Chương 77: Sở Nhi Ghen & Bày Tỏ Tình Cảm
Ngay vừa nãy, không khí lãng mạn vốn dĩ dành cho những đôi lứa đang yêu của cả hai, khung cảnh ngọt ngào tuy diễn nhưng thật bỗng chốc trở nên ngột ngạt đối với Sở Nhi khi cô bắt gặp cảnh tình tứ giữa Vương Nam Phong và Trà Đoan.
Vẻ mặt bình tĩnh của Nam Phong dành cho Nhã Đoan khiến lòng cô chùng xuống, ghen tuông và giận dữ bùng lên như lửa đốt. Đã vậy khi thấy cô hắn còn không nhanh chóng buông Trà Đoan ra mà đứng như trời trồng đón nhận cái ôm từ cô ta. Lại khiến tim cô đã đau giờ lại càng thêm đau.
Cảm xúc rối bời khiến Sở Nhi đứng lặng, ngón tay siết chặt thành quả đấm. Đây là màn kịch mà cô ta và hắn dựng lên hay sự thật phũ phàng mà cô phải đối mặt?
Sở Nhi cố kìm nén cơn nhói trong tim, giọng cũng trầm xuống lên tiếng nói:.
- " Tôi muốn về nhà!"
Nhìn thấy cô như vậy chẳng biết lý do tại sao hắn không những không bực bội cãi lại hay cố nói thêm mà lại chiều theo ý cô mà đưa cô về nhà.
Trên xe về nhà, cả hai không một ai lên tiếng. Nhưng lại khiến cô càng thêm tức giận, dù gì chuyện này hắn sai rõ mà sao lại không lên tiếng giải thích. Chẳng lẽ chuyện xảy ra khi nãy là thật nên hắn không cần giải thích.
Nhưng dù gì cả hai cũng đang diễn chẳng lẽ hắn không kìm nén được với Trà Đoan mà thể hiện rõ ràng như vậy sao. Chẳng phải đây là hành động không một chút tôn trọng bạn diễn.
Khi chiếc xe lăn bánh về đến sân nhà, Sở Nhi tức tốc mở cửa rồi đi vội lên nhà. Mọi người làm đang ở đó đều chứng kiến được. Vẻ mặt cả hai căng thẳng như vậy chẳng lẽ có chuyện xảy ra sao. Lúc sáng còn tình tứ vui vẻ bây giờ lại thành ra như thế này thật khiến căn biệt thự trở nên u ám.
- " Nghị Sở Nhi, em đứng lại cho tôi. "
Vương Nam Phong đuổi theo sau, giọng đầy khó chịu hét lên inh ỏi ngoài cửa.
Sở Nhi lên phòng khóa trái cửa lại, vứt túi xách sõng xà dưới nền đất, rồi leo lên giường đắp chăn phủ kín từ đầu đến chân mặc kệ lời đe dọa ngoài cửa
Sở Nhi cố gắng kìm nén cảm xúc rối loạn trong lòng. Cô biết rằng giữa mình và Vương Nam Phong chỉ là mối quan hệ giả tạo, một trò chơi không tên, nhưng dường như trái tim cô không thể hiểu được điều đó. Mỗi giọt nước mắt chực chờ trào ra như muốn khẳng định, dù là giả tạo, cô cũng không thể chấp nhận thấy anh bên người khác.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong trái tim, cả Sở Nhi và Vương Nam Phong đều nhận ra cả hai đều có tình cảm chân thật, chỉ là tự ái và sợ hãi đã khiến họ không thể thừa nhận.
- " Em mau mở cửa ra, nếu không đừng trách."
Hắn buông lời đe dọa nhưng mãi không có phản hồi từ cô khiến lòng hắn càng như lửa đốt, không kiềm được đưa chân đạp phá cửa đi vào.
Hắn đi tới kéo tung chăn ra khỏi người cô nắm tay kéo cô ngồi dậy.
- " Em điên gì trong người mà dám hành xử như vậy trước mặt ba và dì tôi?"
- "…"
- " Nghị Sở Nhi, em coi thường tôi?"
- " Hử? Coi thường anh… vậy anh xem tôi là gì. Là rác hay không khí mà dám ngang nhiên ve vãn bên Nhãn Trà Đoan trong khi đang cùng tôi diễn. Trong khi tôi đã cố gắng tròn vai, còn anh anh lại không nhịn được mà phải viện cớ ra ngoài tình tứ với cô ta à?"
