Chương : 54
Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn đều ngây người. Minh Vương đào lỗ tai, giọng đầy hoang mang:
- Em vừa nói cái gì ấy nhỉ? Liên minh? Anh có nhầm không?
Tưởng Quốc nói:
- Không đâu!
Văn Đoàn xoay cằm, cau chặt lông mày:
- Khó! Chúng ta với họ là đối thủ đó. Bên NB thì anh thấy còn có cơ hội, dù sao thì anh có người quen bên đó. Nhưng HQ thì… khó mà nói trước được.
Tưởng Quốc nói với giọng bình thản:
- Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Mọi người cần biết, mỗi lần thi đấu như thế này này đồng thời là vũ đài cho các cá nhân thể hiện mình. Vậy thì cái gì là cái trước tiên thể hiện ra, đó là thành tích. Dù là ai thì cũng muốn có được thành tích tốt hơn để đạt được thế lực sau lưng họ thưởng thức. Những người tầm 20 thì càng cấp thiết hơn, vì nghiệp học của họ gần như đã kết thúc. Cái họ cần tiếp theo là một công việc. Có thể nói giải đấu này chính là đệm phóng để họ có vị trí tốt hơn khi vào đời. Mọi người không cho rằng phần thưởng nho nhỏ kia là cái thứ sẽ hấp dẫn mọi người đánh nhau sống chết đó chứ? Không bao giờ.
Tưởng Quốc dừng lại một chút cho mọi người tiêu hóa những gì nó vừa nói. Sau đó nó tiếp tục:
- Đối với Shishio Makoto và Lee Dong Hwa, đây cũng là thời cơ tốt để củng cố địa vị của bản thân họ bằng một chiến thắng trước TQ. Với kiểu xã hội phân cấp mạnh như NB và HQ, chỉ cần thủ lĩnh của họ đồng ý, những việc còn lại sẽ ổn thôi.
Văn Đoàn cau mày, anh thực sự là có phần vất vả khi đuổi theo những toan tính của Tưởng Quốc. Còn Minh Vương, một bộ ù ù cạc cạc, anh ta đang ngắm mấy món ăn tinh xảo trên bàn. Minh Vương không phải người thích dùng đầu vào mấy thứ như mưu kế, dù sao thì đã chung nhóm với Tưởng Quốc rồi, những thứ như này cứ để cho hai kẻ có hứng thú kia lo lắng đi thôi.
Tưởng Quốc tiếp tục quan điểm của mình:
- Hơn nữa, em có nói về kẻ địch chung. TQ đã tự đưa mình vào thế bí. Em có thể hiểu được việc họ có gấp đôi số lượng tham gia, dù sao thì dân quá đông. Nhưng chính điều đó khiến họ sẽ bị cô lập, hoặc chính họ sẽ tự cô lập. Dù sao thì trong mắt các đội khác, họ là 1 đoàn thể, không phải là từng nhóm nhỏ riêng biệt.
Văn Đoàn nói:
- Anh có thể hiểu những điều em nói. Họ có 40 người, nếu đoàn kết lại sẽ là một lực lượng đáng sợ. Tuy rằng thông tin để lộ cho thấy có sự chia bè kết phái, mâu thuẫn lẫn nhau trong đó. Nhưng thay vì trông chờ họ chia rẽ thì việc 3 đội chủ động tạo thành liên minh để đối kháng với họ sẽ hợp lý hơn.
Tưởng Quốc gật đầu.
- Hơn nữa, em có phát hiện một điều thú vị. Tất cả những người được đánh giá là thủ lĩnh của mỗi đoàn, đều đến từ những thế lực lớn. Điều này có nghĩa, cái nhìn đại cục sẽ không kém. Chí ít, chúng ta có thể tin rằng họ sẽ hiểu được lợi thế của việc liên hợp. Hơn nữa, chúng ta chỉ cần qua được vòng thứ nhất, còn đến vòng thứ hai thì vẫn còn không gian thoải mái cho cá nhân biểu diễn. Không phải sao?
Văn Đoàn bắt đầu suy tính độ khả thi trong việc liên minh với hai đội bạn. Lúc này, Minh Tuấn đột ngột hỏi:
- Nếu như họ không đồng ý liên minh thì sao? Thậm chí xấu hơn nữa, là không điều hòa được bất đồng nội bộ của chúng ta thì sao?
