Chương 13: An Kỳ bị bôi đen
Ngày hôm sau, An Kỳ được Tô Diễn đưa về trường. Trước khi ra khỏi xe, Tô Diễn đưa cho cô một túi thuốc và dặn dò thoa mỗi ngày để không còn sẹo. An Kỳ bức vào trường với ánh mắt chỉ trỏ của rất nhiều người. Cô không suy nghĩ gì cả, mà bước về kí túc xá để chuẩn bị vào bệnh viện. Vào phòng, cô thấy Nguyễn Mai còn chưa vào viện, mà đang ôm máy tính gõ gõ gì đó. Nhìn vào màn hình, đập vào mắt An Kỳ là hình ảnh An Kỳ trong bộ váy trắng leo lên xe biển ngũ quý 6 của Tô Diễn, còn phía dưới là hình ảnh Thanh Tùng đang quỳ gối trước cô khóc lóc cầu xin cô. Giật tít tiêu đề là hoa khôi trường đại học Y bại hoại nhân cách, phũ phàng với người yêu cũ và được tình nhân bao nuôi. Nguyễn Mai tức từ hôm qua đến giờ, không biết đứa khốn nạn nào làm, cô đang ngồi đọc và chửi bới những bình luận tiêu cực đến với An Kỳ. Giật mình khi thấy An Kỳ đứng đằng sau, Nguyễn Mai suýt nữa làm rơi laptop.
- Cậu về rồi đấy à. Cậu có sao không, còn đau không.
An Kỳ vươn tay lấy máy vi tính của Nguyễn Mai, gõ gõ hai cá thì tất cả những hình ảnh và bình luận tiêu cực được hiện lên. Nguyễn Mai vội vàng:
- Không biết đứa khốn nạn nào đăng tải thông tin. Mình không dám nói với cậu vì cậu đang bị thương. Nhưng giờ cậu định làm thế nào. Mình sợ thông tin này ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp của cậu, cộng thêm lại liên quan tới Thanh Tùng nữa, làm thế nào bây giờ.
An Kỳ có thể đoán biết ai là kẻ làm ra chuyện này. Cô nói Nguyễn Mai yên tâm, mình có thể tự giải quyết. An Kỳ định thò tay vào túi lấy điện thoại mới nhớ ra nó bị mất. thở dài một tiếng " Lần này tôi sẽ chơi lớn với cô, tôi sẽ cho cô chính thức chấm hết. Tôi sẽ thanh toán nợ mới và nợ cũ với cô một thể."
An Kỳ quay sang nói với Nguyễn Mai:
- Cậu yên tâm, với một số hình ảnh này cùng lắm mình chỉ bị khiển trách thôi. Nhưng mình sẽ khiến cho người làm ra chuyện này không thể nào sống nổi.
An Kỳ gửi mail cho em họ là hacker máy tính của mình, chuyển tiếp tất cả thông tin hiện tại cô đang có cho nó. Cô biết rằng nó có thể giúp cô xử lý chuyện này nhanh chóng. Yên tâm, cô cùng Nguyễn Mai đến bệnh viện. Rất nhiều bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ hơn mọi ngày. Cô đánh dấu tên trong sổ và đi gặp bác sĩ Cao Trí. Anh thấy cô, một tia ảm đạm vụt qua. Anh nghĩ về cảnh cô được người đàn ông kia ôm vào lòng khi hôn mê, che chắn toàn bộ tầm nhìn của anh, sự bá đạo chuyên chế như một sự khẳng định chủ quyền trước mặt anh. An Kỳ lên tiếng:
- Chào anh, hôm nay em đi làm lại.
- Ừ, hôm nay em đi theo anh để khám cho các bệnh nhân xương khớp nhé. Em cùng một số bạn sẽ được trực tiếp kiểm tra và xem phim chụp của từng bệnh nhân từ đó viết ra báo cáo thử nêu cách dùng thuốc của mình.
Cả ngày, An Kỳ tất bật đi kiểm tra bệnh nhân và viết báo cáo. Cô đam mê với công việc, đến nỗi quên cả thoa thuốc. Khi ngẩng lên, một ly cà phê nóng đưa đến trước mặt cô. Cao Trí ngồi xuống ghế đối diện cô thong thả:
- Anh không thể ngờ em chuyên chú như vậy. Mọi người đã đi ăn rồi, sao em chưa đi.
