Chương 32: Rắc rối cứ kéo đến
Khu phố Tây An.
Sở Vãn Tình nhìn dãy phố trước mặt có chút lạnh. Tại sao nơi này lại rất kì lạ… Nhưng nghĩ đến cô lại thấy thương anh nhiều hơn. Có phải cuộc sống trước kia của anh luôn gắng liền với nơi này.
Nhưng cô càng không hiểu được vì sao anh cũng đến cùng cô lại không xuất hiện. Có phải anh luôn cho cô không gian riêng tư khi gặp Vân Hà. Nghĩ mãi cũng không thể hiểu được. Cô thở dài bước vào trong.
Vân Hà từ trên cao nhìn xuống, tay siết chặt lại. Chẳng lẽ, Vãn Tình không hiểu ý mình sao?
Lúc này, giọng cười càng lúc càng rõ ràng hơn của người phụ nữ bên cạnh. Trên cổ Vân Hà là sợi dây đỏ nó tựa như con dao sắc bén chỉ cần động mạnh là sẽ cứa thằng vào.
“Vãn Tình là cô gái hiền lành. Cô ấy không như chị nghĩ đâu.”
“Hừ! Cái gai trong mắt này nhất định phải loại trừ. Nếu không, người chịu khổ chỉ là thiếu chủ.”
Vân Hà ngẩng người.
“Ý chị Vãn Tình là…”
“Im miệng!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Vẫn Hà có chút không tin tưởng vào những gì mình đang nghĩ. Nếu Vãn Tình là mối nghiệt duyên mà thiếu chủ đeo mang. Vậy không phải, cô sẽ gặp nguy hiểm sao. Nhưng lại thấy không đúng… Thiếu chủ, đang ở đâu?
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
“Cô ấy không phải đâu.”
Vân Hà nôn nóng nói.
“Cô thì biết cái gì. Dù là không phải nhưng đã ở trong tầm ngắm của tôi đều như nhau thôi. Chỉ có người chết mới không hại được thiếu chủ.”
“Chị…”
Cô ta cười lạnh.
“Chủ nhân cũng đã đến. Thiếu chủ sống cứ như người đã chết chỉ vì một người bình thường có đáng hay không. Ngài ấy phải trở về với thân phận tôn quý của mình.”
Vân Hà mím môi.
Thật sự thiếu chủ đã tìm được người con gái ấy. Chủ nhân cũng đến vậy có phải ngài ấy muốn chia cắt thiếu chủ hay không.
Giọng cô ta gắt gỏng vang lên.
“Cô nên biết phải làm gì rồi chứ. Nếu không đừng trách tôi ra tay vô tình với nhà họ Vân các người.”
Vân Hà hít sâu một hơi. Rõ ràng cô ta làm càng như vậy hẳn là được sự chấp thuận của chủ nhân.
Ting! Cửa mở ra.
Vân Hà nở nụ cười.
“Vãn Tình! Cậu đến rồi?”
Sở Vãn Tình cong môi, bước đến.
“Chỉ có mình cậu thôi à?”
Vân Hà gật đầu.
“Cậu ngồi xuống đi.”
“Được rồi!”
[…]
Tại một nơi khác.
Cô gái đang khống chế Vân Hà nhìn hình ảnh hai người qua làn nước.
Nhưng một giây sau, hình ảnh lại biến mất. Thay vào đó là màu nước đã thay đổi.
“Sao lại vậy?”
Chợt cảm thấy sau lưng có luồn khí lạnh.
Cô ta vừa quay lại.
Cổ đã bị bóp chặt.
Cả người cô ta đều bị nhấc bổng lên đến cơ hội giãy dụa cũng không có.
Tại sao cô ta không thể dùng thuật để tránh. Tại sao đứng trước người này, tất cả đều vô dụng?
Sức mạnh của cô ta dường như sắp biến mất…
[…]
Vân Hà chợt cảm thấy sợi chỉ đang kiểm soát cơ thể mình đã biến mất. Cô ta đưa tay lên sờ sờ vào cổ.
“Cậu sao vậy Vân Hà?”
Sở Vãn Tình khó hiểu lên tiếng.
Vân Hà liền nắm lấy tay cô.
“Nơi này không an toàn. Chúng ta rời khỏi đây đi.”
“Cậu sao vậy?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Vân Hà cũng không biết nói thế nào. Cũng không biết xung quanh có bao nhiêu thế lực. Nếu Sở Vãn Tình chính là người con gái thiếu chủ đã dùng ngàn năm linh vực để giúp cô chuyển sinh. Thì một người bình thường như cô làm sao có thể chống lại gia tộc Thượng Quan. Vì đối với họ, cô chính là vật cản khiến thiếu chủ người không giống người, thần chẳng ra thần.