- " Ai nói em là tôi ve vãn, tình tứ với cô ta?"
- " Chẳng phải chính mắt tôi nhìn thấy ư."
Khóe mắt cô bây giờ đã ứ đỏ lại khiến hắn không đành lòng mà cố diễn được nữa. Ban đầu hắn muốn trêu chọc xem biểu hiện của cô và muốn cô tự thừa nhận là bản thân đang ghen nhưng khi thấy cô chịu ấm ức hắn bèn không đành lòng.
Nhưng như vậy cũng đủ chứng tỏ là cô ghen thật nên hắn càng không nhịn được mà bật cười khoái chí. Hắn lại gần ngồi xuống đối diện cô, nhìn gương mặt đang từ từ đỏ ửng khi phản ứng với câu nói của mình khiến hắn như mở cờ trong bụng.
- " Sở Nhi, em ghen sao."
Thấy hắn bật cười, thay vì tức giận như ban nãy thì lần này hắn cười phá lên. Chợt nhận ra đây chính là cái bẫy mà hắn giương ra khiến cô phút chốc im lặng mà đỏ mặt.Nhưng vì để giữ dành cái sỉ diện đã có trong máu nên cô đành lên tiếng bát bỏ:
- " Ai thèm ghen chứ, anh là cái thá gì mà tôi phải ghen?"
- " Là chồng em đây, ban nãy em ghen đến phát quạu với tôi. Bây giờ sao im ắng thế."
Cô tức nhận vung tay đánh lia lịa vào lòng ngực hắn, cảm xúc bây giờ không kiềm chế được nữa mà òa khóc,giọng nói đầy ấm ức nói:
- " Anh lừa tôi, đồ tồi, đồ khốn nạn. Anh mau cút ra khỏi đây cho tôi."
Thấy cô bật khóc hắn lại không dám đùa giỡn nữa nghiêm túc mặc kệ sự vùng vẫy đấm đá liên tục của cô mà kéo cô lại ôm cô vào lòng:
Ngoan đừng khóc nữa, tôi sai rồi."
Cô ra sức đẩy hắn thoát khỏi cái ôm chặt của Vương Nam Phong nhưng lại bất lực vì tốn công vô ích lại chẳng thể lay động một tí lực từ cánh tay hắn. Bất lực cô hét toán cả lên:
- “Đừng có động vào người tôi. Vương Nam Phong anh đê tiện lắm anh biết không.”
- " Em mà khóc nữa là tự thừa nhận là em đang ghen đấy."
Đang gào khóc nhưng lại nghe thấy lời nói của hắn cô lập tức nín khóc ngay lập tức. Có thể thấy sự lật mặt của cô nhanh còn hơn với tốc độ lật bàn tay của người bình thường.
- " Hức, tôi không có"
Cô cũng nhanh chóng lên tiếng phủ nhận dù đang vẫn bị nấc. Lại khiến hắn bật cười vì sự đáng yêu này.
- " Tự nhận mình ghen khó đến vậy à… hay tự nhận khi yêu tôi lại khiến em chán ghét?"
Vương Nam Phong bỗng dưng nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô nói điều mà hắn muốn nói từ nãy giờ.
Điều này lại như động trúng tim đen của cô phải sững người vì câu hỏi bất thình lình này. Cô định lên tiếng phủ nhận nhưng suy nghĩ lại thì không trả lời câu hỏi hắn nữa mà lại đặt câu hỏi. Câu hỏi khiến cô thắc mắc từ lâu đến giờ nhưng vẫn không dám hỏi tại vì vẫn chưa chắc chắn.
Đến bây giờ trong tình cảnh này cô lại thật sự muốn hỏi thật hắn, lật bài ngửa trước, nếu hắn nói không thì ok, cô sẽ hoan hỉ từ bỏ cái đoạn tình cảm mà không đáng có này, còn nếu có… thật sự cô không dám nghĩ tới điều này nhưng nếu thật vậy …
- " Kh…không…
Vương Nam Phong anh có yêu tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ thốt ra từ cô vang lên như một làn gió giữa căn phòng yên ắng này, khiến không gian như ngừng lại. Phản ứng ban đầu của Vương Nam Phong là sự im lặng. Ánh mắt anh dao động, dường như đang tìm câu trả lời trong nỗi vô vàn suy tư.