- Em đã nhờ Nguyễn Mai mua hộ bánh mì cho em rồi. Anh ăn rồi sao.
- Anh không ăn. Anh vừa qua xem tình hình của bố xong ròi qua đây luôn. Anh uống cà phê, tiện thể mua cho em một ly.
- Cảm ơn anh. Thế bố anh ổn chưa.
- Bố anh ổn rồi. Sắp được ra viện. Nhờ em và Nguyễn Mai nên bố anh mới qua kiếp nạn đó. Bố anh rất muốn gặp em và Nguyễn Mai để nói tiếng cảm ơn. Anh có thể giúp em không.
- À vâng. Chỗ này em chưa rõ lắm.
Cao Trí sang ngồi bên cạnh An Kỳ, cả hai cùng thảo luận về cách dùng thuốc. An Kỳ đưa ra một số ý kiến như không nên dùng thuốc giảm đau nhiều khiến bệnh nhân bị nhờn thuốc, nên kết hợp tây và đông y châm cứu vào các mạch khiến cho bệnh thuyên giảm nhanh hơn, đồng thời việc tái phát sẽ chậm và dứt hẳn.
Bây giờ cô đang là sinh viên, việc ứng dụng vào bệnh nhân sẽ chưa được khả quan và tin tưởng nhiều. Do đó cô sẽ thử đề xuất ý kiến với bác sĩ Cao Trí, bước đầu cùng bác sĩ Cao Trí áp dụng cho nhiều bệnh nhân.
Gần hai tiếng đồng hồ, hai người đã đưa ra rất nhiều ý kiến làm cho bản báo cáo của An Kỳ trở nên hoàn hảo. Nguyễn Mai xách bánh mì về thấy cảnh này khiến cho cô hơi chạnh lòng. Tuy nhiên, cô biết tình cảm không thể cưỡng cầu, cô vẫn mỉm cười lon ton bước vào phòng đưa bánh mì cho An Kỳ.
- Cậu ăn đi này. chào bác sĩ Cao Trí.
An Kỳ nhận lấy bánh mì, nói với Nguyễn Mai:
- Bác sĩ Cao Trí vừa giúp mình một số vấn đề khó hiểu, lát nữa mình sẽ nói lại với cậu. Với lại, bố của bác sĩ Cao Trí muốn gặp mặt cậu để cảm ơn, cậu nghĩ sao. Nhắc tới bố của bác sĩ Cao Trí, Nguyễn Mai lại đỏ mặt, cô vội ừ một tiếng rồi ngồi xuống xem lại báo cáo của mình.
Buổi chiều ba người đến phòng bệnh thăm bố của bác sĩ Cao Trí. Ông đã ổn và có thể nói chuyện. Ông cảm ơn cả hai người, đặc biệt là Nguyễn Mai đã cho mình máu và có vẻ như muốn nhận Nguyễn Mai làm con dâu khiến Nguyễn Mai thẹn không biết nói lời nào.
Tan ca, An Kỳ đang đợi Nguyễn Mai lấy xe trở về phòng. Cao Trí từ đâu đi lại, tay cầm một túi thuốc đưa vào tay cho An Kỳ:
- Đây là thuốc trị sẹo và chống viêm rất nhạy. Em có thể dùng.
An Kỳ chưa kịp nói gì thì Cao Trí đã quay đi. Cô cầm túi thuốc mà thấy khó xử. Nguyễn Mai đến, cả hai định đi thì thấy chiếc xe thương vụ của Tô Diễn đến. An Kỳ nói Nguyễn Mai về trước, bản thân mình thì tiến tới gần xe mở cửa bước vào. Không khí trong xe lạnh ngắt và có vẻ khó xử. An Kỳ hắng giọng:
- Anh tới đón em sao?
Tô Diễn đẩy kính.
- Có vẻ như em rất được mọi người quan tâm.
An Kỳ không biết sao lại như vậy. Nhưng khi cô nghe Tô Diễn nói vậy, cô hiểu là anh đã nhì thấy cảnh lúc nãy. cô cười.
- Không như anh nghĩ đâu. Anh ấy là Cao Trí người anh đã gặp rồi mà. Chắc anh ấy thấy em bị thương nên đưa thuốc, với lại em chưa kịp từ chối thì anh ấy đi mất rồi. giờ em biết sao.
