Chương 19: Chạm nhẹ vào tim
Nhưng sau đó là sự im lặng.
Trên cổ tên cầm đầu có vật sắt nhọn dí vào. Lực cũng không hề nhẹ. Hắn ta có cảm giác chỉ cần thở mạnh một chút liền bị cắt đứt mạch máu.
Sở Vãn Tình khẽ mở mắt khi xung quanh vắng lặng đến kì lạ.
Vừa nhìn thấy anh. Cô đã chạy đến phía sau, níu góc áo.
"Tôi sợ lắm."
Anh nhìn gương mặt trắng bệnh, miếu máo nhìn anh. Anh không biết tại sao lại thấy có chút kì lạ. Không đáng ghét mà có chút...
Anh lạnh giọng.
"Lúc nãy không phải rất mạnh miệng à. Sao không ai lên tiếng."
"Đại, đại ca. Em sai rồi.Em không biết là người của anh. Đại ca, nó bén lắm. Đừng, đừng..."
Hắn ta rung rẩy nhưng lại không dám nói hết câu.Vì cảm giác ở cổ có chút lạnh lẽo, mùi máu tanh sộc vào mũi.
Sở Vãn Tình giật nhẹ góc áo anh.
"Chúng ta về đi."
Anh rũ mắt nhưng cũng không dừng lại.
"Tao nói cho mày biết. Dám động vào người của tao thì kết quả chỉ có một."
"Đại... A..."
Sở Vãn Tình sắc mặt trắng bệch, lùi lại phía sau.
Cổ tay tên cầm đầu đều là máu, cả cổ chân.
Ai nấy cũng nuốt nước bọt nhìn nhau. Ra tay quá tàn nhẫn còn quá nhanh khiến họ chưa kịp nhìn rõ nữa là.
Gương mặt người gây ra lại không có bất kì cảm xúc gì cả.
Tên cầm đầu quỳ rạp xuống ôm cổ tay mình.
"Loại người như mày chỉ đáng sống như kẻ phế nhân thôi."
Anh quay lại nắm lấy tay vô kéo đi.
"Đại ca! Đại ca!"
Họ nhanh chóng đưa tên cầm đầu đến bệnh viện.
Ở Phương Bắc này chỉ nói đến địa vị, quyền lực. Ai mạnh thì tồn tại, ai yếu thế chỉ có thể ở tầng cuối của đáy xã hội bị người khác chà đạp.
[...]
Đi được một đoạn, Sở Vãn Tình mới kịp hồi phục tinh thần. Cô giật mạnh tay mình khỏi tay anh.
Tất nhiên, theo bản năng anh sẽ buông tay. Nếu không với sức của cô làm sao có thể rút ra được.
Anh đưa lưng về phía cô, im lặng. Anh đưa tay lên rồi siết chặt.
"An toàn rồi. Cô về đi."
Anh hiểu dạng tiểu thư đài cát như cô, gặp tình huống như vậy sẽ hoàn toàn chán ghét những người như anh.
Cô xoay người lại chạy đi.
Thượng Quan Nhất hít sâu một hơi chuẩn bị bước đi.
Bàn tay đang buông lơi lại xuất hiện cảm giác mềm mại ấm áp.
Anh cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn với ánh mắt cong cong nhìn mình.
Anh cũng mất vài giây mới bình tĩnh lại.
"Chúng ta về thôi."
Giọng cô mềm mại lại ngọt ngào cứ như được tẩm mật.
Vành tai anh lại đỏ lên chỉ là gương mặt vẫn lạnh nhạt như vậy.
"Cô đi đâu vậy?"
Rõ ràng anh không tự nhiên lắm.
Cô đưa túi thức ăn lên.
"Tôi quay lại lấy thức ăn."
Anh thật sự không hiểu nổi cô suy nghĩ cái gì. Vừa rồi sợ hãi nép sau lưng anh. Giờ lại nở nụ cười rạng rỡ như không có chuyện gì.
"Không sợ à?"
Sở Vãn Tình lắc đầu.
"Có anh, tôi không sợ nữa."
Chỉ một câu nói đơn giản của cô. Lại khiến trái tim anh lệch một nhịp. Nơi đầu quả tim như có sợi lông vũ khẽ chạm vào.
[...]
***
Quay lại Sở gia.
Sở Vãn Linh thấy em gái mình hoàn toàn vui vẻ, không hề giống với sự tưởng tượng của mình trong lòng lại khó chịu.
"Tại sao lại như vậy? Đáng lí ra, nó phải khổ sở với cuộc sống hiện tại mới đúng."
Lúc này, Tống Na mang thức ăn vào.
"Vãn Linh, con sao vậy?"
Cô ta rũ mắt.
"Con lo cho Vãn Tình. Không biết cuộc sống ấy thế nào?"
Bà ta thở dài, nắm lấy tay Vãn Linh.