Không một lời được nói, hắn nhanh chóng vòng tay say gáy kéo cô lại với cự li cực gần và hôn cô, một nụ hôn sâu đầy tình cảm, kéo dài nhiều phút dưới ánh trăng rọi vào.
Ban đầu cô có phần ngạc nhiên, thậm chí phản kháng nhưng rồi biết trước kết quả sẽ không thể đẩy hắn ra nên đành thuận theo ý hắn mà choàng tay sau cổ hắn đáp lại nụ hôn. Động tác của cô dần trở nên mềm mại hơn, và cô chủ động choàng tay sau lưng Nam Phong, đáp lại nụ hôn ấy một cách ngọt ngào.
Cảm giác của cô lúc này vô cùng phức tạp. Nó như một làn sóng, chứa đựng sự ngạc nhiên, hạnh phúc và cảm xúc mãnh liệt từ sâu thẳm bên trong. Nụ hôn ban đầu có chút do dự, nhưng sau đó trở nên sâu đậm và mãnh liệt, khi cả hai cùng nhau đắm chìm trong khoảnh khắc đó, quên đi thời gian và không gian xung quanh.
Chẳng mấy chốc, khi họ tách ra, ánh mắt họ gặp nhau, chứa đầy tình cảm và sự hiểu biết sâu sắc về nhau. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nào được thốt ra, vì tất cả đã được thể hiện qua ánh mắt và trái tim. Tâm trạng và cảm xúc của họ sau nụ hôn là sự kỳ diệu của tình yêu, khiến cả hai nhận ra rằng họ đã tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
- " Sở Nhi, anh yêu em! Yêu em đến điên hết cả người."
Lời nói được diễn tả lại kèm theo biểu hiện cảm xúc lại khiến cô tin tưởng lòng như nở hoa. Hạnh phúc đến bật cười. Còn không để cô cười lâu hắn lại tò mò với câu trả lời của cô. Liền lên tiếng hỏi:
- " Còn em thì sao? Em không yêu anh ư?"
- " Em yêu anh Vương Nam Phong, tên ngốc nghếch, đáng ghét, xấu xa nhà anh… nhưng đó là lúc trước.
Còn bây giờ thì ghét rồi."
Không để hắn được như mong đợi dù gì ban nãy hắn trêu chọc cô đến mức làm cô khóc lên khóc xuống, bây giờ không thể nào dễ dàng để hắn được theo mong đợi.
- " Hử? Thật không?"
Hắn phì cười với câu trả lời này của cô nhưng lại hỏi lại lần nữa để xác thực.
- " Thật."
- " Vậy anh đi tìm Nhãn Trà Đoan."
- " Anh dám? "
- " Tại sao không? Dù gì người phụ nữ anh yêu đến dại người lại không yêu anh, thì anh ở lại làm gì chứ?"- Hắn lại vờ trêu chọc cô đến khi nào cô thừa nhận mới thôi.
- " Nếu anh dám đi tìm Nhãn Trà Đoan, em sẽ đến và trừng trị cô ta."- Sở Nhi lập tức đe dọa hắn.
- " Hahaha tiểu yêu tinh, lúc ghen em đáng yêu thật đó." -Hắn đưa tay cưng nựng má cô đầy yêu chiều.
- " Xía, bà đây không dám ghen."- Cô chu miệng phủ nhận.
Cả hai nói xong lại bật cười lên, dù cô không cần nói lại nhưng nhìn biểu hiện này cũng đủ minh chứng cô yêu anh.
Nhắc đến Nhãn Trà Đoan, Sở Nhi liền nhớ chuyện mà cô chứng kiến khi nãy nên liền trở mặt bực bội lần nữa, cô bắt hắn giải thích rõ lại chuyện ban nãy. Đằng này hắn không những nghiêm túc lại còn ngoan ngoãn kể rõ lại từng chi tiết.
Kể xong cô cũng chấp nhận mà không đá hoài gì nữa. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua và cũng ngờ cô ta một phần mà cả hai bày tỏ tình cảm và gỡ được khuất mắt.