Tưởng Quốc nói với giọng nhàn nhạt:
- Trong trường hợp đó, tất cả mọi người sẽ là địch thủ của chúng ta. Như vậy, khi vào trận, chúng ta cần tập trung tới những cây cờ đặc quyền và tấn công những kẻ lạc đàn trên đường di chuyển để tích lũy thêm điểm. Cuối cùng, khi giành được đặc quyền thì điểm tích lũy sẽ chia cho người nào không có. Như vậy sẽ gia tăng đáng kể tỉ lệ vào vòng trong cho chúng ta.
Minh Tuấn gật gù, hiển nhiên là không có ý định truy cứu thêm. Anh ta lại không ngốc tới mức hỏi cặn kẽ Tưởng Quốc coi gặp ai phải làm gì. Nếu Tưởng Quốc hiện tại mà có thể rõ ràng hết tất cả thì có lẽ nó cũng chẳng cần liên minh với bất cứ người nào.
Tưởng Quốc giơ tay lên:
- Từ từ đã. Ừm… anh Đoàn, chúng ta chỉ cần liên lạc với đội NB thôi, còn việc liên minh với HQ, hãy để NB làm việc đó.
Văn Đoàn nhìn sang:
- Chú lại tính toán gì đó?
- Dù sao đây cũng là sân nhà của họ, chúng ta đi trước một bước cũng được, nhưng bước chân quá nhanh sẽ không hay.
- Chú mày sợ đụng chạm?
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Cứ thử đặt mình vào vị trí của họ, tự nhiên có thằng nào từ đâu đến, làm đủ trò trên đất nhà mình coi. Đảm bảo khó chịu. Mà họ đã phản cảm rồi thì việc liên minh sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
- Ngoài ra thì, em không muốn chúng ta thành cái đích cho người ta ngắm. Hành động tiếp theo em làm đã đủ khiến cho người khác chú ý rồi. Nếu liên minh với NB và HQ mà còn do chúng ta chủ đạo nữa thì…
Văn Đoàn suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Chú nói có lý. Nhưng nếu muốn ít thể hiện thì không lên gặp trực tiếp Shishio Makoto.
Tưởng Quốc hai mắt hiện lên một tia tinh quang. Nó cười:
- Ha ha… anh nói đúng. Có người được chọn chưa?
Văn Đoàn gật đầu:
- Có! Nhưng việc này anh nghĩ cần phối hợp nhóm một chút. Chúng ta sẽ…
Tưởng Quốc gật gù, ý tưởng của Văn Đoàn theo đánh giá của nó thực không tệ. Việc tiếp theo thì cần cả bọn phối hợp một chút là ổn thôi.
Minh Tuấn âm thầm gật đầu, đến lúc này anh ta đã quyết định chính thức tham gia vào tổ đội của Văn Đoàn và Tưởng Quốc. Chí ít thì, có hai tên "gian manh" này ở, hành động sẽ thuận lợi rất nhiều.
Tưởng Quốc nói:
- Tạm thời như vậy đi, chúng ta còn một tuần để xử lý vụ này. Cái cần chú trọng nhất hiện tại là an nội rồi mới đối ngoại. Tí nữa, anh hộ em tìm ít tư liệu chi tiết về đám người còn lại trong đội. Như vậy thì khi gặp mặt em sẽ chủ động hơn một chút.
Văn Đoàn gật đầu:
- Không vấn đề, cứ giao cho anh. Tối nay sẽ có đủ tài liệu chú cần.
Sau đó Văn Đoàn cầm UC lên và bắt đầu phát tin nhắn cho ai đó. Tưởng Quốc không tiếp tục để ý vấn đề này, ai có chuyên môn của người đó, việc tìm kiếm tin tức tình báo Văn Đoàn mạnh hơn nó không phải một bậc. Dù sao thì không phải ai cũng sẽ đưa thông tin của mình lên UC.
Tưởng Quốc quay sang Minh Tuấn:
- Em cũng có việc cần anh đi làm.
Minh Tuấn mỉm cười hỏi lại:
- Đội trưởng cần gì nào?
