Chương 37: Cố chấp của anh
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được cơn say tình. Dù đau đớn vẫn mang theo một khoái cảm kì diệu khi nó qua đi.
Âm thanh mị hoặc khẽ vang lên sau mỗi lần ra vào.
Cô cũng không biết hai người dây dưa đến bao lâu chỉ cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
[…]
Sở Vãn Tình không biết tại sao cảm giác cơ thể mình nhẹ đến như vậy. Cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Mở mắt ra.
“A…”
Sở Vãn Tình nhắm mắt thét lên, cô đang rơi xuống từ một khoảng không nào đó.
Sợ hãi, đó là cảm giác duy nhất cô có thể cảm nhận lúc này. Thượng Quan Nhất, anh đang ở đâu?
Một luồng khí lạnh thoáng qua, cả người cô như được bao bọc bởi tầng mây dịu dàng.
Mở mắt ra lần nữa.
Cô đang ở một nơi vô cùng quen thuộc nhưng cô cũng không biết rõ là đâu. Chỉ cảm nhận được sự thân thiết rất lạ.
Là cô gái ấy.
Sở Vãn Tình chầm chậm bước theo sau, cô muốn xem gương mặt ấy trong như thế nào.
Càng bước về phía trước, sương mù lại khá dày đặc. Tạo nên một khung cảnh mơ mơ hồ hồ.
Nhưng sau màn sương, cô có thể nhìn thấy chàng trai ấy dù không rõ ràng.
Vòng tay chàng trai ôm chặt lấy cô gái.
“Em xin lỗi!”
“Đừng mà…”
Sở Vãn Tình thét lên.
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
“Gặp ác mộng sao?”
Lúc này, Sở Vãn Tình mới hồi phục tinh thần rút trong lồng ngực rắn chắc. Hoá ra chỉ là mơ…
Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Không sao chỉ là mơ thôi.”
Sở Vãn Tình mặt nóng bừng lên. Đúng rồi, hai người… Cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em…”
Anh mỉm cười nhìn cô.
Sở Vãn Tình giờ mới ý thức được là cơ thể mình không một mảnh vải che thân. Vậy mà còn…
Thượng Quan Nhất ôm lấy eo cô.
“Có cái gì chưa thấy. Em ngại ngùng gì nữa hửm.”
Bầu ngực căng tròn mềm mại cọ xát vào người anh thật sự khiến cả người ngứa ngáy đến khó chịu. Chỉ là không muốn làm cô sợ thôi.
“Anh xấu xa.”
Cô dời đi ánh mắt nhưng giờ mới nhớ đến đều mình muốn biết.
Tay cô chạm vào cổ anh rồi theo ấn kí kéo xuống. Càng nhìn càng khiến người khác không thể dời mắt được.
“Sao lúc đó, em không nhìn thấy?”
Thượng Quan Nhất bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ đưa lên môi hôn.
“Đừng để ý đến nó. Trước đây rất ít khi xuất hiện. Chỉ gần đây, thường xuyên như vậy.”
Sở Vãn Tình sợ anh hiểu lầm ý min liền giải thích.
“Không phải! Em thấy rất đẹp. Cứ như đóa hoa được tô điểm trên nền tuyết trắng vậy.”
“Đủ rồi. Không cần phô trương như vậy. Ngủ thêm một chút nữa.”
Anh kéo cô nằm xuống, đầu gối trên tay mình.
Cô thật sự rất thích khi chạm vào người anh như vậy. Dường như cô nghiện anh mất rồi.
“Em nghe nói lần đầu mới đau thôi. Sao lần này…”
Cô xấu hổ không dám hỏi tiếp.
Anh bật cười hôn lên trán cô, vòng tay siết chặt.
“Thật sự là lần đầu mà.”
“Vậy…”
Sở Vãn Tình kinh ngạc. Vậy chuyện ngày hôm đó thì sao?
“Biết vậy là được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Không phải bây giờ chúng ta rất hạnh phúc sao.”
“Đúng rồi. Chỉ cần hạnh phúc là được. Anh phải yêu thương em thật nhiều. Không được ức hiếp em.”
Cô nũng nịu lên tiếng.
“Ừm!”
[…]
Tại một nơi khác.
Người đàn ông đứng bên cạnh Thượng Quan Điền vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào chiếc gương.
“Chủ nhân! Dường như thấu tâm cang đã được giải.”
“Sao có thể.”
Thượng Quan Điền xoay người lại nhìn, mắt ông ta híp lại.
“Sao có thể biến mất. Ta không tin. Nhất định có đều gì đó.”
“Có khi nào…”
“Đi đều tra xem đã xảy ra chuyện gì ở Hoang Vực. Chuyện này, chắc chắn đã bị ai đó giở trò.”
“Chủ nhân! Thuộc hạ có chuyện muốn nói.”
“Nói đi!”
