Chương : 55
Minh Vương một mặt đầy hứng thú:
- Anh làm gì? Nói trước, cần động lão thì đi tìm người khác. Đừng phiền anh.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
- Thế thì anh đi cùng anh Tuấn chuẩn bị vật tư cần thiết. Thế nào?
- Không thành vấn đề!
Buổi tụ họp kết thúc, khi về tới khách sạn, có nguời tới đưa cho Văn Đoàn một cái túi tài liệu nho nhỏ. Tưởng Quốc biết, thứ mà nó cần đã đến.
Quả nhiên, khi vào phòng, Văn Đoàn đưa túi tài liệu cho Tưởng Quốc.
- Của chú đây. Tài liệu của những đội khác sẽ lâu hơn. Có lẽ phải chiều tối mai hoặc sáng ngày kia mới có thể có được.
Tưởng Quốc gật đầu, tiếp nhận túi hồ sơ từ tay Văn Đoàn và nhanh chóng ghi nhớ những thông tin trong đó.
- Coi bộ khả năng tình báo của anh cũng phát triển nhanh quá chứ? Mới bao lâu gian từ bấy đến giờ mà đã có kết quả rồi.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
- Nhờ công của mấy cái UC đặc biệt chú đưa khá nhiều. Hơn nữa, nơi đây cũng là NB, coi như nửa sân nhà. Cuối cùng, những thông tin này đều có ghi chép trong nước. Chỉ có điều trước giờ mọi người đều được yêu cầu tự lực cánh sinh nên mới không ai tìm thôi.
Tưởng Quốc không khỏi im lặng. Thế nào là tự lực cánh sinh, là vận dụng hết khả năng của mình. Trong mắt nó, thân nhân quan hệ, ích lợi quan hệ, đó là khả năng. Thậm chí dựa vào khả năng gian lận, đó cũng là tự lực cánh sinh.
Văn Đoàn hỏi:
- Mày tính thức xem cái đống tài liệu đó cả đêm hả?
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Cả đêm thì không? Em khuyên anh nghỉ trước đi. Múi giờ chênh lệch, cần điều chỉnh một chút mới ổn. Còn em, hôm nay ngủ trên máy bay đủ rồi.
Văn Đoàn gật đầu, hiện tại là hơn 8 giờ tối, tương đương với 6 giờ ở VN, nhưng sắp tới vào chận chiến, cần phải điều chỉnh sớm mới được.
Đột nhiên, một tấm ảnh chân dung đưa tới sự chú ý của Tưởng Quốc. Trên tấm ảnh chân dung là một cô gái có đôi mắt tuyệt đẹp, trong đó nét buồn man mác được ẩn dấu cẩn thận dưới sự kiệu ngạo. Tóc ngang vai để rối, mái dài bổ lệch, được hất lên đầy cá tính so với thời đại hiện giờ. Có điều nhan sắc không phải là thứ hấp dẫn Tưởng Quốc, dù sao cũng không đẹp bằng bạn gái hiện tại của nó. Điều khiến Tưởng Quốc chú ý đó là cô bái này giống nó, cũng là con lai, đôi mắt xanh dương cùng vẻ đẹp đặc thù của cô đã chứng minh điều đó. Tưởng Quốc nhìn xuống hồ sơ của cô gái.
Đỗ Thị Mỹ Quyên
Ngày sinh: 16/9/1973
Nơi Sinh: Quận 9 – Tp. HCM
Tiểu sử: Là con lai của một nữ nhân viên biệt động hoạt động trước năm 1975 và một nhà báo người Anh. Thất lạc bố đẻ từ năm lên 2, được mẹ độc thân nuôi lớn. Hiện đang phấn đấu để có học bổng qua Anh du học…
Chú ý:
1. Tinh thông pháp thuật chữa bệnh, các loại độc dược.
2. Thông minh, kiêu ngạo, thực tế.
...
Tưởng Quốc quan sát kỹ thông tin có phần sơ sài của người con lai. Khóe miệng nó khẽ nhếc lên.