Sở Vãn Tình níu tay cô ấy lại.
“Cậu đừng lo lắng. Ông xã tớ ở bên ngoài.”
“Cái gì?”
Vân Hà khựng lại nhìn cô.
“Anh ấy đến cùng tớ. Chỉ là anh ấy tránh mặt để chúng ta nói chuyện thôi.”
“Ý cậu là…”
Vân Hà quan sát xung quanh. Mọi thứ đều rất yên tĩnh lại không còn dư vị nào của dịch thuật. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện tốt này để lập công. Chẳng lẽ, thiếu chủ xuất hiện rồi sao?
Sở Vãn Tình thấy Vân Hà cứ ngây ra liền gọi.
“Vân Hà! Cậu ổn không?”
Vân Hà hồi phục tinh thần.
“Vậy chồng cậu đâu? Cho tớ biết có được không?”
Sở Vãn Tình lắc đầu.
“Tớ không biết. Anh ấy đưa tớ đến cửa thì đi rồi.”
Vân Hà mím môi.
Tiếng bước chân mà họ nghe thấy chỉ có một mình Vãn Tình. Không hề nhận ra thêm đều gì?
“Vậy chồng cậu có gì khác không? Chẳng hạn như gần nơi khóe mắt, cổ, vai…”
Sở Vãn Tình nhíu mày.
“Cậu sao vậy?”
Vân Hà biết mình lại hơi kích động. Cô ấy liền hạ giọng.
“Tớ lỡ lời. Xin lỗi cậu.”
Sở Vãn Tình lần thứ nhất có thể bị lừa, lần thứ hai, thứ ba nhưng đã nhiều lần như vậy. Cái mọi người dò hỏi cô cùng một câu. Chẳng lẽ, hình ảnh đó có liên quan gì đến thân phận của anh.
Thấy Sở Vãn Tình cứ ngẩn người Vân Hà lại sợ rằng cô đang giận mình.
“Vãn Tình! Tớ không có ý gì đâu. Thật đó, do tớ nghe mọi người đồn đại về chồng cậu nên mới tò mò.”
Sở Vãn Tình lắc đầu.
“Không có gì. Lời đồn chỉ là phô trương lên quá vấn đề thôi. Anh ấy thật sự rất tốt.”
“Như vậy tớ yên tâm rồi.”
[…]
Sở Vãn Tình nhìn dãy phố trước mặt có chút lạnh. Tại sao nơi này lại rất kì lạ… Nhưng nghĩ đến cô lại thấy thương anh nhiều hơn. Có phải cuộc sống trước kia của anh luôn gắng liền với nơi này.
Nhưng cô càng không hiểu được vì sao anh cũng đến cùng cô lại không xuất hiện. Có phải anh luôn cho cô không gian riêng tư khi gặp Vân Hà. Nghĩ mãi cũng không thể hiểu được. Cô thở dài bước vào trong.
Vân Hà từ trên cao nhìn xuống, tay siết chặt lại. Chẳng lẽ, Vãn Tình không hiểu ý mình sao?
Lúc này, giọng cười càng lúc càng rõ ràng hơn của người phụ nữ bên cạnh. Trên cổ Vân Hà là sợi dây đỏ nó tựa như con dao sắc bén chỉ cần động mạnh là sẽ cứa thằng vào.
“Vãn Tình là cô gái hiền lành. Cô ấy không như chị nghĩ đâu.”
“Hừ! Cái gai trong mắt này nhất định phải loại trừ. Nếu không, người chịu khổ chỉ là thiếu chủ.”
Vân Hà ngẩng người.
“Ý chị Vãn Tình là…”
“Im miệng!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Vẫn Hà có chút không tin tưởng vào những gì mình đang nghĩ. Nếu Vãn Tình là mối nghiệt duyên mà thiếu chủ đeo mang. Vậy không phải, cô sẽ gặp nguy hiểm sao. Nhưng lại thấy không đúng… Thiếu chủ, đang ở đâu?
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
“Cô ấy không phải đâu.”
Vân Hà nôn nóng nói.
“Cô thì biết cái gì. Dù là không phải nhưng đã ở trong tầm ngắm của tôi đều như nhau thôi. Chỉ có người chết mới không hại được thiếu chủ.”
“Chị…”
Cô ta cười lạnh.
“Chủ nhân cũng đã đến. Thiếu chủ sống cứ như người đã chết chỉ vì một người bình thường có đáng hay không. Ngài ấy phải trở về với thân phận tôn quý của mình.”
Vân Hà mím môi.