Minh Tuấn đã chỉ ra một vấn đề, đồng thời cũng là một câu thăm dò thái độ của hai người còn lại. Dù sao thì hiện tại Tưởng Quốc đã thể hiện rõ sự chủ động khống chế tình hình và phương hướng phát triển của cả nhóm.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Đội trưởng gì chứ. Chúng ta là đồng đội, phân chia như vậy làm gì.
Văn Đoàn nói:
- Anh lại nghĩ như vậy cũng không tệ. Đã là một nhóm thì cần một người lãnh đạo, để tránh cho 9 người 10 ý, ảnh hưởng xấu tới hành động của cả đội. Anh thấy chú hợp với vị trí đó, tầm nhìn đại cục với xác định chiến lược của chú tốt hơn anh nhiều.
Minh Vương nói:
- Anh cũng đồng ý. Dù sao thì anh ghét âm mưu, tính toán lắm. Cái đó giao cho em đi. Ý xấu nhiều.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
- Cái gì mà ý tưởng xấu. Là kế sách, là chiến lược. Anh hiểu không? Đừng có nói khó nghe thế chứ. Hơn nữa anh Tuấn còn chưa nói gì đâu.
Minh Tuấn cười híp mắt:
- Anh thì thiểu số phục tùng đa số thôi.
Văn Đoàn nói:
- Em cứ nhận lấy đi. Dù sao thì cũng chỉ là giao hữu thôi. Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề này tới vậy. Chẳng đáng.
Tưởng Quốc khẽ gật đầu:
- Nếu đã như vậy thì em không cãi già nữa. Có điều em phải nói trước kẻo đến lúc lại mất lòng.
Tưởng Quốc đột ngột nghiêm giọng:
- Em làm đội trưởng là do tất cả mọi người tự đề cử. Vì vậy, hi vọng sẽ không có ai đổi ý giữa đường. Nếu không, em sẽ coi người đó là kẻ phản bội, lật lọng đồng đội, và tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu. Nếu như không được thì mọi người nói ngay. Còn nếu giờ không nói thì coi như đã cam kết. Thế nào?
Ánh mắt của Tưởng Quốc lướt sơ qua Văn Đoàn và Minh Vương rồi dừng lại ở trên người Minh Tuấn. Nó thừa biết người này vẫn đang thăm dò từ đầu bữa tới giờ. Đồng thời, anh ta mới xác định sẽ tham gia nhóm trước đây vài ba phút mà thôi. Minh Tuấn không phải anh em thân thiết với Tưởng Quốc như Văn Đoàn, lại không phải loại người háo võ, không thích dùng đầu suy luận như Minh Vương. Đối với loại người này, cho chút uy hiếp đúng lúc vẫn là cần thiết.
Ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Tưởng Quốc khiến Minh Tuấn phát lạnh cả sống lưng. Nhưng anh ta vẫn mỉm cười đầy thân thiện:
- Không vấn đề. Đảm bảo uy tín tuyệt đối.
Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt của mình. Nó nói:
- Đã không có ai phản đối thì em từ giờ sẽ là đội trưởng. Anh Đoàn sẽ đội phó, phụ trách vấn đề tìm hiểu tình báo và đối ngoại.
Văn Đoàn gật đầu:
- Không thành vấn đề. Đúng chuyên môn của anh.
Tưởng Quốc nhìn qua Minh Tuấn:
- Anh sẽ lo vấn đề hậu cần, chế tạo các loại bùa chữa thương, lương khô, thuốc men để phòng trường hợp xấu nhất.
Minh Tuấn mỉm cười gật đầu. Xem ra trước khi tới đây, người đội trưởng lâm thời này đã điều tra rõ phần nào thông tin của bản thân. Nhưng xét trên khía cạnh là một người đội trưởng, không thể nghi ngờ Tưởng Quốc làm rất tốt, cẩn thận, quyết đoán đồng thời chiến thuật phân tích cũng tương đương không tệ.
Cuối cùng, Tưởng Quốc quay sang Minh Vương. Nói thật, nó hơi khó xử khi xắp xếp vị trí cho anh ta. Bởi vì người này không thích dùng đầu óc, lại quá ngay thẳng, thích thể hiện nên muốn giao cho anh ta đi làm cái gì đó cũng cần suy tính thật cẩn thận kẻo hỏng việc.
