Chương 36: Vượt qua giới hạn
Sở Vãn Tình chắn trước anh.
“Ba mẹ, chị Vãn Linh. Anh ấy không có lỗi gì cả.”
Thượng Quan Nhất nhìn xuống cái đầu nhỏ trước mặt mình.
“Vãn Tình! Con… Con bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả. Sao con lại bên vực người ngoài.”
“Anh ấy không phải. Anh ấy là chồng con.”
“Con…”
Thượng Quan Nhất thu lại dáng vẻ bình thường. Đúng là nơi này càng lúc càng có nhiều đều bất ổn.
Bên kia đường.
“Sao lại biến mất. Thật sự không phải sao? Nhưng lúc đó ấn kí đó… Cũng là giả sao?”
Không ai khác chính là vị thuật sĩ luôn bên cạnh ông nội Sở. Tay ông ta siết chặt hộp ngọc màu đen vừa loé sáng đã biến mất.
Còn một nơi khác.
“Chủ nhân! Sao ngài không tìm cách để thiếu chủ trở về thân phận tôn quý của mình.”
“Không vội được. Ta sẽ khiến nó tự từ bỏ cái gọi là tình yêu của mình. Cái gì mà sống chết không rời. Nực cười.”
Ông ta cười khuẩy.
[…]
Quay lại phía hai người.
Ba Sở tức giận đưa tay lên muốn tát cô.
Thượng Quan Nhất kéo cô ra sau, tay còn lại giữ tay ông ta.
“Vãn Tình hiện tại là vợ tôi. Sống chết gì cũng là người của tôi. Nếu muốn đánh cô ấy, bước qua xác tôi trước đã.”
“A… Thả ra. Vãn Tình, sắp gãy tay ba rồi.”
Ba Sở nhăn nhó cố gắng thoát ra.
Sở Vãn Tình nghe anh nói như vậy trong lòng cứ như được tẩm mật vậy. Nhưng bị tiếp thét của ba làm giật mình.
“Nhất! Chúng ta về. Thả tay ra đi.”
Thượng Quan Nhất ném tay ông ta ra.
Lảo đảo ngã về sau.
Hai mẹ con muốn đỡ ba Sở cũng bị ngã xuống nền gạch.
“A… Ba đè gãy chân con rồi.”
Sở Vãn Linh thét lên vì mông bà mình ngồi lên.
Sở Vãn Tình muốn đến giúp đỡ thì anh đã giữ lại.
“Em bảo chúng ta về nhà mà.”
“Nhưng…”
Muốn nói rồi lại thôi.
“Xin lỗi ba mẹ, chị Vãn Linh.”
Cô bước theo anh, ngoáy lại nhìn về phía ba người.
[…]
Chung cư Vân Đông.
Bước vào nhà.
Sở Vãn Tình nhìn anh.
“Em muốn nhìn đến bao giờ.”
Sở Vãn Tình mím môi.
“Sao anh không băng bó vết thương. Em còn tiền mà.”
Thượng Quan Nhất nhìn cô.
“Em giúp anh băng bó là được.”
Sở Vãn Tình cứ cho là anh sợ tốn kém nên mới nhịn đau. Cô vội vàng gật đầu chạy vào trong lấy hộp y tế.
Anh nhìn theo. Lấy tay lau khoé miệng. Lại là máu. Anh bóp lấy lấy cổ tay mình những đường chỉ đỏ liền biến mất. Tuyệt đối không thể để cô nhìn thấy.
Sở Vãn Tình nhanh chân bước ra.
“Để em xem.”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mở hộp y tế ra. Cô nhớ tay anh chảy rất nhiều máu.
“Em cởi nha.”
Cô chớp chớp mắt ngây ngô nhìn anh như chờ sự đồng ý.
Thượng Quan Nhất quay đi.
“Sao cũng được.”
Nhìn cô như vậy anh chỉ muốn đè cô ra mà khi dễ. Nhưng lại không muốn làm cô sợ.
Sở Vãn Tình nhoài người dậy. Cởi cúc áo sơ mi trên người anh. Cơ ngực rắn chắc dần lộ ra, những múi cơ đầy dụ dỗ xuất hiện. Tay cô chạm vào…
Thượng Quan Nhất nhìn cô.
Sở Vãn Tình nhìn anh.
Một loại cảm xúc cứ dâng lên.
“Em… Ưm…”
Không ngờ, Thượng Quan Nhất lại áp lên môi cô. Tay giữ lấy gáy cô.
Nụ hôn càng lúc càng sâu. Cô có thể cảm nhận được từng tế bào đều có phản ứng.
Vòng tay ôm lấy anh.
Anh áp cô xuống ghế.
Chiếc hộp y tế nhỏ rơi xuống thảm nhung phía dưới.
Rời khỏi nụ hôn vẫn còn kéo theo ánh bạc mỏng. Tay anh chạm nhẹ lên khoé môi cô, sau đó hôn lên cằm, cổ dần dần xuống xương quai xanh.
