Chương 33: Không chấp nhận
Vân Hà thấy bên ngoài thật sự rất yên tĩnh. Mọi thứ đều không có gì khác… Bình yên đến mức lạ thường.
“Chúng ta ra khỏi đây đi. Đến một nơi khác nói chuyện.”
“Nhưng… Cậu đợi tớ một chút. Tớ gọi cho anh ấy.”
Sở Vãn Tình lấy điện thoại đi về phía hành lang ấn gọi đi.
Vân Hà nhìn theo tâm trạng càng thêm phức tạp.
[…]
Tầng hầm.
Tiêu Ân cả người chẳng còn sức lực gì. Sức mạnh của cô ta cứ như bị hút cạn.
Một luồng ánh sáng kèm theo cơn gió lạnh như bao trùm cả một vùng.
Ấn kí của anh càng rõ ràng hơn. Đôi mắt anh trở nên đỏ lên một cách đáng sợ. Bàn tay đẹp đẽ cũng bắt đầu xuất hiện những vân tự kỳ lạ như đang di chuyển.
Như một giọng nói ai đó kéo anh trở về.
Ánh mắt từ đỏ chuyển về màu đen láy vốn có. Anh nới lỏng tay ra… Lùi lại một bước xoay người rời đi.
Tiêu Ân nằm bất động trên nền gạch, cả người như sắp tan biến vậy.
[…]
Thượng Quan Nhất chạy ra ngoài. Anh tựa lưng vào tường đưa bàn tay mình lên. Tất cả đều trở lại bình thường… Một luồng sức mạnh cứ như muốn nuốt chửng anh vậy.
Sở Vãn Tình vừa nhìn thấy anh đã chạy đến.
Thượng Quan Nhất đưa tay ôm lấy cô cứ như một bản năng nào đó trong tiềm thức. Chỉ cần cô xuất hiện, anh đều đưa tay đón lấy. Dù biết trước thương tích đầy mình vẫn chấp nhận.
Lúc anh ôm lấy cô, cảm giác ấy lại xuất hiện.
Hình ảnh người đàn ông trong trang phục kì lạ ôm lấy người con gái. Cảm giác đau đớn thấu tận tâm can lại cùng lúc xuất hiện.
“Nhất! Sao em không gọi cho anh được?”
Anh cố gắng áp xuống cơn đau lên tiếng.
“Chắc là không có tín hiệu. Không phải anh đã ở đây rồi sao.”
Sở Vãn Tình ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh sao vậy?”
Anh lắc đầu.
“Không sao.”
Lần nào anh cũng nói như vậy. Cô lùi lại một chút nhón chân lên lau mồ hôi trên trán anh.
“Tại sao, em luôn có cảm giác…”
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
“Em đừng nghĩ nhiều. Tất cả đều do anh thôi. Không hề liên quan đến em.”
Sở Vãn Tình vòng tay ôm lấy anh.
“Anh thế nào? Có thể nói cho em biết được không?”
“Bệnh cũ. Em cũng biết, người ở khu phố Tây An này sống thế nào mà.”
Sở Vãn Tình nghe như vậy càng thương anh nhiều hơn.
“Sao này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt. Yêu thương anh nhiều hơn nữa.”
Thượng Quan Nhất dù sao cũng là một người bình thường có máu, có nước mắt. Dù anh giỏi chịu đựng thế nào cũng có giới hạn của nó. Yêu càng nhiều, vết thương càng bị khoét sâu hơn.
Không biết từ bao giờ, chỉ cần một ánh mắt của Sở Vãn Tình cũng khiến anh cảm thấy xứng đáng với cái mình cố gắng chịu đựng. Chỉ cần ở cạnh cô… Cái giá đắt thế nào anh cũng có thể chịu được. Nhưng trước lúc đó, anh sẽ cho cô có một cuộc sống trọn vẹn nhất có thể.
“Đúng rồi! Hay là em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra. Y học bây giờ rất phát triển em có tin họ sẽ chữa cho anh hết bệnh.”
Sở Vãn Tình rời khỏi cái ôm ấm áp ấy, ngẩng đầu lên nói.
Thượng Quan Nhất khẽ cười, xoa xoa mái tóc cô.
“Được rồi! Để sau đi.”
“Nhưng…”
Cô muốn nói rồi lại thôi. Chẳng lẽ, anh biết mình không có tiền nên mới nói như vậy. Có phải mình rất vô dụng không?
“Yên tâm! Anh sẽ giúp em.”
“Cái gì?”
Sở Vãn Tình ngây người nhìn anh. Giúp mình cái gì?
Bỗng một luồng khí lạnh lướt qua với tốc độ rất nhanh.
Thượng Quan Nhất xoay người cô lại, ôm vào lòng.
“Về thôi.”