“Thần lực nếu có thể thao túng mọi thứ chỉ có thể là thiếu chủ. Nhưng hiện tại ngài ấy đã mất đi bảy phần hồn liệu có khả năng…”
Nói đến đây lại không dám nói tiếp. Đơn giản vì nhận thấy sự thay đổi của chủ nhân.
“Nếu nó cứ cố chấp với loại tình cảm thấp kém đó mà từ bỏ tất cả. Ta cũng muốn biết nó chống chọi được bao lâu.”
Vừa dứt lời, ông ta tức giận xoay người bỏ đi.
Tấm gương trước mặt cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ. Chưa tới một giây đã hóa thành những hạt bụi nhỏ tan biến theo gió.
Người đàn ông ngây ra nhìn về phía cơn gió cuốn đi…
[…]
Sở Vãn Tình thật sự rất thích cảm giác quấn quýt với anh như vậy. Nhưng hơi ấm bên cạnh đã biến mất.
Sở Vãn Tình giật mình ngồi dậy…
“Chẳng lẽ, mình lại mơ sao.”
Cô lẩm bẩm nhìn cơ thể mình… Vẫn còn ê ẩm đau mà. Còn những dấu hôn khắp người cũng mơ sao.
Cô đưa tay lấy chiếc áo bên cạnh mặc. Bước xuống giường rời khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy anh trong bếp, cô nhẹ nhàng tiến về phía anh. Vòng tay ôm lấy như sợ là giấc mơ lại biến mất vậy.
Thượng Quan Nhất lau khô tay, nắm lấy tay cô xoay người lại.
Anh không lên tiếng nhìn xuống chiếc áo sơ mi của mình trên người cô, đôi chân trần nhỏ nhắn trên nền gạch lạnh lẽo. Càng trong cô nhỏ bé hơn.
Anh đặt tay lên eo cô nhấc bổng lên rồi để chân cô dẫm lên chân mình. Anh mỉm cười cúi xuống nhìn cô.
“Sao không mang dép hửm.”
Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên trề môi.
“Không thấy anh nên em… Cũng tại anh thôi.”
Tay anh vẫn giữ eo cô, bước về phía trước.
Anh nhấc bổng cô đặt lên bàn. Tay chống hai bên áp cô ở giữa. Anh nâng tay lên kéo cổ áo sơ mi trắng cô lên cao một chút.
“Em có biết ăn mặc như vậy rất dễ…”
Nói đến đây, anh không nói tiếp. Nhưng bàn tay đã đặt lên đùi cô vuốt ve.
Sở Vãn Tình bị anh trêu chọc đến khó chịu. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh ghì xuống áp lên môi.
[…]
Âm thanh mị hoặc khẽ vang lên sau mỗi lần ra vào.
Cô cũng không biết hai người dây dưa đến bao lâu chỉ cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
[…]
Sở Vãn Tình không biết tại sao cảm giác cơ thể mình nhẹ đến như vậy. Cứ như đang lơ lửng giữa không trung.
Mở mắt ra.
“A…”
Sở Vãn Tình nhắm mắt thét lên, cô đang rơi xuống từ một khoảng không nào đó.
Sợ hãi, đó là cảm giác duy nhất cô có thể cảm nhận lúc này. Thượng Quan Nhất, anh đang ở đâu?
Một luồng khí lạnh thoáng qua, cả người cô như được bao bọc bởi tầng mây dịu dàng.
Mở mắt ra lần nữa.
Cô đang ở một nơi vô cùng quen thuộc nhưng cô cũng không biết rõ là đâu. Chỉ cảm nhận được sự thân thiết rất lạ.
Là cô gái ấy.
Sở Vãn Tình chầm chậm bước theo sau, cô muốn xem gương mặt ấy trong như thế nào.
Càng bước về phía trước, sương mù lại khá dày đặc. Tạo nên một khung cảnh mơ mơ hồ hồ.
Nhưng sau màn sương, cô có thể nhìn thấy chàng trai ấy dù không rõ ràng.
Vòng tay chàng trai ôm chặt lấy cô gái.
“Em xin lỗi!”
“Đừng mà…”
Sở Vãn Tình thét lên.
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
“Gặp ác mộng sao?”
Lúc này, Sở Vãn Tình mới hồi phục tinh thần rút trong lồng ngực rắn chắc. Hoá ra chỉ là mơ…
Anh vuốt ve mái tóc cô.
“Không sao chỉ là mơ thôi.”
Sở Vãn Tình mặt nóng bừng lên. Đúng rồi, hai người… Cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em…”
Anh mỉm cười nhìn cô.
Sở Vãn Tình giờ mới ý thức được là cơ thể mình không một mảnh vải che thân. Vậy mà còn…
Thượng Quan Nhất ôm lấy eo cô.
“Có cái gì chưa thấy. Em ngại ngùng gì nữa hửm.”
Bầu ngực căng tròn mềm mại cọ xát vào người anh thật sự khiến cả người ngứa ngáy đến khó chịu. Chỉ là không muốn làm cô sợ thôi.
“Anh xấu xa.”
Cô dời đi ánh mắt nhưng giờ mới nhớ đến đều mình muốn biết.
