Chương 12: Tại nhà Tô Diễn
Mở mắt ra lần nữa, An Kỳ thấy mình không phải đang nằm trong bệnh viện, mà nằm tại một căn phòng xa lạ. An Kỳ cựa người thấy nhói ở bên vai sau. Cô khó khăn ngồi dậy thì cánh cửa phòng mở ra. Tô Diễn trong bộ đồ thể thao ở nhà khỏe mạnh, cao lớn. Anh bước tới đỡ cô:
- Em đi đâu để anh giúp.
An Kỳ ngước mắt lên:
- Đây là đâu, sao em lại ở đây. Em nhớ là mình ở bệnh viện mà.
- Đây là nhà anh. Anh nghĩ em nằm bệnh viện không thoải mái nên đã đưa em về đây.
- Ừm. Vinh dự cho em quá. Thôi anh ra ngoài đi, em có chút việc.
- Anh có thể giúp.
- Thưa Tô Gia, em bị thương ở tay trái, không phải bị ở chân. Em có thể tự đứng dậy được.
Nói rồi An Kỳ đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, thì Tô Diễn cầm tay cô kéo lại, trầm giọng nói:
- Anh nghĩ mình nên giúp, dù sao em cũng vì anh mà bị thương.
Một sự cố chấp không thể lay chuyển. An Kỳ đành để cho Tô Diễn dìu mình đến trước cửa nhà vệ sinh. Khi bước ra, An Kỳ thấy Tô Diễn đang ngồi trước hộp thuốc y tế. Tô Diễn dìu cô lại ngồi vào giường nói sẽ cởi áo cho cô để bôi thuốc. Hai từ cởi áo anh nói thật chậm. An Kỳ bỗng đỏ mặt, lúng túng không biết làm sao.
- Anh anh có thể gọi một nữ y tá giúp em được không.
- Ồ, ở đây anh chỉ có bác sĩ nam thôi, không có nữ y tá.
Tô Diễn càng nói, càng sát lại An Kỳ. Mùi đàn hương ập vào mũi, mùi bạc hà từ kem đánh răng, hoocmon nam tính của Tô Diễn càng làm cho An Kỳ lúng túng.
- Vậy, vậy anh giúp em đi.
An Kỳ nhắm tịt mắt, đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt. Tô Diễn ngồi lại đằng sau An Kỳ, vén dây áo xuống. An Kỳ giật mình, quay lại.
- Ơ, không phải anh định.
An Kỳ chợt im bặt. “An Kỳ ơi là An Kỳ, mày bị thương đến hồ đồ hay là bị người ta hấp dẫn đến mụ mị đầu óc. Bị thương ở tay chứ có phải ở bụng hay ở lưng đâu mà phải cởi áo”
Một nụ cười bật ra khỏi miệng, Tô Diễn xoay mặt An Kỳ về đằng trước, tiếp tục bôi thuốc. Anh nói:
- Sao vậy. Nếu em muốn thoa thuốc chỗ khác thì đợi em khỏi ở tay anh có thể giúp.
Lúc này An Kỳ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cảm giác lạnh lạnh của thuốc, cái thổi hơi nhẹ nhẹ của Tô Diễn làm cho An Kỳ nổi da gà. An Kỳ hắng giọng.
- Em phải về trường và còn thực tập nữa.
- Anh đã cho người xin phép nghỉ cho em bên phía nhà trường và phía bệnh viện bác sĩ Cao Trí đã anh cũng nói qua.
An Kỳ không ngờ anh đã suy nghĩ cẩn thận như vậy. An Kỳ quay sang tìm điện thoại của mình để báo cho Nguyễn Mai nhưng không thấy đâu. Tô Diễn nói chắc nó rơi khi đánh nhau rồi. Tô Diễn đưa điện thoại của mình cho An Kỳ, cô bấm số. Bên kia là tiếng hú hét của bạn mình.
- Aaaa. Đây là số của vị đại gia nhà cậu hả. Trời ơi, chắc là nhiều người mà biết sẽ đến đạp tung cửa nhà mình để xin số vị đại gia nhà cậu đó.
An Kỳ phải để cách điện thoại thật xa tai tránh bị chói. An Kỳ nói cho bạn biết tình hình của mình chắc phải ngày mai mới đến trường được. Nguyễn Mai dù lo lắng nhưng không thể làm gì hơn. Nguyễn Mai định nói gì đó nhưng lại thôi, vẫn kêu An Kỳ giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Ăn sáng xong, An Kỳ được Tô Diễn dẫn đi dạo quanh biệt thự. Có đi mới biết nó nguy nga đến mức nào. Biệt thự hơn 2000 mét vuông, bao quanh là cỏ và hoa được người làm chăm sóc kĩ. An Kỳ không có lời nào để tả.