“Còn…”
“Bạn em vừa rời khỏi. Không tin em có thể gọi cho cô ấy.”
Sở Vãn Tình nhìn xung quanh… Cô ấn gọi.
Rất nhanh bên kia đã bắt mái.
[Vãn Tình! Tớ có việc đi trước rồi. Lần sau sẽ gặp cậu lâu hơn.]
“Không sao. Lần sau gặp.”
Cô tắt máy, mắt chớp chớp nhìn anh.
“Anh biết Vân Hà đúng không?”
Thượng Quan Nhất lắc đầu.
“Tại sao, anh phải biết. Về thôi.”
Anh xoay người cô lại.
Tay còn lại lau vết máu khoé miệng mình.
[…]
Thượng Quan Điền từ trên cao nhìn xuống bóng người bước trên đường, ánh mắt híp lại.
Người bên cạnh nhịn không được cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chủ nhân! Tại sao ngài lại làm như vậy? Thiếu chủ…”
Ông ta đưa tay lên ý bảo im miệng lại. Rõ ràng đang rất tức giận.
“Ta xem nó có thể chịu đựng đến bao giờ.”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời nguyền trong người anh là dùng toàn bộ sức mạnh của gia tộc Thượng Quan tích tụ để khống chế được cái ái tình bình thường của con người. Yêu càng nhiều càng khiến nó đau đến mức sống dở chết dở đến giới hạn cuối cùng sẽ… Tuyệt đối, ông sẽ không để chuyện này xảy ra. Chuyện tình cảm thường tình ấy đã qua ngàn năm. Giờ hai người chẳng có gì gọi là thiên trường địa cửu cả.
Người đàn ông bên cạnh mấp máy môi mãi cũng không thể im lặng được.
“Chủ nhân! Thiếu chủ giờ chỉ có một phần linh vực vốn có. Ngài ra tay như vậy lỡ như…”
“Hừ! Ai kêu nó ngu ngốc.”
Thượng Quan Điền là nhắm vào Sở Vãn Tình mà ra tay. Không ngờ anh lại có thể phản ứng nhanh như vậy. Điều đó ông không thể phủ nhận.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Thượng Quan Nhất nhíu mày, bước chân rõ ràng chậm lại.
Sở Vãn Tình cũng nhận ra được đều đó.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô có chút siết chặt.
“Đừng quay lại. Nhìn phía trước.”
Sở Vãn Tình không hiểu ý anh là gì. Nhưng có điều gì đó rất lạ đang xảy ra.
[…]
“Chúng ta ra khỏi đây đi. Đến một nơi khác nói chuyện.”
“Nhưng… Cậu đợi tớ một chút. Tớ gọi cho anh ấy.”
Sở Vãn Tình lấy điện thoại đi về phía hành lang ấn gọi đi.
Vân Hà nhìn theo tâm trạng càng thêm phức tạp.
[…]
Tầng hầm.
Tiêu Ân cả người chẳng còn sức lực gì. Sức mạnh của cô ta cứ như bị hút cạn.
Một luồng ánh sáng kèm theo cơn gió lạnh như bao trùm cả một vùng.
Ấn kí của anh càng rõ ràng hơn. Đôi mắt anh trở nên đỏ lên một cách đáng sợ. Bàn tay đẹp đẽ cũng bắt đầu xuất hiện những vân tự kỳ lạ như đang di chuyển.
Như một giọng nói ai đó kéo anh trở về.
Ánh mắt từ đỏ chuyển về màu đen láy vốn có. Anh nới lỏng tay ra… Lùi lại một bước xoay người rời đi.
Tiêu Ân nằm bất động trên nền gạch, cả người như sắp tan biến vậy.
[…]
Thượng Quan Nhất chạy ra ngoài. Anh tựa lưng vào tường đưa bàn tay mình lên. Tất cả đều trở lại bình thường… Một luồng sức mạnh cứ như muốn nuốt chửng anh vậy.
Sở Vãn Tình vừa nhìn thấy anh đã chạy đến.
Thượng Quan Nhất đưa tay ôm lấy cô cứ như một bản năng nào đó trong tiềm thức. Chỉ cần cô xuất hiện, anh đều đưa tay đón lấy. Dù biết trước thương tích đầy mình vẫn chấp nhận.
Lúc anh ôm lấy cô, cảm giác ấy lại xuất hiện.
Hình ảnh người đàn ông trong trang phục kì lạ ôm lấy người con gái. Cảm giác đau đớn thấu tận tâm can lại cùng lúc xuất hiện.
“Nhất! Sao em không gọi cho anh được?”
Anh cố gắng áp xuống cơn đau lên tiếng.
“Chắc là không có tín hiệu. Không phải anh đã ở đây rồi sao.”
Sở Vãn Tình ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh sao vậy?”
Anh lắc đầu.