Hắn định gọi điện người xử lý tội của Nhãn Trà Đoan nhưng suy nghĩ lại bèn tha. Hắn cảm ơn cô ta một phần vì nhờ vậy hắn mới được nhìn thấy cô vợ của mình ghen tuông. Nếu lần sau cô ta vẫn còn động đến thì chắc chắn hắn sẽ không nương tay lần hai
Vẻ mặt bình tĩnh của Nam Phong dành cho Nhã Đoan khiến lòng cô chùng xuống, ghen tuông và giận dữ bùng lên như lửa đốt. Đã vậy khi thấy cô hắn còn không nhanh chóng buông Trà Đoan ra mà đứng như trời trồng đón nhận cái ôm từ cô ta. Lại khiến tim cô đã đau giờ lại càng thêm đau.
Cảm xúc rối bời khiến Sở Nhi đứng lặng, ngón tay siết chặt thành quả đấm. Đây là màn kịch mà cô ta và hắn dựng lên hay sự thật phũ phàng mà cô phải đối mặt?
Sở Nhi cố kìm nén cơn nhói trong tim, giọng cũng trầm xuống lên tiếng nói:.
- " Tôi muốn về nhà!"
Nhìn thấy cô như vậy chẳng biết lý do tại sao hắn không những không bực bội cãi lại hay cố nói thêm mà lại chiều theo ý cô mà đưa cô về nhà.
Trên xe về nhà, cả hai không một ai lên tiếng. Nhưng lại khiến cô càng thêm tức giận, dù gì chuyện này hắn sai rõ mà sao lại không lên tiếng giải thích. Chẳng lẽ chuyện xảy ra khi nãy là thật nên hắn không cần giải thích.
Nhưng dù gì cả hai cũng đang diễn chẳng lẽ hắn không kìm nén được với Trà Đoan mà thể hiện rõ ràng như vậy sao. Chẳng phải đây là hành động không một chút tôn trọng bạn diễn.
Khi chiếc xe lăn bánh về đến sân nhà, Sở Nhi tức tốc mở cửa rồi đi vội lên nhà. Mọi người làm đang ở đó đều chứng kiến được. Vẻ mặt cả hai căng thẳng như vậy chẳng lẽ có chuyện xảy ra sao. Lúc sáng còn tình tứ vui vẻ bây giờ lại thành ra như thế này thật khiến căn biệt thự trở nên u ám.
- " Nghị Sở Nhi, em đứng lại cho tôi. "
Vương Nam Phong đuổi theo sau, giọng đầy khó chịu hét lên inh ỏi ngoài cửa.
Sở Nhi lên phòng khóa trái cửa lại, vứt túi xách sõng xà dưới nền đất, rồi leo lên giường đắp chăn phủ kín từ đầu đến chân mặc kệ lời đe dọa ngoài cửa
Sở Nhi cố gắng kìm nén cảm xúc rối loạn trong lòng. Cô biết rằng giữa mình và Vương Nam Phong chỉ là mối quan hệ giả tạo, một trò chơi không tên, nhưng dường như trái tim cô không thể hiểu được điều đó. Mỗi giọt nước mắt chực chờ trào ra như muốn khẳng định, dù là giả tạo, cô cũng không thể chấp nhận thấy anh bên người khác.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong trái tim, cả Sở Nhi và Vương Nam Phong đều nhận ra cả hai đều có tình cảm chân thật, chỉ là tự ái và sợ hãi đã khiến họ không thể thừa nhận.
- " Em mau mở cửa ra, nếu không đừng trách."
Hắn buông lời đe dọa nhưng mãi không có phản hồi từ cô khiến lòng hắn càng như lửa đốt, không kiềm được đưa chân đạp phá cửa đi vào.
Hắn đi tới kéo tung chăn ra khỏi người cô nắm tay kéo cô ngồi dậy.
- " Em điên gì trong người mà dám hành xử như vậy trước mặt ba và dì tôi?"
- "…"
- " Nghị Sở Nhi, em coi thường tôi?"
- " Hử? Coi thường anh… vậy anh xem tôi là gì. Là rác hay không khí mà dám ngang nhiên ve vãn bên Nhãn Trà Đoan trong khi đang cùng tôi diễn. Trong khi tôi đã cố gắng tròn vai, còn anh anh lại không nhịn được mà phải viện cớ ra ngoài tình tứ với cô ta à?"
- " Ai nói em là tôi ve vãn, tình tứ với cô ta?"