Sở Vãn Tình cứ như bị anh hôn đến tê dại.
“Ưm…”
Mặc dù đã cố gắng áp xuống tiếng rên rỉ nhưng vẫn không thể nào kiềm chế.
Tay anh luồn ra sau kéo khoá xuống. Theo nụ hôn của anh chiếc váy dần rơi xuống.
Chiếc áo lót ren màu trắng lộ ra.
Hơi thở phập phồng của cô càng khiến cho nơi huyền bí ẩn hiện sau lớp áo càng thêm chật chội.
Chân cô khép chặt có chút khó chịu.
Dường như cô cũng cảm nhận được vật gì đó sau lớp vải cọ vào đùi cô, rất nóng, rất nóng như muốn được ra ngoài vậy.
Cô chợt nghĩ. Lần đầu tiên, hai người ở cạnh nhau có giống vậy không?
Cuối cùng, bầu ngực căng tròn cùng được giải phóng bởi chiếc áo chật chội.
“Có hối hận cũng không kịp rồi.”
Mặt cô đỏ bừng khi nhìn thấy anh cởi thắt lưng ném sang một bên. Sau đó, chiếc quần cũng bị ném xuống.
Mắt cô trợn to…
Chưa kịp load khỏi dòng suy nghĩ thì đã cảm giác được vật to lớn đang cọ xát vào nơi tư mật. Nóng… Nóng đến mức khó tả thành lời.
“Sẽ hơi đau một chút, thả lỏng.”
Anh dỗ dành rồi nhẹ nhàng hôn lên từng tất da thịt trên người cô cứ như là vật trân quý nhất trên đời vậy.
Sở Vãn Tình vẫn còn mụ mị trong cơn say tình. Chợt cảm giác phía dưới có vật to lớn đang tiến vào trong.
“A… Đau quá!”
Tay cô cào lên lưng anh.
“Ngoan! Thả lỏng một chút.”
Nước mắt cô ứa ra, ngoan ngoãn gật đầu
Anh hôn lên khoé mắt cô.
Cảm nhận được cô thả lỏng một chút. Anh thúc hông.
“A…”
Anh cảm nhận được lớp màn mỏng bị mình đâm thủng. Một dòng nước ấm nóng chảy dọc ra ngoài kèm theo tơ máu.
Sở Vãn Tình chỉ nghĩ lần đầu tiên đau đớn thôi. Nhưng sau lần này lại đau đến như vậy.
[…]
“Ba mẹ, chị Vãn Linh. Anh ấy không có lỗi gì cả.”
Thượng Quan Nhất nhìn xuống cái đầu nhỏ trước mặt mình.
“Vãn Tình! Con… Con bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả. Sao con lại bên vực người ngoài.”
“Anh ấy không phải. Anh ấy là chồng con.”
“Con…”
Thượng Quan Nhất thu lại dáng vẻ bình thường. Đúng là nơi này càng lúc càng có nhiều đều bất ổn.
Bên kia đường.
“Sao lại biến mất. Thật sự không phải sao? Nhưng lúc đó ấn kí đó… Cũng là giả sao?”
Không ai khác chính là vị thuật sĩ luôn bên cạnh ông nội Sở. Tay ông ta siết chặt hộp ngọc màu đen vừa loé sáng đã biến mất.
Còn một nơi khác.
“Chủ nhân! Sao ngài không tìm cách để thiếu chủ trở về thân phận tôn quý của mình.”
“Không vội được. Ta sẽ khiến nó tự từ bỏ cái gọi là tình yêu của mình. Cái gì mà sống chết không rời. Nực cười.”
Ông ta cười khuẩy.
[…]
Quay lại phía hai người.
Ba Sở tức giận đưa tay lên muốn tát cô.
Thượng Quan Nhất kéo cô ra sau, tay còn lại giữ tay ông ta.
“Vãn Tình hiện tại là vợ tôi. Sống chết gì cũng là người của tôi. Nếu muốn đánh cô ấy, bước qua xác tôi trước đã.”
“A… Thả ra. Vãn Tình, sắp gãy tay ba rồi.”
Ba Sở nhăn nhó cố gắng thoát ra.
Sở Vãn Tình nghe anh nói như vậy trong lòng cứ như được tẩm mật vậy. Nhưng bị tiếp thét của ba làm giật mình.
“Nhất! Chúng ta về. Thả tay ra đi.”
Thượng Quan Nhất ném tay ông ta ra.
Lảo đảo ngã về sau.
Hai mẹ con muốn đỡ ba Sở cũng bị ngã xuống nền gạch.
“A… Ba đè gãy chân con rồi.”
Sở Vãn Linh thét lên vì mông bà mình ngồi lên.
Sở Vãn Tình muốn đến giúp đỡ thì anh đã giữ lại.
“Em bảo chúng ta về nhà mà.”