“Không sao.”
Lần nào anh cũng nói như vậy. Cô lùi lại một chút nhón chân lên lau mồ hôi trên trán anh.
“Tại sao, em luôn có cảm giác…”
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
“Em đừng nghĩ nhiều. Tất cả đều do anh thôi. Không hề liên quan đến em.”
Sở Vãn Tình vòng tay ôm lấy anh.
“Anh thế nào? Có thể nói cho em biết được không?”
“Bệnh cũ. Em cũng biết, người ở khu phố Tây An này sống thế nào mà.”
Sở Vãn Tình nghe như vậy càng thương anh nhiều hơn.
“Sao này, em sẽ chăm sóc anh thật tốt. Yêu thương anh nhiều hơn nữa.”
Thượng Quan Nhất dù sao cũng là một người bình thường có máu, có nước mắt. Dù anh giỏi chịu đựng thế nào cũng có giới hạn của nó. Yêu càng nhiều, vết thương càng bị khoét sâu hơn.
Không biết từ bao giờ, chỉ cần một ánh mắt của Sở Vãn Tình cũng khiến anh cảm thấy xứng đáng với cái mình cố gắng chịu đựng. Chỉ cần ở cạnh cô… Cái giá đắt thế nào anh cũng có thể chịu được. Nhưng trước lúc đó, anh sẽ cho cô có một cuộc sống trọn vẹn nhất có thể.
“Đúng rồi! Hay là em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra. Y học bây giờ rất phát triển em có tin họ sẽ chữa cho anh hết bệnh.”
Sở Vãn Tình rời khỏi cái ôm ấm áp ấy, ngẩng đầu lên nói.
Thượng Quan Nhất khẽ cười, xoa xoa mái tóc cô.
“Được rồi! Để sau đi.”
“Nhưng…”
Cô muốn nói rồi lại thôi. Chẳng lẽ, anh biết mình không có tiền nên mới nói như vậy. Có phải mình rất vô dụng không?
“Yên tâm! Anh sẽ giúp em.”
“Cái gì?”
Sở Vãn Tình ngây người nhìn anh. Giúp mình cái gì?
Bỗng một luồng khí lạnh lướt qua với tốc độ rất nhanh.
Thượng Quan Nhất xoay người cô lại, ôm vào lòng.
“Về thôi.”
“Còn…”
“Bạn em vừa rời khỏi. Không tin em có thể gọi cho cô ấy.”
Sở Vãn Tình nhìn xung quanh… Cô ấn gọi.
Rất nhanh bên kia đã bắt mái.
[Vãn Tình! Tớ có việc đi trước rồi. Lần sau sẽ gặp cậu lâu hơn.]
“Không sao. Lần sau gặp.”
Cô tắt máy, mắt chớp chớp nhìn anh.
“Anh biết Vân Hà đúng không?”
Thượng Quan Nhất lắc đầu.
“Tại sao, anh phải biết. Về thôi.”
Anh xoay người cô lại.
Tay còn lại lau vết máu khoé miệng mình.
[…]
Thượng Quan Điền từ trên cao nhìn xuống bóng người bước trên đường, ánh mắt híp lại.
Người bên cạnh nhịn không được cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chủ nhân! Tại sao ngài lại làm như vậy? Thiếu chủ…”
Ông ta đưa tay lên ý bảo im miệng lại. Rõ ràng đang rất tức giận.
“Ta xem nó có thể chịu đựng đến bao giờ.”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời nguyền trong người anh là dùng toàn bộ sức mạnh của gia tộc Thượng Quan tích tụ để khống chế được cái ái tình bình thường của con người. Yêu càng nhiều càng khiến nó đau đến mức sống dở chết dở đến giới hạn cuối cùng sẽ… Tuyệt đối, ông sẽ không để chuyện này xảy ra. Chuyện tình cảm thường tình ấy đã qua ngàn năm. Giờ hai người chẳng có gì gọi là thiên trường địa cửu cả.
Người đàn ông bên cạnh mấp máy môi mãi cũng không thể im lặng được.
“Chủ nhân! Thiếu chủ giờ chỉ có một phần linh vực vốn có. Ngài ra tay như vậy lỡ như…”
“Hừ! Ai kêu nó ngu ngốc.”
Thượng Quan Điền là nhắm vào Sở Vãn Tình mà ra tay. Không ngờ anh lại có thể phản ứng nhanh như vậy. Điều đó ông không thể phủ nhận.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Thượng Quan Nhất nhíu mày, bước chân rõ ràng chậm lại.
Sở Vãn Tình cũng nhận ra được đều đó.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô có chút siết chặt.
“Đừng quay lại. Nhìn phía trước.”
Sở Vãn Tình không hiểu ý anh là gì. Nhưng có điều gì đó rất lạ đang xảy ra.
[…]