vậy thì hơi chột dạ, hahaha kì lạ ghê.
“Buổi sáng hôm nay cô nói muốn đến bên dịch vụ dọn dẹp nhà xem thử.”
Em gái D ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nhìn về bên này.
“À, đúng đúng đúng.” Biệt Lý vỗ đầu một cái: “Tôi bận nên quên mất, may là có anh nhắc nhở tôi, cảm ơn anh nha thầy Văn.”
Mặt Văn Khúc không có biểu cảm gì: “Tôi cũng đi.”
Điều tra Giả Thành Nhân dùng nhân viên bán thời gian nào cần cả giáo sư đại học?
Chưa đợi Biệt Lý nghĩ kỹ vấn đề này, Văn Khúc đã kéo cô đi thay quần áo, ánh mắt anh phức tạp nhìn bộ đồng phục đặc biệt của cô, hỏi cô có muốn đi học không.
Biệt Lý mở to hai mắt, hỏi anh: “Ai học?”