- " Chẳng phải chính mắt tôi nhìn thấy ư."
Khóe mắt cô bây giờ đã ứ đỏ lại khiến hắn không đành lòng mà cố diễn được nữa. Ban đầu hắn muốn trêu chọc xem biểu hiện của cô và muốn cô tự thừa nhận là bản thân đang ghen nhưng khi thấy cô chịu ấm ức hắn bèn không đành lòng.
Nhưng như vậy cũng đủ chứng tỏ là cô ghen thật nên hắn càng không nhịn được mà bật cười khoái chí. Hắn lại gần ngồi xuống đối diện cô, nhìn gương mặt đang từ từ đỏ ửng khi phản ứng với câu nói của mình khiến hắn như mở cờ trong bụng.
- " Sở Nhi, em ghen sao."
Thấy hắn bật cười, thay vì tức giận như ban nãy thì lần này hắn cười phá lên. Chợt nhận ra đây chính là cái bẫy mà hắn giương ra khiến cô phút chốc im lặng mà đỏ mặt.Nhưng vì để giữ dành cái sỉ diện đã có trong máu nên cô đành lên tiếng bát bỏ:
- " Ai thèm ghen chứ, anh là cái thá gì mà tôi phải ghen?"
- " Là chồng em đây, ban nãy em ghen đến phát quạu với tôi. Bây giờ sao im ắng thế."
Cô tức nhận vung tay đánh lia lịa vào lòng ngực hắn, cảm xúc bây giờ không kiềm chế được nữa mà òa khóc,giọng nói đầy ấm ức nói:
- " Anh lừa tôi, đồ tồi, đồ khốn nạn. Anh mau cút ra khỏi đây cho tôi."
Thấy cô bật khóc hắn lại không dám đùa giỡn nữa nghiêm túc mặc kệ sự vùng vẫy đấm đá liên tục của cô mà kéo cô lại ôm cô vào lòng:
Ngoan đừng khóc nữa, tôi sai rồi."
Cô ra sức đẩy hắn thoát khỏi cái ôm chặt của Vương Nam Phong nhưng lại bất lực vì tốn công vô ích lại chẳng thể lay động một tí lực từ cánh tay hắn. Bất lực cô hét toán cả lên:
- “Đừng có động vào người tôi. Vương Nam Phong anh đê tiện lắm anh biết không.”
- " Em mà khóc nữa là tự thừa nhận là em đang ghen đấy."
Đang gào khóc nhưng lại nghe thấy lời nói của hắn cô lập tức nín khóc ngay lập tức. Có thể thấy sự lật mặt của cô nhanh còn hơn với tốc độ lật bàn tay của người bình thường.
- " Hức, tôi không có"
Cô cũng nhanh chóng lên tiếng phủ nhận dù đang vẫn bị nấc. Lại khiến hắn bật cười vì sự đáng yêu này.
- " Tự nhận mình ghen khó đến vậy à… hay tự nhận khi yêu tôi lại khiến em chán ghét?"
Vương Nam Phong bỗng dưng nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô nói điều mà hắn muốn nói từ nãy giờ.
Điều này lại như động trúng tim đen của cô phải sững người vì câu hỏi bất thình lình này. Cô định lên tiếng phủ nhận nhưng suy nghĩ lại thì không trả lời câu hỏi hắn nữa mà lại đặt câu hỏi. Câu hỏi khiến cô thắc mắc từ lâu đến giờ nhưng vẫn không dám hỏi tại vì vẫn chưa chắc chắn.
Đến bây giờ trong tình cảnh này cô lại thật sự muốn hỏi thật hắn, lật bài ngửa trước, nếu hắn nói không thì ok, cô sẽ hoan hỉ từ bỏ cái đoạn tình cảm mà không đáng có này, còn nếu có… thật sự cô không dám nghĩ tới điều này nhưng nếu thật vậy …
- " Kh…không…
Vương Nam Phong anh có yêu tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ thốt ra từ cô vang lên như một làn gió giữa căn phòng yên ắng này, khiến không gian như ngừng lại. Phản ứng ban đầu của Vương Nam Phong là sự im lặng. Ánh mắt anh dao động, dường như đang tìm câu trả lời trong nỗi vô vàn suy tư.