“Nhưng…”
Muốn nói rồi lại thôi.
“Xin lỗi ba mẹ, chị Vãn Linh.”
Cô bước theo anh, ngoáy lại nhìn về phía ba người.
[…]
Chung cư Vân Đông.
Bước vào nhà.
Sở Vãn Tình nhìn anh.
“Em muốn nhìn đến bao giờ.”
Sở Vãn Tình mím môi.
“Sao anh không băng bó vết thương. Em còn tiền mà.”
Thượng Quan Nhất nhìn cô.
“Em giúp anh băng bó là được.”
Sở Vãn Tình cứ cho là anh sợ tốn kém nên mới nhịn đau. Cô vội vàng gật đầu chạy vào trong lấy hộp y tế.
Anh nhìn theo. Lấy tay lau khoé miệng. Lại là máu. Anh bóp lấy lấy cổ tay mình những đường chỉ đỏ liền biến mất. Tuyệt đối không thể để cô nhìn thấy.
Sở Vãn Tình nhanh chân bước ra.
“Để em xem.”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mở hộp y tế ra. Cô nhớ tay anh chảy rất nhiều máu.
“Em cởi nha.”
Cô chớp chớp mắt ngây ngô nhìn anh như chờ sự đồng ý.
Thượng Quan Nhất quay đi.
“Sao cũng được.”
Nhìn cô như vậy anh chỉ muốn đè cô ra mà khi dễ. Nhưng lại không muốn làm cô sợ.
Sở Vãn Tình nhoài người dậy. Cởi cúc áo sơ mi trên người anh. Cơ ngực rắn chắc dần lộ ra, những múi cơ đầy dụ dỗ xuất hiện. Tay cô chạm vào…
Thượng Quan Nhất nhìn cô.
Sở Vãn Tình nhìn anh.
Một loại cảm xúc cứ dâng lên.
“Em… Ưm…”
Không ngờ, Thượng Quan Nhất lại áp lên môi cô. Tay giữ lấy gáy cô.
Nụ hôn càng lúc càng sâu. Cô có thể cảm nhận được từng tế bào đều có phản ứng.
Vòng tay ôm lấy anh.
Anh áp cô xuống ghế.
Chiếc hộp y tế nhỏ rơi xuống thảm nhung phía dưới.
Rời khỏi nụ hôn vẫn còn kéo theo ánh bạc mỏng. Tay anh chạm nhẹ lên khoé môi cô, sau đó hôn lên cằm, cổ dần dần xuống xương quai xanh.
Sở Vãn Tình cứ như bị anh hôn đến tê dại.
“Ưm…”
Mặc dù đã cố gắng áp xuống tiếng rên rỉ nhưng vẫn không thể nào kiềm chế.
Tay anh luồn ra sau kéo khoá xuống. Theo nụ hôn của anh chiếc váy dần rơi xuống.
Chiếc áo lót ren màu trắng lộ ra.
Hơi thở phập phồng của cô càng khiến cho nơi huyền bí ẩn hiện sau lớp áo càng thêm chật chội.
Chân cô khép chặt có chút khó chịu.
Dường như cô cũng cảm nhận được vật gì đó sau lớp vải cọ vào đùi cô, rất nóng, rất nóng như muốn được ra ngoài vậy.
Cô chợt nghĩ. Lần đầu tiên, hai người ở cạnh nhau có giống vậy không?
Cuối cùng, bầu ngực căng tròn cùng được giải phóng bởi chiếc áo chật chội.
“Có hối hận cũng không kịp rồi.”
Mặt cô đỏ bừng khi nhìn thấy anh cởi thắt lưng ném sang một bên. Sau đó, chiếc quần cũng bị ném xuống.
Mắt cô trợn to…
Chưa kịp load khỏi dòng suy nghĩ thì đã cảm giác được vật to lớn đang cọ xát vào nơi tư mật. Nóng… Nóng đến mức khó tả thành lời.
“Sẽ hơi đau một chút, thả lỏng.”
Anh dỗ dành rồi nhẹ nhàng hôn lên từng tất da thịt trên người cô cứ như là vật trân quý nhất trên đời vậy.
Sở Vãn Tình vẫn còn mụ mị trong cơn say tình. Chợt cảm giác phía dưới có vật to lớn đang tiến vào trong.
“A… Đau quá!”
Tay cô cào lên lưng anh.
“Ngoan! Thả lỏng một chút.”
Nước mắt cô ứa ra, ngoan ngoãn gật đầu
Anh hôn lên khoé mắt cô.
Cảm nhận được cô thả lỏng một chút. Anh thúc hông.
“A…”
Anh cảm nhận được lớp màn mỏng bị mình đâm thủng. Một dòng nước ấm nóng chảy dọc ra ngoài kèm theo tơ máu.
Sở Vãn Tình chỉ nghĩ lần đầu tiên đau đớn thôi. Nhưng sau lần này lại đau đến như vậy.
[…]