- Em vừa nói cái gì ấy nhỉ? Liên minh? Anh có nhầm không?
Tưởng Quốc nói:
- Không đâu!
Văn Đoàn xoay cằm, cau chặt lông mày:
- Khó! Chúng ta với họ là đối thủ đó. Bên NB thì anh thấy còn có cơ hội, dù sao thì anh có người quen bên đó. Nhưng HQ thì… khó mà nói trước được.
Tưởng Quốc nói với giọng bình thản:
- Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Mọi người cần biết, mỗi lần thi đấu như thế này này đồng thời là vũ đài cho các cá nhân thể hiện mình. Vậy thì cái gì là cái trước tiên thể hiện ra, đó là thành tích. Dù là ai thì cũng muốn có được thành tích tốt hơn để đạt được thế lực sau lưng họ thưởng thức. Những người tầm 20 thì càng cấp thiết hơn, vì nghiệp học của họ gần như đã kết thúc. Cái họ cần tiếp theo là một công việc. Có thể nói giải đấu này chính là đệm phóng để họ có vị trí tốt hơn khi vào đời. Mọi người không cho rằng phần thưởng nho nhỏ kia là cái thứ sẽ hấp dẫn mọi người đánh nhau sống chết đó chứ? Không bao giờ.
Tưởng Quốc dừng lại một chút cho mọi người tiêu hóa những gì nó vừa nói. Sau đó nó tiếp tục:
- Đối với Shishio Makoto và Lee Dong Hwa, đây cũng là thời cơ tốt để củng cố địa vị của bản thân họ bằng một chiến thắng trước TQ. Với kiểu xã hội phân cấp mạnh như NB và HQ, chỉ cần thủ lĩnh của họ đồng ý, những việc còn lại sẽ ổn thôi.
Văn Đoàn cau mày, anh thực sự là có phần vất vả khi đuổi theo những toan tính của Tưởng Quốc. Còn Minh Vương, một bộ ù ù cạc cạc, anh ta đang ngắm mấy món ăn tinh xảo trên bàn. Minh Vương không phải người thích dùng đầu vào mấy thứ như mưu kế, dù sao thì đã chung nhóm với Tưởng Quốc rồi, những thứ như này cứ để cho hai kẻ có hứng thú kia lo lắng đi thôi.
Tưởng Quốc tiếp tục quan điểm của mình:
- Hơn nữa, em có nói về kẻ địch chung. TQ đã tự đưa mình vào thế bí. Em có thể hiểu được việc họ có gấp đôi số lượng tham gia, dù sao thì dân quá đông. Nhưng chính điều đó khiến họ sẽ bị cô lập, hoặc chính họ sẽ tự cô lập. Dù sao thì trong mắt các đội khác, họ là 1 đoàn thể, không phải là từng nhóm nhỏ riêng biệt.
Văn Đoàn nói:
- Anh có thể hiểu những điều em nói. Họ có 40 người, nếu đoàn kết lại sẽ là một lực lượng đáng sợ. Tuy rằng thông tin để lộ cho thấy có sự chia bè kết phái, mâu thuẫn lẫn nhau trong đó. Nhưng thay vì trông chờ họ chia rẽ thì việc 3 đội chủ động tạo thành liên minh để đối kháng với họ sẽ hợp lý hơn.
Tưởng Quốc gật đầu.
- Hơn nữa, em có phát hiện một điều thú vị. Tất cả những người được đánh giá là thủ lĩnh của mỗi đoàn, đều đến từ những thế lực lớn. Điều này có nghĩa, cái nhìn đại cục sẽ không kém. Chí ít, chúng ta có thể tin rằng họ sẽ hiểu được lợi thế của việc liên hợp. Hơn nữa, chúng ta chỉ cần qua được vòng thứ nhất, còn đến vòng thứ hai thì vẫn còn không gian thoải mái cho cá nhân biểu diễn. Không phải sao?
Văn Đoàn bắt đầu suy tính độ khả thi trong việc liên minh với hai đội bạn. Lúc này, Minh Tuấn đột ngột hỏi:
- Nếu như họ không đồng ý liên minh thì sao? Thậm chí xấu hơn nữa, là không điều hòa được bất đồng nội bộ của chúng ta thì sao?
