Chương 78: Tình Yêu Nở Rộ !
Lưu ý:??? Chương này lần này cũng như lần trước, có thể lướt qua mà chẳng sợ bỏ sót chi tiết quan trọng của phần cốt truyện. Nếu độc giả nào không thích hay không đủ sự nhẫn nại có thể lướt nhanh sang khác.
- ---------------------‐-----------------------------
Chỉ vài phút trước cả hai còn ôm nhau đằm thắm trò chuyện tâm sự với nhau. Vài giây sau, bàn tay không phận sự của hắn từ lúc nào đã đưa vào bên trong áo ngủ của cô mà ra sức nhào nặn hai cặp “bánh bao” trước ngực Sở Nhi.
Sở Nhi bất lực mặt mày bây giờ chỉ có nhăn chứ không vui vẻ nổi, ra sức ngăn chặn hành động “biến thái” của hắn, cô gằng giọng:
- " Vương Nam Phong!"
- " Ơi anh đây."
Vẻ mặt hắn lúc này lại hí hửng hơn bao giờ hết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đấy cũng đủ hiểu tối nay cô chẳng thể nào yên giấc được.
Nếu bình thường, Sở Nhi sẽ phải phát bực lệ mà cãi lại hoặc chống đối kịch kiệt với hành động này, còn bây giờ cô lại nũng nịu cầu mong hắn sẽ" tha" với lý do này
- " Em muốn đi ngủ rồi."
Tay hắn vẫn mân mê từng bên bầu ngực của cô, vẻ mặt đôi phần thõa mãn, giọng nói bây giờ có chút khàn nhạt hơn:
- " Ừ em ngủ đi"
- " Tay anh cứ như này em ngủ thế nào được?"
Thuận nước đẩy tới, hắn ngồi bật dậy chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã chiếm thế thượng nghi lúc nào không hay, để cô ở dưới thân mình, đưa ra lời đề nghị:
- " Vậy thì đêm nay chúng ta cùng thức"
- " Không…"
Sở Nhi không kịp từ chối thì ánh mắt ba phần năn nỉ bảy phần cầu xin đã nhìn cô đầy dịu dàng:
- " Sở Nhi! Cho anh nha."
Bây giờ có trả lời có hay không thì vốn dĩ kết quả vẫn như một. Chẳng còn cách nào ngoài cái gật đầu đồng ý, cô ái ngại lên tiếng nỉ non:
- " Nh…nhưng mà nhẹ thôi nha"
- " Tuân lệnh bà xã"
Hứa hẹn thì như vậy chứ lúc làm nó khác lắm.
Hai bàn tay Vương Nam Phong không an phận chút nào, những ngón tay trượt dài luồn vào bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh trượt dài trên làn da mịn màng thơm tho của cô, mỗi nơi ngón tay ấy lướt qua đều như châm lên ngọn lửa tình mạnh mẽ.
Căn phòng ấm áp dưói ánh trăng bỗng chốc vì hành vi ám muội của hai người trở nên nóng bức, hơi thở dồn dập phát ra trên đôi môi của hắn và cô sau những nụ hôn sâu bất tận.
Nụ cười nở ra còn tươi hơn cả hoa lan tràn cả khuôn mặt tuấn tú, Vương Nam Phong hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của người nằm bên dưới,cánh mũi thon nhọn phập phồng hơi thở dồn dập, phía dưới là đôi môi đỏ mọng ẩm ướt đang mấp máy mời gọi, tất cả những gì trước mắt hắn đều chân thật đến nỗi khó tin, hắn hứng khởi cúi xuống áp mặt mình vào khuôn ngực căng tròn của cô, bàn tay từ tốn tuột đi chiếc váy vướng víu khỏi cơ thể ngọc ngà.
- " Ưm…"
Sở Nhi bị sự khiêu khích của hắn làm cho điên đảo, cô ưỡn cong người lên nghênh đón, thuận tiện cho hắn vùi sâu hơn vào khe rãnh dụ hoặc.
Dục hỏa cuồn cuộn bên dưới khiến cho hắn không còn giữ được sự bình tĩnh của mình, hắn dần nôn nóng hơn, bàn tay cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người xuống, sau đó tìm đến nơi nhạy cảm giữa hai đùi của cô cởi luôn lớp vải tam giác cuối cùng, đóa hoa nữ tính lần đầu tiên phơi bày trước mặt người khác, thật sự rất xinh đẹp, hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc vào nơi chứa ẩn đầy mật tình ấy.