Thật sự thiếu chủ đã tìm được người con gái ấy. Chủ nhân cũng đến vậy có phải ngài ấy muốn chia cắt thiếu chủ hay không.
Giọng cô ta gắt gỏng vang lên.
“Cô nên biết phải làm gì rồi chứ. Nếu không đừng trách tôi ra tay vô tình với nhà họ Vân các người.”
Vân Hà hít sâu một hơi. Rõ ràng cô ta làm càng như vậy hẳn là được sự chấp thuận của chủ nhân.
Ting! Cửa mở ra.
Vân Hà nở nụ cười.
“Vãn Tình! Cậu đến rồi?”
Sở Vãn Tình cong môi, bước đến.
“Chỉ có mình cậu thôi à?”
Vân Hà gật đầu.
“Cậu ngồi xuống đi.”
“Được rồi!”
[…]
Tại một nơi khác.
Cô gái đang khống chế Vân Hà nhìn hình ảnh hai người qua làn nước.
Nhưng một giây sau, hình ảnh lại biến mất. Thay vào đó là màu nước đã thay đổi.
“Sao lại vậy?”
Chợt cảm thấy sau lưng có luồn khí lạnh.
Cô ta vừa quay lại.
Cổ đã bị bóp chặt.
Cả người cô ta đều bị nhấc bổng lên đến cơ hội giãy dụa cũng không có.
Tại sao cô ta không thể dùng thuật để tránh. Tại sao đứng trước người này, tất cả đều vô dụng?
Sức mạnh của cô ta dường như sắp biến mất…
[…]
Vân Hà chợt cảm thấy sợi chỉ đang kiểm soát cơ thể mình đã biến mất. Cô ta đưa tay lên sờ sờ vào cổ.
“Cậu sao vậy Vân Hà?”
Sở Vãn Tình khó hiểu lên tiếng.
Vân Hà liền nắm lấy tay cô.
“Nơi này không an toàn. Chúng ta rời khỏi đây đi.”
“Cậu sao vậy?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Vân Hà cũng không biết nói thế nào. Cũng không biết xung quanh có bao nhiêu thế lực. Nếu Sở Vãn Tình chính là người con gái thiếu chủ đã dùng ngàn năm linh vực để giúp cô chuyển sinh. Thì một người bình thường như cô làm sao có thể chống lại gia tộc Thượng Quan. Vì đối với họ, cô chính là vật cản khiến thiếu chủ người không giống người, thần chẳng ra thần.
Sở Vãn Tình níu tay cô ấy lại.
“Cậu đừng lo lắng. Ông xã tớ ở bên ngoài.”
“Cái gì?”
Vân Hà khựng lại nhìn cô.
“Anh ấy đến cùng tớ. Chỉ là anh ấy tránh mặt để chúng ta nói chuyện thôi.”
“Ý cậu là…”
Vân Hà quan sát xung quanh. Mọi thứ đều rất yên tĩnh lại không còn dư vị nào của dịch thuật. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện tốt này để lập công. Chẳng lẽ, thiếu chủ xuất hiện rồi sao?
Sở Vãn Tình thấy Vân Hà cứ ngây ra liền gọi.
“Vân Hà! Cậu ổn không?”
Vân Hà hồi phục tinh thần.
“Vậy chồng cậu đâu? Cho tớ biết có được không?”
Sở Vãn Tình lắc đầu.
“Tớ không biết. Anh ấy đưa tớ đến cửa thì đi rồi.”
Vân Hà mím môi.
Tiếng bước chân mà họ nghe thấy chỉ có một mình Vãn Tình. Không hề nhận ra thêm đều gì?
“Vậy chồng cậu có gì khác không? Chẳng hạn như gần nơi khóe mắt, cổ, vai…”
Sở Vãn Tình nhíu mày.
“Cậu sao vậy?”
Vân Hà biết mình lại hơi kích động. Cô ấy liền hạ giọng.
“Tớ lỡ lời. Xin lỗi cậu.”
Sở Vãn Tình lần thứ nhất có thể bị lừa, lần thứ hai, thứ ba nhưng đã nhiều lần như vậy. Cái mọi người dò hỏi cô cùng một câu. Chẳng lẽ, hình ảnh đó có liên quan gì đến thân phận của anh.
Thấy Sở Vãn Tình cứ ngẩn người Vân Hà lại sợ rằng cô đang giận mình.
“Vãn Tình! Tớ không có ý gì đâu. Thật đó, do tớ nghe mọi người đồn đại về chồng cậu nên mới tò mò.”
Sở Vãn Tình lắc đầu.
“Không có gì. Lời đồn chỉ là phô trương lên quá vấn đề thôi. Anh ấy thật sự rất tốt.”
“Như vậy tớ yên tâm rồi.”
[…]