- Chú mày mới phát hiện cái gì thú vị hả?
Văn Đoàn đi ra khỏi phòng tắm, tay cầm một cái khăn, vừa lau đầu vừa hỏi.
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên:
- Em mới phát hiện ra một nhân vật thú vị. Nếu như có thể, em muốn cô ta trong đội mình.
Văn Đoàn liệng cái khăn tắm qua một bên, cầm lấy tập hồ sơ từ tay Tưởng Quốc. Anh xem xét qua, nét mặt lộ vẻ “thì ra là thế”.
Tưởng Quốc hỏi:
- Anh có quen cô ta không?
- Quen thì có quen, dù sao thì cũng mới đụng chạm trong đợt thi tuyển vừa rồi. Nếu chú muốn làm quen thì anh sẽ giới thiệu. Mà hình như chú có bạn gái rồi cơ mà, bắt cá hai tay cũng không phải ý tưởng tốt đâu.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Nếu được em muốn một tay bắt cả 2 cá chứ bắt cá 2 tay tính gì. Không giỡn nữa, anh đã đụng độ thì thấy cô ta thế nào?
Văn Đoàn suy nghĩ một hồi, anh hồi tưởng lại từng chi tiết trong vài lần gặp mặt trước đó với Mỹ Quyên, sau đó mới trả lời:
- Cô ta rất thông minh, ít nói, làm việc cũng quyết đoán. Nhưng có vẻ không hợp quần cho lắm. Quan hệ giữa cô ta với vài người tới từ cùng khu vực cũng không quá thân thiết.
Tưởng Quốc có thể hiểu được lí do khiến Mỹ Quyên không hòa hợp, dù là nơi có không khí mở ra như Tp. HCM thì những di chứng của chiến tranh cũng không nhạt nhòa nhanh như vậy. Nhất là những người tham dự cuộc thi đấu này, trên cơ bản đều ít nhiều đều được ưu tiên xuất thân từ những gia đình có công, như vậy thì Mỹ Quyên bị cô lập cũng không lạ. Có điều, đây cũng chính là cơ hội của Tưởng Quốc.
- Được! Em chính thức xác nhận, cô ta – Đỗ Thị Mỹ Quyên sẽ là người thứ 5.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Cô ta hả? Em có ý gì đấy? Cô ta có gì nổi bật?
Tưởng Quốc cười:
- Cho đủ 5 anh em siu nhơn.
- Nói tiếng người.
Tưởng Quốc nhún vai:
- Em muốn có dự phòng.
Văn Đoàn giật mình. Anh nhìn lại hồ sơ của Mỹ Quyên.
- Chú không tin Minh Tuấn.
Tưởng Quốc không phản đối, cũng không chấp nhận, nó nói:
- Minh Tuấn người này thông minh, có tài. Nhưng suy nghĩ quá nhiều. Người như vậy có thể dùng, nhưng không thể không phòng. Hơn nữa, em tìm cô gái này chỉ để làm dự phòng, đồng thời nhắc nhẹ Minh Tuấn rằng anh ta không phải là lựa chọn duy nhất.
Văn Đoàn bất đắc dĩ:
- Có cần nghiêm trọng vậy không? Chỉ là một cuộc thi thôi mà.
Tưởng Quốc phản bác:
- Đã làm thì làm hết khả năng. Em cũng muốn thử xem khả năng của mình đến đâu.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
- Được rồi. Nếu chú đã muốn thế thì anh theo chú chơi tới bến luôn. Nhưng làm thế nào mà chú cho rằng cô ta sẽ vào nhóm. Dù sao thì chúng ta đâu có bao nhiêu quen biết.
Tưởng Quốc cười cười:
- À… đã có khát vọng thì sẽ có ham muốn. Đã có ham muốn thì sẽ có khả năng bị dụ dỗ. Hơn nữa, cái chúng ta muốn lại cũng chả phải làm gì xấu xa hay thiệt thòi gì. Không hại chỉ lợi, dù là kẻ ngốc cũng sẽ không từ chối. Huống hồ cô ta lại không ngốc.