Nhìn thấy được chút căng thẳng, lo lắng cố che giấu đi biểu hiện rõ trên gương mặt của Sở Nhi, hắn lại dịu dàng, từ tốn hơn, nhẫn nại tiếp tục kích thích những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô,mỉm cười giọng nói dụ dỗ trấn an:
- " Anh sẽ nhẹ nhàng."
Sở Nhi nhắm hờ mắt mắt tận hưởng cảm giác đê mê khoái lạc do hắn mang lại, từng tấc da tấc thịt trên cơ thể của cô đều được hắn hôn không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới phát hiện ra cô bình thường lạnh lùng là thế, cơ thể thật ra cũng vô cùng mẫn cảm, âm thanh thoát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của cô mới êm tai làm sao, hắn muốn được nghe nhiều hơn nữa.
- " Ưm…Phong… em không chịu nổi nữa rồi."
Hắn càng hưng phấn hơn khi nghe được giọng nói yêu kiều cộng cả lời van nài yếu ớt của cô, nơi nữ tính của người con gái bị hắn chơi đùa rất lâu, ngón tay vuốt ve trên đóa ngọc đỏ hỏn thừa dịp ấn mạnh xuống, lập tức nhận được sự biểu tình tích cực từ cơ thể khẩn trương của Sở Nhi, hắn chậm rãi phóng thích tiểu Phong nhỏ của mình ra bên ngoài.
Đôi mắt mơ màng của cô chậm chạp hé mở, đến khi nhìn thấy vật cứng to lớn liền không nhịn được mở to lên có chút sợ hãi, nhưng cô đã cố kiềm chế cảm xúc của mình xuống nhìn lên vẻ mặt chờ đợi của hắn, khẽ khàng thốt:
- " Phong…"
- " Gọi anh là gì nào?"
- " Tên đáng ghét."
- " Vậy anh không vào nữa."
- " HuHu anh bắt nạt em."
- " Hửm… Vậy thì nói yêu anh đi"
- " Em yêu anh Vương Nam Phong, tên xấu xa."
- " Haha anh cũng vậy."
Hài lòng với câu nói của cô cũng như là được sự chấp nhận của Sở Nhi, hắn mừng rỡ tiến vào đóa hoa đang mời gọi mình, có chút luống cuống nhưng vẫn kiên trì đi sâu vào bên trong một cách nhẹ nhàng, cảm nhận sự đau đớn từ biểu cảm chịu đựng của cô, hắn đau lòng hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt vỗ về:
- " Tiểu Nhi, thả lỏng đi, không đau đâu."
Đoàn tàu rượt khỏi hang sâu, hắn đưa tay chạm vào nơi tư mật, cửa hang vừa tiếp nhận vật to lớn thâm nhập nên vẫn còn đang hé mở.
Bây giờ cô giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà nghe lời, cố thả lỏng người để cho hắn dẫn dắt, sau một hồi chật vật với vật cứng quá khổ của Vương Nam Phong, cơ thể đau đớn cũng dần thích ứng len lõi sự khoái cảm qua từng thớ thịt, từng nhịp điệu của hắn cũng dần theo sự thích ứng của cô có chiều hướng gia tăng, được cô ôm ấp như thế làm cho hắn không thể chịu nổi rồi.
Cô vòng tay ôm chặt phía sau cổ của hắn bám lấy, môi lưỡi tìm đến nhau quyến luyến không rời, nơi gắn kết bên dưới cũng nhiệt tình đưa đẩy đem đến khoái cảm cuồn cuộn dâng trào, cảm xúc quen thuộc nhưng lần nào cũng có chút mới lạ chếnh choáng đến tê dại bao vây thân thể, làm cho cô cuốn theo sự điên đảo của người bên trên, vô lực tùy ý cho hắn làm càn.
- " A…"
Hai âm thanh vang lên gần như đồng điệu, Vương Nam Phong thở hổn hển gục đầu lên khuôn ngực phập phồng của cô, khoái cảm mãnh liệt như thể lần đầu vậy, chỉ cơ thể ở trên người con gái này.
Kiềm chế hành động, tốc độ liền giảm mạnh, cô thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm khi hắn biết lắng nghe, cứ như trước đây khi cả hai mới quen nhau thì cô chỉ có nước khóc thét.
Cứ mây mưa người nhiệt tình người ngất lên ngất xuống mãi vẫn chẳng được buông tha. Hắn cứ nói “một lần nữa thôi” mà tận đến ba giờ sáng vẫn chưa xong khiến cô phải gác tay lên trán suy nghĩ "tại sao thế gian này lại cho xuất hiện tên đàn ông này vậy? ".