Tay cô chạm vào cổ anh rồi theo ấn kí kéo xuống. Càng nhìn càng khiến người khác không thể dời mắt được.
“Sao lúc đó, em không nhìn thấy?”
Thượng Quan Nhất bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ đưa lên môi hôn.
“Đừng để ý đến nó. Trước đây rất ít khi xuất hiện. Chỉ gần đây, thường xuyên như vậy.”
Sở Vãn Tình sợ anh hiểu lầm ý min liền giải thích.
“Không phải! Em thấy rất đẹp. Cứ như đóa hoa được tô điểm trên nền tuyết trắng vậy.”
“Đủ rồi. Không cần phô trương như vậy. Ngủ thêm một chút nữa.”
Anh kéo cô nằm xuống, đầu gối trên tay mình.
Cô thật sự rất thích khi chạm vào người anh như vậy. Dường như cô nghiện anh mất rồi.
“Em nghe nói lần đầu mới đau thôi. Sao lần này…”
Cô xấu hổ không dám hỏi tiếp.
Anh bật cười hôn lên trán cô, vòng tay siết chặt.
“Thật sự là lần đầu mà.”
“Vậy…”
Sở Vãn Tình kinh ngạc. Vậy chuyện ngày hôm đó thì sao?
“Biết vậy là được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Không phải bây giờ chúng ta rất hạnh phúc sao.”
“Đúng rồi. Chỉ cần hạnh phúc là được. Anh phải yêu thương em thật nhiều. Không được ức hiếp em.”
Cô nũng nịu lên tiếng.
“Ừm!”
[…]
Tại một nơi khác.
Người đàn ông đứng bên cạnh Thượng Quan Điền vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào chiếc gương.
“Chủ nhân! Dường như thấu tâm cang đã được giải.”
“Sao có thể.”
Thượng Quan Điền xoay người lại nhìn, mắt ông ta híp lại.
“Sao có thể biến mất. Ta không tin. Nhất định có đều gì đó.”
“Có khi nào…”
“Đi đều tra xem đã xảy ra chuyện gì ở Hoang Vực. Chuyện này, chắc chắn đã bị ai đó giở trò.”
“Chủ nhân! Thuộc hạ có chuyện muốn nói.”
“Nói đi!”
“Thần lực nếu có thể thao túng mọi thứ chỉ có thể là thiếu chủ. Nhưng hiện tại ngài ấy đã mất đi bảy phần hồn liệu có khả năng…”
Nói đến đây lại không dám nói tiếp. Đơn giản vì nhận thấy sự thay đổi của chủ nhân.
“Nếu nó cứ cố chấp với loại tình cảm thấp kém đó mà từ bỏ tất cả. Ta cũng muốn biết nó chống chọi được bao lâu.”
Vừa dứt lời, ông ta tức giận xoay người bỏ đi.
Tấm gương trước mặt cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ. Chưa tới một giây đã hóa thành những hạt bụi nhỏ tan biến theo gió.
Người đàn ông ngây ra nhìn về phía cơn gió cuốn đi…
[…]
Sở Vãn Tình thật sự rất thích cảm giác quấn quýt với anh như vậy. Nhưng hơi ấm bên cạnh đã biến mất.
Sở Vãn Tình giật mình ngồi dậy…
“Chẳng lẽ, mình lại mơ sao.”
Cô lẩm bẩm nhìn cơ thể mình… Vẫn còn ê ẩm đau mà. Còn những dấu hôn khắp người cũng mơ sao.
Cô đưa tay lấy chiếc áo bên cạnh mặc. Bước xuống giường rời khỏi phòng.
Vừa nhìn thấy anh trong bếp, cô nhẹ nhàng tiến về phía anh. Vòng tay ôm lấy như sợ là giấc mơ lại biến mất vậy.
Thượng Quan Nhất lau khô tay, nắm lấy tay cô xoay người lại.
Anh không lên tiếng nhìn xuống chiếc áo sơ mi của mình trên người cô, đôi chân trần nhỏ nhắn trên nền gạch lạnh lẽo. Càng trong cô nhỏ bé hơn.
Anh đặt tay lên eo cô nhấc bổng lên rồi để chân cô dẫm lên chân mình. Anh mỉm cười cúi xuống nhìn cô.
“Sao không mang dép hửm.”
Sở Vãn Tình ngẩng mặt lên trề môi.
“Không thấy anh nên em… Cũng tại anh thôi.”
Tay anh vẫn giữ eo cô, bước về phía trước.
Anh nhấc bổng cô đặt lên bàn. Tay chống hai bên áp cô ở giữa. Anh nâng tay lên kéo cổ áo sơ mi trắng cô lên cao một chút.
“Em có biết ăn mặc như vậy rất dễ…”
Nói đến đây, anh không nói tiếp. Nhưng bàn tay đã đặt lên đùi cô vuốt ve.
Sở Vãn Tình bị anh trêu chọc đến khó chịu. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh ghì xuống áp lên môi.
[…]