An Kỳ ngồi lên chiếc xích đu đung đưa chân tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi sáng. Tô Diễn vén cọng tóc xoã xuống mặt cô.
- Sao em lại chắn dao cho anh
- Lúc ấy em không nghĩ gì cả, chỉ thuộc về ý thức muốn bảo vệ thôi vì dù sao em cũng đang chịu trách nhiệm về anh mà.
Tô Diễn ôm lấy An Kỳ ghì vào lòng, úp mặt vào hõm cái của cô:
- Em phải chịu trách nhiệm cả đời với anh.
Một câu nói khiến trái tim An Kỳ như ngừng đập. Một lời tỏ tình hay là gì đây. Cô ôm lại anh bằng bên tay không đau mà gật đầu.
Buổi chiều, An Kỳ chợt nhớ ra mình còn có một tài khoản chứng khoán, thấy mình đã khỏe hơn, cô nói với Tô Diễn để trở về kí túc xá, tiện thể ra ngoài có chút việc nhưng anh không đồng ý. Cả ngày hôm nay anh đã bỏ lại công việc để ở nhà chăm sóc cô. An Kỳ ỉu xìu. Chọc chọc vào vai Tô Diễn nhưng không thành công. Cuối cùng cô đành mượn máy tính của anh hậm hực về phòng đóng cửa lại và đăng nhập vào tài khoản chứng khoán của mình. Ơn giời, nó vẫn còn và dòng tiền vẫn chảy về đều đặn. Thực ra, thiên tài giấu mặt trong thị trường chứng khoán Kỳ Lân là cô. Một vài thao tác, cô đã mua thành công cổ phiếu của một công ty nhìn bên ngoài đang tụt dốc. Nhưng cô chắc chắn chỉ cần đến ngày kia hoặc chậm nhất là hết tuần này thì cổ phiếu của công ty đó sẽ tăng gấp trăm lần vì giám đốc công ty đó đang sắp kí kết hợp đồng đầu tư với công ty bất động sản Tô Gia, giúp công ty phát triển thành công ty hàng đầu.
An Kỳ tắt máy vươn vai, mở cửa phòng thì không thấy Tô Diễn đâu. Nghe tiếng nói chuyện trong phòng sách, hé mắt vào mới biết anh đang họp online. Công việc dù rất bận nhưng anh vẫn bên cạnh, nụ cười trên môi An Kỳ tự động nhếch lên
- Em đi đâu để anh giúp.
An Kỳ ngước mắt lên:
- Đây là đâu, sao em lại ở đây. Em nhớ là mình ở bệnh viện mà.
- Đây là nhà anh. Anh nghĩ em nằm bệnh viện không thoải mái nên đã đưa em về đây.
- Ừm. Vinh dự cho em quá. Thôi anh ra ngoài đi, em có chút việc.
- Anh có thể giúp.
- Thưa Tô Gia, em bị thương ở tay trái, không phải bị ở chân. Em có thể tự đứng dậy được.
Nói rồi An Kỳ đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, thì Tô Diễn cầm tay cô kéo lại, trầm giọng nói:
- Anh nghĩ mình nên giúp, dù sao em cũng vì anh mà bị thương.
Một sự cố chấp không thể lay chuyển. An Kỳ đành để cho Tô Diễn dìu mình đến trước cửa nhà vệ sinh. Khi bước ra, An Kỳ thấy Tô Diễn đang ngồi trước hộp thuốc y tế. Tô Diễn dìu cô lại ngồi vào giường nói sẽ cởi áo cho cô để bôi thuốc. Hai từ cởi áo anh nói thật chậm. An Kỳ bỗng đỏ mặt, lúng túng không biết làm sao.
- Anh anh có thể gọi một nữ y tá giúp em được không.
- Ồ, ở đây anh chỉ có bác sĩ nam thôi, không có nữ y tá.
Tô Diễn càng nói, càng sát lại An Kỳ. Mùi đàn hương ập vào mũi, mùi bạc hà từ kem đánh răng, hoocmon nam tính của Tô Diễn càng làm cho An Kỳ lúng túng.
- Vậy, vậy anh giúp em đi.
An Kỳ nhắm tịt mắt, đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt. Tô Diễn ngồi lại đằng sau An Kỳ, vén dây áo xuống. An Kỳ giật mình, quay lại.
- Ơ, không phải anh định.