Không một lời được nói, hắn nhanh chóng vòng tay say gáy kéo cô lại với cự li cực gần và hôn cô, một nụ hôn sâu đầy tình cảm, kéo dài nhiều phút dưới ánh trăng rọi vào.
Ban đầu cô có phần ngạc nhiên, thậm chí phản kháng nhưng rồi biết trước kết quả sẽ không thể đẩy hắn ra nên đành thuận theo ý hắn mà choàng tay sau cổ hắn đáp lại nụ hôn. Động tác của cô dần trở nên mềm mại hơn, và cô chủ động choàng tay sau lưng Nam Phong, đáp lại nụ hôn ấy một cách ngọt ngào.
Cảm giác của cô lúc này vô cùng phức tạp. Nó như một làn sóng, chứa đựng sự ngạc nhiên, hạnh phúc và cảm xúc mãnh liệt từ sâu thẳm bên trong. Nụ hôn ban đầu có chút do dự, nhưng sau đó trở nên sâu đậm và mãnh liệt, khi cả hai cùng nhau đắm chìm trong khoảnh khắc đó, quên đi thời gian và không gian xung quanh.
Chẳng mấy chốc, khi họ tách ra, ánh mắt họ gặp nhau, chứa đầy tình cảm và sự hiểu biết sâu sắc về nhau. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nào được thốt ra, vì tất cả đã được thể hiện qua ánh mắt và trái tim. Tâm trạng và cảm xúc của họ sau nụ hôn là sự kỳ diệu của tình yêu, khiến cả hai nhận ra rằng họ đã tìm thấy điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
- " Sở Nhi, anh yêu em! Yêu em đến điên hết cả người."
Lời nói được diễn tả lại kèm theo biểu hiện cảm xúc lại khiến cô tin tưởng lòng như nở hoa. Hạnh phúc đến bật cười. Còn không để cô cười lâu hắn lại tò mò với câu trả lời của cô. Liền lên tiếng hỏi:
- " Còn em thì sao? Em không yêu anh ư?"
- " Em yêu anh Vương Nam Phong, tên ngốc nghếch, đáng ghét, xấu xa nhà anh… nhưng đó là lúc trước.
Còn bây giờ thì ghét rồi."
Không để hắn được như mong đợi dù gì ban nãy hắn trêu chọc cô đến mức làm cô khóc lên khóc xuống, bây giờ không thể nào dễ dàng để hắn được theo mong đợi.
- " Hử? Thật không?"
Hắn phì cười với câu trả lời này của cô nhưng lại hỏi lại lần nữa để xác thực.
- " Thật."
- " Vậy anh đi tìm Nhãn Trà Đoan."
- " Anh dám? "
- " Tại sao không? Dù gì người phụ nữ anh yêu đến dại người lại không yêu anh, thì anh ở lại làm gì chứ?"- Hắn lại vờ trêu chọc cô đến khi nào cô thừa nhận mới thôi.
- " Nếu anh dám đi tìm Nhãn Trà Đoan, em sẽ đến và trừng trị cô ta."- Sở Nhi lập tức đe dọa hắn.
- " Hahaha tiểu yêu tinh, lúc ghen em đáng yêu thật đó." -Hắn đưa tay cưng nựng má cô đầy yêu chiều.
- " Xía, bà đây không dám ghen."- Cô chu miệng phủ nhận.
Cả hai nói xong lại bật cười lên, dù cô không cần nói lại nhưng nhìn biểu hiện này cũng đủ minh chứng cô yêu anh.
Nhắc đến Nhãn Trà Đoan, Sở Nhi liền nhớ chuyện mà cô chứng kiến khi nãy nên liền trở mặt bực bội lần nữa, cô bắt hắn giải thích rõ lại chuyện ban nãy. Đằng này hắn không những nghiêm túc lại còn ngoan ngoãn kể rõ lại từng chi tiết.
Kể xong cô cũng chấp nhận mà không đá hoài gì nữa. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua và cũng ngờ cô ta một phần mà cả hai bày tỏ tình cảm và gỡ được khuất mắt.
Hắn định gọi điện người xử lý tội của Nhãn Trà Đoan nhưng suy nghĩ lại bèn tha. Hắn cảm ơn cô ta một phần vì nhờ vậy hắn mới được nhìn thấy cô vợ của mình ghen tuông. Nếu lần sau cô ta vẫn còn động đến thì chắc chắn hắn sẽ không nương tay lần hai