Tưởng Quốc nói với giọng nhàn nhạt:
- Trong trường hợp đó, tất cả mọi người sẽ là địch thủ của chúng ta. Như vậy, khi vào trận, chúng ta cần tập trung tới những cây cờ đặc quyền và tấn công những kẻ lạc đàn trên đường di chuyển để tích lũy thêm điểm. Cuối cùng, khi giành được đặc quyền thì điểm tích lũy sẽ chia cho người nào không có. Như vậy sẽ gia tăng đáng kể tỉ lệ vào vòng trong cho chúng ta.
Minh Tuấn gật gù, hiển nhiên là không có ý định truy cứu thêm. Anh ta lại không ngốc tới mức hỏi cặn kẽ Tưởng Quốc coi gặp ai phải làm gì. Nếu Tưởng Quốc hiện tại mà có thể rõ ràng hết tất cả thì có lẽ nó cũng chẳng cần liên minh với bất cứ người nào.
Tưởng Quốc giơ tay lên:
- Từ từ đã. Ừm… anh Đoàn, chúng ta chỉ cần liên lạc với đội NB thôi, còn việc liên minh với HQ, hãy để NB làm việc đó.
Văn Đoàn nhìn sang:
- Chú lại tính toán gì đó?
- Dù sao đây cũng là sân nhà của họ, chúng ta đi trước một bước cũng được, nhưng bước chân quá nhanh sẽ không hay.
- Chú mày sợ đụng chạm?
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Cứ thử đặt mình vào vị trí của họ, tự nhiên có thằng nào từ đâu đến, làm đủ trò trên đất nhà mình coi. Đảm bảo khó chịu. Mà họ đã phản cảm rồi thì việc liên minh sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
- Ngoài ra thì, em không muốn chúng ta thành cái đích cho người ta ngắm. Hành động tiếp theo em làm đã đủ khiến cho người khác chú ý rồi. Nếu liên minh với NB và HQ mà còn do chúng ta chủ đạo nữa thì…
Văn Đoàn suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Chú nói có lý. Nhưng nếu muốn ít thể hiện thì không lên gặp trực tiếp Shishio Makoto.
Tưởng Quốc hai mắt hiện lên một tia tinh quang. Nó cười:
- Ha ha… anh nói đúng. Có người được chọn chưa?
Văn Đoàn gật đầu:
- Có! Nhưng việc này anh nghĩ cần phối hợp nhóm một chút. Chúng ta sẽ…
Tưởng Quốc gật gù, ý tưởng của Văn Đoàn theo đánh giá của nó thực không tệ. Việc tiếp theo thì cần cả bọn phối hợp một chút là ổn thôi.
Minh Tuấn âm thầm gật đầu, đến lúc này anh ta đã quyết định chính thức tham gia vào tổ đội của Văn Đoàn và Tưởng Quốc. Chí ít thì, có hai tên "gian manh" này ở, hành động sẽ thuận lợi rất nhiều.
Tưởng Quốc nói:
- Tạm thời như vậy đi, chúng ta còn một tuần để xử lý vụ này. Cái cần chú trọng nhất hiện tại là an nội rồi mới đối ngoại. Tí nữa, anh hộ em tìm ít tư liệu chi tiết về đám người còn lại trong đội. Như vậy thì khi gặp mặt em sẽ chủ động hơn một chút.
Văn Đoàn gật đầu:
- Không vấn đề, cứ giao cho anh. Tối nay sẽ có đủ tài liệu chú cần.
Sau đó Văn Đoàn cầm UC lên và bắt đầu phát tin nhắn cho ai đó. Tưởng Quốc không tiếp tục để ý vấn đề này, ai có chuyên môn của người đó, việc tìm kiếm tin tức tình báo Văn Đoàn mạnh hơn nó không phải một bậc. Dù sao thì không phải ai cũng sẽ đưa thông tin của mình lên UC.
Tưởng Quốc quay sang Minh Tuấn:
- Em cũng có việc cần anh đi làm.
Minh Tuấn mỉm cười hỏi lại:
- Đội trưởng cần gì nào?