An Kỳ chợt im bặt. “An Kỳ ơi là An Kỳ, mày bị thương đến hồ đồ hay là bị người ta hấp dẫn đến mụ mị đầu óc. Bị thương ở tay chứ có phải ở bụng hay ở lưng đâu mà phải cởi áo”
Một nụ cười bật ra khỏi miệng, Tô Diễn xoay mặt An Kỳ về đằng trước, tiếp tục bôi thuốc. Anh nói:
- Sao vậy. Nếu em muốn thoa thuốc chỗ khác thì đợi em khỏi ở tay anh có thể giúp.
Lúc này An Kỳ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cảm giác lạnh lạnh của thuốc, cái thổi hơi nhẹ nhẹ của Tô Diễn làm cho An Kỳ nổi da gà. An Kỳ hắng giọng.
- Em phải về trường và còn thực tập nữa.
- Anh đã cho người xin phép nghỉ cho em bên phía nhà trường và phía bệnh viện bác sĩ Cao Trí đã anh cũng nói qua.
An Kỳ không ngờ anh đã suy nghĩ cẩn thận như vậy. An Kỳ quay sang tìm điện thoại của mình để báo cho Nguyễn Mai nhưng không thấy đâu. Tô Diễn nói chắc nó rơi khi đánh nhau rồi. Tô Diễn đưa điện thoại của mình cho An Kỳ, cô bấm số. Bên kia là tiếng hú hét của bạn mình.
- Aaaa. Đây là số của vị đại gia nhà cậu hả. Trời ơi, chắc là nhiều người mà biết sẽ đến đạp tung cửa nhà mình để xin số vị đại gia nhà cậu đó.
An Kỳ phải để cách điện thoại thật xa tai tránh bị chói. An Kỳ nói cho bạn biết tình hình của mình chắc phải ngày mai mới đến trường được. Nguyễn Mai dù lo lắng nhưng không thể làm gì hơn. Nguyễn Mai định nói gì đó nhưng lại thôi, vẫn kêu An Kỳ giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Ăn sáng xong, An Kỳ được Tô Diễn dẫn đi dạo quanh biệt thự. Có đi mới biết nó nguy nga đến mức nào. Biệt thự hơn 2000 mét vuông, bao quanh là cỏ và hoa được người làm chăm sóc kĩ. An Kỳ không có lời nào để tả.
An Kỳ ngồi lên chiếc xích đu đung đưa chân tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi sáng. Tô Diễn vén cọng tóc xoã xuống mặt cô.
- Sao em lại chắn dao cho anh
- Lúc ấy em không nghĩ gì cả, chỉ thuộc về ý thức muốn bảo vệ thôi vì dù sao em cũng đang chịu trách nhiệm về anh mà.
Tô Diễn ôm lấy An Kỳ ghì vào lòng, úp mặt vào hõm cái của cô:
- Em phải chịu trách nhiệm cả đời với anh.
Một câu nói khiến trái tim An Kỳ như ngừng đập. Một lời tỏ tình hay là gì đây. Cô ôm lại anh bằng bên tay không đau mà gật đầu.
Buổi chiều, An Kỳ chợt nhớ ra mình còn có một tài khoản chứng khoán, thấy mình đã khỏe hơn, cô nói với Tô Diễn để trở về kí túc xá, tiện thể ra ngoài có chút việc nhưng anh không đồng ý. Cả ngày hôm nay anh đã bỏ lại công việc để ở nhà chăm sóc cô. An Kỳ ỉu xìu. Chọc chọc vào vai Tô Diễn nhưng không thành công. Cuối cùng cô đành mượn máy tính của anh hậm hực về phòng đóng cửa lại và đăng nhập vào tài khoản chứng khoán của mình. Ơn giời, nó vẫn còn và dòng tiền vẫn chảy về đều đặn. Thực ra, thiên tài giấu mặt trong thị trường chứng khoán Kỳ Lân là cô. Một vài thao tác, cô đã mua thành công cổ phiếu của một công ty nhìn bên ngoài đang tụt dốc. Nhưng cô chắc chắn chỉ cần đến ngày kia hoặc chậm nhất là hết tuần này thì cổ phiếu của công ty đó sẽ tăng gấp trăm lần vì giám đốc công ty đó đang sắp kí kết hợp đồng đầu tư với công ty bất động sản Tô Gia, giúp công ty phát triển thành công ty hàng đầu.
An Kỳ tắt máy vươn vai, mở cửa phòng thì không thấy Tô Diễn đâu. Nghe tiếng nói chuyện trong phòng sách, hé mắt vào mới biết anh đang họp online. Công việc dù rất bận nhưng anh vẫn bên cạnh, nụ cười trên môi An Kỳ tự động nhếch lên