Tô Diễn nhìn thấy nhãn hiệu của thuốc là trị sẹo, anh nói:
- Mặt sẹo cũng đang bị thương. Anh nghĩ là anh ta cần.
An Kỳ không do dự, đưa trước mặt Tô Diễn. Tô diễn kêu lái xe đi, ấn kính tối ngăn cách lái xe, kéo cô vào lòng hôn ngấu nghiến. Anh còn cố tình cắn môi cô một cái làm môi cô sưng lên. An Kỳ trừng mắt nhìn anh nhưng không biết nói gì. Một sự ghen tuông đến đáng yêu và cô không bài xích nó.
- Cậu về rồi đấy à. Cậu có sao không, còn đau không.
An Kỳ vươn tay lấy máy vi tính của Nguyễn Mai, gõ gõ hai cá thì tất cả những hình ảnh và bình luận tiêu cực được hiện lên. Nguyễn Mai vội vàng:
- Không biết đứa khốn nạn nào đăng tải thông tin. Mình không dám nói với cậu vì cậu đang bị thương. Nhưng giờ cậu định làm thế nào. Mình sợ thông tin này ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp của cậu, cộng thêm lại liên quan tới Thanh Tùng nữa, làm thế nào bây giờ.
An Kỳ có thể đoán biết ai là kẻ làm ra chuyện này. Cô nói Nguyễn Mai yên tâm, mình có thể tự giải quyết. An Kỳ định thò tay vào túi lấy điện thoại mới nhớ ra nó bị mất. thở dài một tiếng " Lần này tôi sẽ chơi lớn với cô, tôi sẽ cho cô chính thức chấm hết. Tôi sẽ thanh toán nợ mới và nợ cũ với cô một thể."
An Kỳ quay sang nói với Nguyễn Mai:
- Cậu yên tâm, với một số hình ảnh này cùng lắm mình chỉ bị khiển trách thôi. Nhưng mình sẽ khiến cho người làm ra chuyện này không thể nào sống nổi.
An Kỳ gửi mail cho em họ là hacker máy tính của mình, chuyển tiếp tất cả thông tin hiện tại cô đang có cho nó. Cô biết rằng nó có thể giúp cô xử lý chuyện này nhanh chóng. Yên tâm, cô cùng Nguyễn Mai đến bệnh viện. Rất nhiều bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ hơn mọi ngày. Cô đánh dấu tên trong sổ và đi gặp bác sĩ Cao Trí. Anh thấy cô, một tia ảm đạm vụt qua. Anh nghĩ về cảnh cô được người đàn ông kia ôm vào lòng khi hôn mê, che chắn toàn bộ tầm nhìn của anh, sự bá đạo chuyên chế như một sự khẳng định chủ quyền trước mặt anh. An Kỳ lên tiếng:
- Chào anh, hôm nay em đi làm lại.
- Ừ, hôm nay em đi theo anh để khám cho các bệnh nhân xương khớp nhé. Em cùng một số bạn sẽ được trực tiếp kiểm tra và xem phim chụp của từng bệnh nhân từ đó viết ra báo cáo thử nêu cách dùng thuốc của mình.
Cả ngày, An Kỳ tất bật đi kiểm tra bệnh nhân và viết báo cáo. Cô đam mê với công việc, đến nỗi quên cả thoa thuốc. Khi ngẩng lên, một ly cà phê nóng đưa đến trước mặt cô. Cao Trí ngồi xuống ghế đối diện cô thong thả:
- Anh không thể ngờ em chuyên chú như vậy. Mọi người đã đi ăn rồi, sao em chưa đi.
- Em đã nhờ Nguyễn Mai mua hộ bánh mì cho em rồi. Anh ăn rồi sao.
- Anh không ăn. Anh vừa qua xem tình hình của bố xong ròi qua đây luôn. Anh uống cà phê, tiện thể mua cho em một ly.
- Cảm ơn anh. Thế bố anh ổn chưa.
- Bố anh ổn rồi. Sắp được ra viện. Nhờ em và Nguyễn Mai nên bố anh mới qua kiếp nạn đó. Bố anh rất muốn gặp em và Nguyễn Mai để nói tiếng cảm ơn. Anh có thể giúp em không.