Minh Tuấn đã chỉ ra một vấn đề, đồng thời cũng là một câu thăm dò thái độ của hai người còn lại. Dù sao thì hiện tại Tưởng Quốc đã thể hiện rõ sự chủ động khống chế tình hình và phương hướng phát triển của cả nhóm.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Đội trưởng gì chứ. Chúng ta là đồng đội, phân chia như vậy làm gì.
Văn Đoàn nói:
- Anh lại nghĩ như vậy cũng không tệ. Đã là một nhóm thì cần một người lãnh đạo, để tránh cho 9 người 10 ý, ảnh hưởng xấu tới hành động của cả đội. Anh thấy chú hợp với vị trí đó, tầm nhìn đại cục với xác định chiến lược của chú tốt hơn anh nhiều.
Minh Vương nói:
- Anh cũng đồng ý. Dù sao thì anh ghét âm mưu, tính toán lắm. Cái đó giao cho em đi. Ý xấu nhiều.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
- Cái gì mà ý tưởng xấu. Là kế sách, là chiến lược. Anh hiểu không? Đừng có nói khó nghe thế chứ. Hơn nữa anh Tuấn còn chưa nói gì đâu.
Minh Tuấn cười híp mắt:
- Anh thì thiểu số phục tùng đa số thôi.
Văn Đoàn nói:
- Em cứ nhận lấy đi. Dù sao thì cũng chỉ là giao hữu thôi. Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề này tới vậy. Chẳng đáng.
Tưởng Quốc khẽ gật đầu:
- Nếu đã như vậy thì em không cãi già nữa. Có điều em phải nói trước kẻo đến lúc lại mất lòng.
Tưởng Quốc đột ngột nghiêm giọng:
- Em làm đội trưởng là do tất cả mọi người tự đề cử. Vì vậy, hi vọng sẽ không có ai đổi ý giữa đường. Nếu không, em sẽ coi người đó là kẻ phản bội, lật lọng đồng đội, và tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu. Nếu như không được thì mọi người nói ngay. Còn nếu giờ không nói thì coi như đã cam kết. Thế nào?
Ánh mắt của Tưởng Quốc lướt sơ qua Văn Đoàn và Minh Vương rồi dừng lại ở trên người Minh Tuấn. Nó thừa biết người này vẫn đang thăm dò từ đầu bữa tới giờ. Đồng thời, anh ta mới xác định sẽ tham gia nhóm trước đây vài ba phút mà thôi. Minh Tuấn không phải anh em thân thiết với Tưởng Quốc như Văn Đoàn, lại không phải loại người háo võ, không thích dùng đầu suy luận như Minh Vương. Đối với loại người này, cho chút uy hiếp đúng lúc vẫn là cần thiết.
Ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Tưởng Quốc khiến Minh Tuấn phát lạnh cả sống lưng. Nhưng anh ta vẫn mỉm cười đầy thân thiện:
- Không vấn đề. Đảm bảo uy tín tuyệt đối.
Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt của mình. Nó nói:
- Đã không có ai phản đối thì em từ giờ sẽ là đội trưởng. Anh Đoàn sẽ đội phó, phụ trách vấn đề tìm hiểu tình báo và đối ngoại.
Văn Đoàn gật đầu:
- Không thành vấn đề. Đúng chuyên môn của anh.
Tưởng Quốc nhìn qua Minh Tuấn:
- Anh sẽ lo vấn đề hậu cần, chế tạo các loại bùa chữa thương, lương khô, thuốc men để phòng trường hợp xấu nhất.
Minh Tuấn mỉm cười gật đầu. Xem ra trước khi tới đây, người đội trưởng lâm thời này đã điều tra rõ phần nào thông tin của bản thân. Nhưng xét trên khía cạnh là một người đội trưởng, không thể nghi ngờ Tưởng Quốc làm rất tốt, cẩn thận, quyết đoán đồng thời chiến thuật phân tích cũng tương đương không tệ.
Cuối cùng, Tưởng Quốc quay sang Minh Vương. Nói thật, nó hơi khó xử khi xắp xếp vị trí cho anh ta. Bởi vì người này không thích dùng đầu óc, lại quá ngay thẳng, thích thể hiện nên muốn giao cho anh ta đi làm cái gì đó cũng cần suy tính thật cẩn thận kẻo hỏng việc.