…
- ---------------------‐-----------------------------
Chỉ vài phút trước cả hai còn ôm nhau đằm thắm trò chuyện tâm sự với nhau. Vài giây sau, bàn tay không phận sự của hắn từ lúc nào đã đưa vào bên trong áo ngủ của cô mà ra sức nhào nặn hai cặp “bánh bao” trước ngực Sở Nhi.
Sở Nhi bất lực mặt mày bây giờ chỉ có nhăn chứ không vui vẻ nổi, ra sức ngăn chặn hành động “biến thái” của hắn, cô gằng giọng:
- " Vương Nam Phong!"
- " Ơi anh đây."
Vẻ mặt hắn lúc này lại hí hửng hơn bao giờ hết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đấy cũng đủ hiểu tối nay cô chẳng thể nào yên giấc được.
Nếu bình thường, Sở Nhi sẽ phải phát bực lệ mà cãi lại hoặc chống đối kịch kiệt với hành động này, còn bây giờ cô lại nũng nịu cầu mong hắn sẽ" tha" với lý do này
- " Em muốn đi ngủ rồi."
Tay hắn vẫn mân mê từng bên bầu ngực của cô, vẻ mặt đôi phần thõa mãn, giọng nói bây giờ có chút khàn nhạt hơn:
- " Ừ em ngủ đi"
- " Tay anh cứ như này em ngủ thế nào được?"
Thuận nước đẩy tới, hắn ngồi bật dậy chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã chiếm thế thượng nghi lúc nào không hay, để cô ở dưới thân mình, đưa ra lời đề nghị:
- " Vậy thì đêm nay chúng ta cùng thức"
- " Không…"
Sở Nhi không kịp từ chối thì ánh mắt ba phần năn nỉ bảy phần cầu xin đã nhìn cô đầy dịu dàng:
- " Sở Nhi! Cho anh nha."
Bây giờ có trả lời có hay không thì vốn dĩ kết quả vẫn như một. Chẳng còn cách nào ngoài cái gật đầu đồng ý, cô ái ngại lên tiếng nỉ non:
- " Nh…nhưng mà nhẹ thôi nha"
- " Tuân lệnh bà xã"
Hứa hẹn thì như vậy chứ lúc làm nó khác lắm.
Hai bàn tay Vương Nam Phong không an phận chút nào, những ngón tay trượt dài luồn vào bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh trượt dài trên làn da mịn màng thơm tho của cô, mỗi nơi ngón tay ấy lướt qua đều như châm lên ngọn lửa tình mạnh mẽ.
Căn phòng ấm áp dưói ánh trăng bỗng chốc vì hành vi ám muội của hai người trở nên nóng bức, hơi thở dồn dập phát ra trên đôi môi của hắn và cô sau những nụ hôn sâu bất tận.
Nụ cười nở ra còn tươi hơn cả hoa lan tràn cả khuôn mặt tuấn tú, Vương Nam Phong hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của người nằm bên dưới,cánh mũi thon nhọn phập phồng hơi thở dồn dập, phía dưới là đôi môi đỏ mọng ẩm ướt đang mấp máy mời gọi, tất cả những gì trước mắt hắn đều chân thật đến nỗi khó tin, hắn hứng khởi cúi xuống áp mặt mình vào khuôn ngực căng tròn của cô, bàn tay từ tốn tuột đi chiếc váy vướng víu khỏi cơ thể ngọc ngà.
- " Ưm…"
Sở Nhi bị sự khiêu khích của hắn làm cho điên đảo, cô ưỡn cong người lên nghênh đón, thuận tiện cho hắn vùi sâu hơn vào khe rãnh dụ hoặc.
Dục hỏa cuồn cuộn bên dưới khiến cho hắn không còn giữ được sự bình tĩnh của mình, hắn dần nôn nóng hơn, bàn tay cởi nhanh chiếc áo sơ mi trên người xuống, sau đó tìm đến nơi nhạy cảm giữa hai đùi của cô cởi luôn lớp vải tam giác cuối cùng, đóa hoa nữ tính lần đầu tiên phơi bày trước mặt người khác, thật sự rất xinh đẹp, hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc vào nơi chứa ẩn đầy mật tình ấy.
Nhìn thấy được chút căng thẳng, lo lắng cố che giấu đi biểu hiện rõ trên gương mặt của Sở Nhi, hắn lại dịu dàng, từ tốn hơn, nhẫn nại tiếp tục kích thích những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô,mỉm cười giọng nói dụ dỗ trấn an:
- " Anh sẽ nhẹ nhàng."