- À vâng. Chỗ này em chưa rõ lắm.
Cao Trí sang ngồi bên cạnh An Kỳ, cả hai cùng thảo luận về cách dùng thuốc. An Kỳ đưa ra một số ý kiến như không nên dùng thuốc giảm đau nhiều khiến bệnh nhân bị nhờn thuốc, nên kết hợp tây và đông y châm cứu vào các mạch khiến cho bệnh thuyên giảm nhanh hơn, đồng thời việc tái phát sẽ chậm và dứt hẳn.
Bây giờ cô đang là sinh viên, việc ứng dụng vào bệnh nhân sẽ chưa được khả quan và tin tưởng nhiều. Do đó cô sẽ thử đề xuất ý kiến với bác sĩ Cao Trí, bước đầu cùng bác sĩ Cao Trí áp dụng cho nhiều bệnh nhân.
Gần hai tiếng đồng hồ, hai người đã đưa ra rất nhiều ý kiến làm cho bản báo cáo của An Kỳ trở nên hoàn hảo. Nguyễn Mai xách bánh mì về thấy cảnh này khiến cho cô hơi chạnh lòng. Tuy nhiên, cô biết tình cảm không thể cưỡng cầu, cô vẫn mỉm cười lon ton bước vào phòng đưa bánh mì cho An Kỳ.
- Cậu ăn đi này. chào bác sĩ Cao Trí.
An Kỳ nhận lấy bánh mì, nói với Nguyễn Mai:
- Bác sĩ Cao Trí vừa giúp mình một số vấn đề khó hiểu, lát nữa mình sẽ nói lại với cậu. Với lại, bố của bác sĩ Cao Trí muốn gặp mặt cậu để cảm ơn, cậu nghĩ sao. Nhắc tới bố của bác sĩ Cao Trí, Nguyễn Mai lại đỏ mặt, cô vội ừ một tiếng rồi ngồi xuống xem lại báo cáo của mình.
Buổi chiều ba người đến phòng bệnh thăm bố của bác sĩ Cao Trí. Ông đã ổn và có thể nói chuyện. Ông cảm ơn cả hai người, đặc biệt là Nguyễn Mai đã cho mình máu và có vẻ như muốn nhận Nguyễn Mai làm con dâu khiến Nguyễn Mai thẹn không biết nói lời nào.
Tan ca, An Kỳ đang đợi Nguyễn Mai lấy xe trở về phòng. Cao Trí từ đâu đi lại, tay cầm một túi thuốc đưa vào tay cho An Kỳ:
- Đây là thuốc trị sẹo và chống viêm rất nhạy. Em có thể dùng.
An Kỳ chưa kịp nói gì thì Cao Trí đã quay đi. Cô cầm túi thuốc mà thấy khó xử. Nguyễn Mai đến, cả hai định đi thì thấy chiếc xe thương vụ của Tô Diễn đến. An Kỳ nói Nguyễn Mai về trước, bản thân mình thì tiến tới gần xe mở cửa bước vào. Không khí trong xe lạnh ngắt và có vẻ khó xử. An Kỳ hắng giọng:
- Anh tới đón em sao?
Tô Diễn đẩy kính.
- Có vẻ như em rất được mọi người quan tâm.
An Kỳ không biết sao lại như vậy. Nhưng khi cô nghe Tô Diễn nói vậy, cô hiểu là anh đã nhì thấy cảnh lúc nãy. cô cười.
- Không như anh nghĩ đâu. Anh ấy là Cao Trí người anh đã gặp rồi mà. Chắc anh ấy thấy em bị thương nên đưa thuốc, với lại em chưa kịp từ chối thì anh ấy đi mất rồi. giờ em biết sao.
Tô Diễn nhìn thấy nhãn hiệu của thuốc là trị sẹo, anh nói:
- Mặt sẹo cũng đang bị thương. Anh nghĩ là anh ta cần.
An Kỳ không do dự, đưa trước mặt Tô Diễn. Tô diễn kêu lái xe đi, ấn kính tối ngăn cách lái xe, kéo cô vào lòng hôn ngấu nghiến. Anh còn cố tình cắn môi cô một cái làm môi cô sưng lên. An Kỳ trừng mắt nhìn anh nhưng không biết nói gì. Một sự ghen tuông đến đáng yêu và cô không bài xích nó.