"Mẹ biết con thương Vãn Tình. Nhưng ông nội đã quyết định như vậy chúng ta không thể làm khác được."
"Nhưng... Em ấy phải đi làm để nuôi một kẻ đầu đường xó chợ. Con..."
Cô ta ũ rũ. Câu cuối lại không nói hết.
Vừa nghe đến tiền, Tống Na liền không vui.
"Con nói sao? Tiền lương Vãn Tình bao nhiêu năm qua mẹ đều giữ để chi tiêu."
"Con nói thật mà mẹ. Con thấy em ấy mua nội thất ở cửa hàng. Cũng tốn kém không ít."
Vừa nghe như vậy, bà ta liền khó chịu. Vậy là Vãn Tình dám giấu tiền riêng. Giờ còn dám đi nuôi người ngoài. Càng nghĩ bà ta càng không thể chấp nhận được.
"Mẹ sẽ đến đó một chuyến. Dù sao, mẹ cũng phải xem tình hình cuộc sống của nó. Con có đi không?"
"Tất nhiên là đi. Con cũng muốn đến thăm em ấy."
Thành công khiêu khích Tống Na. Sở Vãn Linh liền cười thầm. Cô ta không luôn rất hiểu mẹ mình. Chỉ là liên quan đến tiền mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng vừa ra đến cửa thì khựng lại bởi ông nội Sở.
"Hai người muốn đi đâu?"
Ông nội Sở đang uống trà, lên tiếng hỏi.
"Ba! Con và Vãn Linh đến thăm Vãn Tình. Để con bé với người xa lạ con không an tâm cho lắm."
Ông nội Sở đặt mạnh ly trà xuống bàn.
"Ý con đang trách lão già này sao."
Hai mẹ con họ liền giật bắn người.
"Không phải như vậy đâu ba. Con... Con..."
Sở Vãn Linh liền nhỏ giọng.
"Ông nội bớt giận. Gia đình con tuyệt đối nghe lời ông và tin tưởng vào quyết định của ông. Chỉ là sợ Vãn Tình ngang bướng khi chỉ có một mình rồi lỡ việc tốt của ông. Nên con và mẹ đến xem xét một chút."
Nghe như vậy, ông nội Sở mới hạ giọng.
"Là như vậy sao?"
"Dạ phải. Vãn Linh nói đều là thật."
Ông nội Sở gật đầu.
"Vậy thì đi đi. Đừng ăn nói linh tinh là được."
"Vâng!"
Thành công rời khỏi, hai người liền thở phào.
[...]
Trên cổ tên cầm đầu có vật sắt nhọn dí vào. Lực cũng không hề nhẹ. Hắn ta có cảm giác chỉ cần thở mạnh một chút liền bị cắt đứt mạch máu.
Sở Vãn Tình khẽ mở mắt khi xung quanh vắng lặng đến kì lạ.
Vừa nhìn thấy anh. Cô đã chạy đến phía sau, níu góc áo.
"Tôi sợ lắm."
Anh nhìn gương mặt trắng bệnh, miếu máo nhìn anh. Anh không biết tại sao lại thấy có chút kì lạ. Không đáng ghét mà có chút...
Anh lạnh giọng.
"Lúc nãy không phải rất mạnh miệng à. Sao không ai lên tiếng."
"Đại, đại ca. Em sai rồi.Em không biết là người của anh. Đại ca, nó bén lắm. Đừng, đừng..."
Hắn ta rung rẩy nhưng lại không dám nói hết câu.Vì cảm giác ở cổ có chút lạnh lẽo, mùi máu tanh sộc vào mũi.
Sở Vãn Tình giật nhẹ góc áo anh.
"Chúng ta về đi."
Anh rũ mắt nhưng cũng không dừng lại.
"Tao nói cho mày biết. Dám động vào người của tao thì kết quả chỉ có một."
"Đại... A..."
Sở Vãn Tình sắc mặt trắng bệch, lùi lại phía sau.
Cổ tay tên cầm đầu đều là máu, cả cổ chân.
Ai nấy cũng nuốt nước bọt nhìn nhau. Ra tay quá tàn nhẫn còn quá nhanh khiến họ chưa kịp nhìn rõ nữa là.
Gương mặt người gây ra lại không có bất kì cảm xúc gì cả.
Tên cầm đầu quỳ rạp xuống ôm cổ tay mình.
"Loại người như mày chỉ đáng sống như kẻ phế nhân thôi."
Anh quay lại nắm lấy tay vô kéo đi.
"Đại ca! Đại ca!"
Họ nhanh chóng đưa tên cầm đầu đến bệnh viện.
Ở Phương Bắc này chỉ nói đến địa vị, quyền lực. Ai mạnh thì tồn tại, ai yếu thế chỉ có thể ở tầng cuối của đáy xã hội bị người khác chà đạp.
[...]
Đi được một đoạn, Sở Vãn Tình mới kịp hồi phục tinh thần. Cô giật mạnh tay mình khỏi tay anh.