Sở Nhi nhắm hờ mắt mắt tận hưởng cảm giác đê mê khoái lạc do hắn mang lại, từng tấc da tấc thịt trên cơ thể của cô đều được hắn hôn không bỏ sót chỗ nào, lúc này mới phát hiện ra cô bình thường lạnh lùng là thế, cơ thể thật ra cũng vô cùng mẫn cảm, âm thanh thoát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của cô mới êm tai làm sao, hắn muốn được nghe nhiều hơn nữa.
- " Ưm…Phong… em không chịu nổi nữa rồi."
Hắn càng hưng phấn hơn khi nghe được giọng nói yêu kiều cộng cả lời van nài yếu ớt của cô, nơi nữ tính của người con gái bị hắn chơi đùa rất lâu, ngón tay vuốt ve trên đóa ngọc đỏ hỏn thừa dịp ấn mạnh xuống, lập tức nhận được sự biểu tình tích cực từ cơ thể khẩn trương của Sở Nhi, hắn chậm rãi phóng thích tiểu Phong nhỏ của mình ra bên ngoài.
Đôi mắt mơ màng của cô chậm chạp hé mở, đến khi nhìn thấy vật cứng to lớn liền không nhịn được mở to lên có chút sợ hãi, nhưng cô đã cố kiềm chế cảm xúc của mình xuống nhìn lên vẻ mặt chờ đợi của hắn, khẽ khàng thốt:
- " Phong…"
- " Gọi anh là gì nào?"
- " Tên đáng ghét."
- " Vậy anh không vào nữa."
- " HuHu anh bắt nạt em."
- " Hửm… Vậy thì nói yêu anh đi"
- " Em yêu anh Vương Nam Phong, tên xấu xa."
- " Haha anh cũng vậy."
Hài lòng với câu nói của cô cũng như là được sự chấp nhận của Sở Nhi, hắn mừng rỡ tiến vào đóa hoa đang mời gọi mình, có chút luống cuống nhưng vẫn kiên trì đi sâu vào bên trong một cách nhẹ nhàng, cảm nhận sự đau đớn từ biểu cảm chịu đựng của cô, hắn đau lòng hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt vỗ về:
- " Tiểu Nhi, thả lỏng đi, không đau đâu."
Đoàn tàu rượt khỏi hang sâu, hắn đưa tay chạm vào nơi tư mật, cửa hang vừa tiếp nhận vật to lớn thâm nhập nên vẫn còn đang hé mở.
Bây giờ cô giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà nghe lời, cố thả lỏng người để cho hắn dẫn dắt, sau một hồi chật vật với vật cứng quá khổ của Vương Nam Phong, cơ thể đau đớn cũng dần thích ứng len lõi sự khoái cảm qua từng thớ thịt, từng nhịp điệu của hắn cũng dần theo sự thích ứng của cô có chiều hướng gia tăng, được cô ôm ấp như thế làm cho hắn không thể chịu nổi rồi.
Cô vòng tay ôm chặt phía sau cổ của hắn bám lấy, môi lưỡi tìm đến nhau quyến luyến không rời, nơi gắn kết bên dưới cũng nhiệt tình đưa đẩy đem đến khoái cảm cuồn cuộn dâng trào, cảm xúc quen thuộc nhưng lần nào cũng có chút mới lạ chếnh choáng đến tê dại bao vây thân thể, làm cho cô cuốn theo sự điên đảo của người bên trên, vô lực tùy ý cho hắn làm càn.
- " A…"
Hai âm thanh vang lên gần như đồng điệu, Vương Nam Phong thở hổn hển gục đầu lên khuôn ngực phập phồng của cô, khoái cảm mãnh liệt như thể lần đầu vậy, chỉ cơ thể ở trên người con gái này.
Kiềm chế hành động, tốc độ liền giảm mạnh, cô thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm khi hắn biết lắng nghe, cứ như trước đây khi cả hai mới quen nhau thì cô chỉ có nước khóc thét.
Cứ mây mưa người nhiệt tình người ngất lên ngất xuống mãi vẫn chẳng được buông tha. Hắn cứ nói “một lần nữa thôi” mà tận đến ba giờ sáng vẫn chưa xong khiến cô phải gác tay lên trán suy nghĩ "tại sao thế gian này lại cho xuất hiện tên đàn ông này vậy? ".
…