Văn Đoàn có chút không biết phải làm sao, anh có cảm giác từ khi Tưởng Quốc tỉnh lại, nó cứ như biến thành người khác. Dù Văn Đoàn tin tưởng rằng Tưởng Quốc vẫn là anh em tốt của mình, nhưng anh lại dường như có chút sợ hãi Tưởng Quốc của hiện tại. Hoặc là sợ hãi chiều hướng phát triển hiện tại của Tưởng Quốc.
Trưa ngày hôm sau, tại quán ăn Hương Việt – quán ăn mà Văn Đoàn dẫn cả nhóm tới ăn tối – 14 con người trẻ tuổi thuộc đoàn thi đấu của VN tụ họp trong một phòng ăn rộng rãi ở lầu hai.
Những người tham gia bao gồm nhóm 4 người Tưởng Quốc, Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn; 2 người thuộc về thế lực họ Lê, 2 người họ Lý; 6 người thuộc nhóm tản mạn, trong đó có Đỗ Thị Mỹ Quyên, đều đến đầy đủ. Theo những gì thu thập được, hai thủ lĩnh trẻ của hai nhà LL đều có mặt đầy đủ.
Trước bàn ăn, Tưởng Quốc cầm ly đứng dậy:
- Hôm nay, tôi mời mọi người tới, trước là làm quen với tất cả. Những ngày tới, chúng ta sẽ là đồng đội, cùng thi đấu dưới màu áo của đội tuyển VN. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Xin mời.
Những người xung quanh đều thực nể mặt Tưởng Quốc mà nâng ly. Dù sao ở đây đều là con người có giáo dưỡng, không ai đi vỗ mặt, nhất là khi những lời Tưởng Quốc mới nói ra cũng không có gì hay để bắt bẻ.
Tưởng Quốc tiếp tục:
- Tiếp theo, tôi cũng có lời xin lỗi. Trong đợt tập trung này, tôi đã tới muộn. Điều này cũng tạo nên một bầu không khí không tốt trong cả đoàn.
Tưởng Quốc đi đầu cạn ly trước mặt. Có điều lần này 4 người của hai nhà Lê và Lý đều không có bất kỳ hành động.
Một người thanh niên nhà họ Lê, theo Tưởng Quốc biết thì không phải thủ lĩnh, lên tiếng:
- Tôi thấy xin lỗi thì không cần. Dù sao thì cái thái độ của cậu cũng chả có gì có vẻ là nhận lỗi cả.
Tưởng Quốc cười không nói. Nó xác thật cho rằng bản thân chả có lỗi gì cả. Còn cố ý bắt bẻ kiểu rẻ tiền này, nó cũng chả rảnh mà để tâm.
- Mời mọi người tới đây, mục đích chủ yếu là hi vọng chúng ta có thể đoàn kết lại cộng đồng đối kháng với những đối thủ đến từ những nước khác.
Một người thanh niên nhà họ Lý, lại là vai phụ, lên tiếng nói mát:
- Cái này thì không dám. Chúng tôi đâu có ngu mà đi phá rối, dù sao thì chúng tôi cũng đâu có ông nội quyền lực sẵn sàng bỏ qua mọi luật lệ…
Tiếng của người thanh niên đột ngột im bặt như bị ai đó siết chặt lấy cổ họng. Khuôn mặt anh ta tái nhợt đi, mồ hôi bắt đầu rơi xuống như mưa. Còn cơ thể thì khẽ vặn vẹo, run rẩy.
Những người khác cũng khôn có cảm thụ tốt đẹp gì, bởi hiện tại, một luồng sức mạnh khổng lồ đang lan tỏa khắp cả căn phòng.