Tất nhiên, theo bản năng anh sẽ buông tay. Nếu không với sức của cô làm sao có thể rút ra được.
Anh đưa lưng về phía cô, im lặng. Anh đưa tay lên rồi siết chặt.
"An toàn rồi. Cô về đi."
Anh hiểu dạng tiểu thư đài cát như cô, gặp tình huống như vậy sẽ hoàn toàn chán ghét những người như anh.
Cô xoay người lại chạy đi.
Thượng Quan Nhất hít sâu một hơi chuẩn bị bước đi.
Bàn tay đang buông lơi lại xuất hiện cảm giác mềm mại ấm áp.
Anh cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn với ánh mắt cong cong nhìn mình.
Anh cũng mất vài giây mới bình tĩnh lại.
"Chúng ta về thôi."
Giọng cô mềm mại lại ngọt ngào cứ như được tẩm mật.
Vành tai anh lại đỏ lên chỉ là gương mặt vẫn lạnh nhạt như vậy.
"Cô đi đâu vậy?"
Rõ ràng anh không tự nhiên lắm.
Cô đưa túi thức ăn lên.
"Tôi quay lại lấy thức ăn."
Anh thật sự không hiểu nổi cô suy nghĩ cái gì. Vừa rồi sợ hãi nép sau lưng anh. Giờ lại nở nụ cười rạng rỡ như không có chuyện gì.
"Không sợ à?"
Sở Vãn Tình lắc đầu.
"Có anh, tôi không sợ nữa."
Chỉ một câu nói đơn giản của cô. Lại khiến trái tim anh lệch một nhịp. Nơi đầu quả tim như có sợi lông vũ khẽ chạm vào.
[...]
***
Quay lại Sở gia.
Sở Vãn Linh thấy em gái mình hoàn toàn vui vẻ, không hề giống với sự tưởng tượng của mình trong lòng lại khó chịu.
"Tại sao lại như vậy? Đáng lí ra, nó phải khổ sở với cuộc sống hiện tại mới đúng."
Lúc này, Tống Na mang thức ăn vào.
"Vãn Linh, con sao vậy?"
Cô ta rũ mắt.
"Con lo cho Vãn Tình. Không biết cuộc sống ấy thế nào?"
Bà ta thở dài, nắm lấy tay Vãn Linh.
"Mẹ biết con thương Vãn Tình. Nhưng ông nội đã quyết định như vậy chúng ta không thể làm khác được."
"Nhưng... Em ấy phải đi làm để nuôi một kẻ đầu đường xó chợ. Con..."
Cô ta ũ rũ. Câu cuối lại không nói hết.
Vừa nghe đến tiền, Tống Na liền không vui.
"Con nói sao? Tiền lương Vãn Tình bao nhiêu năm qua mẹ đều giữ để chi tiêu."
"Con nói thật mà mẹ. Con thấy em ấy mua nội thất ở cửa hàng. Cũng tốn kém không ít."
Vừa nghe như vậy, bà ta liền khó chịu. Vậy là Vãn Tình dám giấu tiền riêng. Giờ còn dám đi nuôi người ngoài. Càng nghĩ bà ta càng không thể chấp nhận được.
"Mẹ sẽ đến đó một chuyến. Dù sao, mẹ cũng phải xem tình hình cuộc sống của nó. Con có đi không?"
"Tất nhiên là đi. Con cũng muốn đến thăm em ấy."
Thành công khiêu khích Tống Na. Sở Vãn Linh liền cười thầm. Cô ta không luôn rất hiểu mẹ mình. Chỉ là liên quan đến tiền mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng vừa ra đến cửa thì khựng lại bởi ông nội Sở.
"Hai người muốn đi đâu?"
Ông nội Sở đang uống trà, lên tiếng hỏi.
"Ba! Con và Vãn Linh đến thăm Vãn Tình. Để con bé với người xa lạ con không an tâm cho lắm."
Ông nội Sở đặt mạnh ly trà xuống bàn.
"Ý con đang trách lão già này sao."
Hai mẹ con họ liền giật bắn người.
"Không phải như vậy đâu ba. Con... Con..."
Sở Vãn Linh liền nhỏ giọng.
"Ông nội bớt giận. Gia đình con tuyệt đối nghe lời ông và tin tưởng vào quyết định của ông. Chỉ là sợ Vãn Tình ngang bướng khi chỉ có một mình rồi lỡ việc tốt của ông. Nên con và mẹ đến xem xét một chút."
Nghe như vậy, ông nội Sở mới hạ giọng.
"Là như vậy sao?"
"Dạ phải. Vãn Linh nói đều là thật."
Ông nội Sở gật đầu.
"Vậy thì đi đi. Đừng ăn nói linh tinh là được."
"Vâng!"
Thành công rời khỏi, hai người liền thở phào.
[...]