Tưởng Quốc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người thanh niên họ Lý. Nó nói từng chữ một chậm rãi và rõ ràng bằng giọng nói còn lạnh hơn cả ánh mắt:
- Lần đầu cũng như lần cuối, đừng có nói cái gì móc máy tới gia đình của nhau. Đây là phép lịch sự cơ bản. Mày hiểu chứ?
Tưởng Quốc không cho phép người khác động chạm tới thân nhân của mình, dù chỉ là một chút. Lần này ông nội của nó, vì giúp Tưởng Quốc không đi lầm đường, đã phá vỡ nguyên tắc của mình. Về tình về lý, nó đều không có bất cứ lý do nào khiến người khác động chạm tới ông.
- Anh làm gì? Nói trước, cần động lão thì đi tìm người khác. Đừng phiền anh.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
- Thế thì anh đi cùng anh Tuấn chuẩn bị vật tư cần thiết. Thế nào?
- Không thành vấn đề!
Buổi tụ họp kết thúc, khi về tới khách sạn, có nguời tới đưa cho Văn Đoàn một cái túi tài liệu nho nhỏ. Tưởng Quốc biết, thứ mà nó cần đã đến.
Quả nhiên, khi vào phòng, Văn Đoàn đưa túi tài liệu cho Tưởng Quốc.
- Của chú đây. Tài liệu của những đội khác sẽ lâu hơn. Có lẽ phải chiều tối mai hoặc sáng ngày kia mới có thể có được.
Tưởng Quốc gật đầu, tiếp nhận túi hồ sơ từ tay Văn Đoàn và nhanh chóng ghi nhớ những thông tin trong đó.
- Coi bộ khả năng tình báo của anh cũng phát triển nhanh quá chứ? Mới bao lâu gian từ bấy đến giờ mà đã có kết quả rồi.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
- Nhờ công của mấy cái UC đặc biệt chú đưa khá nhiều. Hơn nữa, nơi đây cũng là NB, coi như nửa sân nhà. Cuối cùng, những thông tin này đều có ghi chép trong nước. Chỉ có điều trước giờ mọi người đều được yêu cầu tự lực cánh sinh nên mới không ai tìm thôi.
Tưởng Quốc không khỏi im lặng. Thế nào là tự lực cánh sinh, là vận dụng hết khả năng của mình. Trong mắt nó, thân nhân quan hệ, ích lợi quan hệ, đó là khả năng. Thậm chí dựa vào khả năng gian lận, đó cũng là tự lực cánh sinh.
Văn Đoàn hỏi:
- Mày tính thức xem cái đống tài liệu đó cả đêm hả?
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Cả đêm thì không? Em khuyên anh nghỉ trước đi. Múi giờ chênh lệch, cần điều chỉnh một chút mới ổn. Còn em, hôm nay ngủ trên máy bay đủ rồi.
Văn Đoàn gật đầu, hiện tại là hơn 8 giờ tối, tương đương với 6 giờ ở VN, nhưng sắp tới vào chận chiến, cần phải điều chỉnh sớm mới được.
Đột nhiên, một tấm ảnh chân dung đưa tới sự chú ý của Tưởng Quốc. Trên tấm ảnh chân dung là một cô gái có đôi mắt tuyệt đẹp, trong đó nét buồn man mác được ẩn dấu cẩn thận dưới sự kiệu ngạo. Tóc ngang vai để rối, mái dài bổ lệch, được hất lên đầy cá tính so với thời đại hiện giờ. Có điều nhan sắc không phải là thứ hấp dẫn Tưởng Quốc, dù sao cũng không đẹp bằng bạn gái hiện tại của nó. Điều khiến Tưởng Quốc chú ý đó là cô bái này giống nó, cũng là con lai, đôi mắt xanh dương cùng vẻ đẹp đặc thù của cô đã chứng minh điều đó. Tưởng Quốc nhìn xuống hồ sơ của cô gái.
Đỗ Thị Mỹ Quyên
Ngày sinh: 16/9/1973
Nơi Sinh: Quận 9 – Tp. HCM
Tiểu sử: Là con lai của một nữ nhân viên biệt động hoạt động trước năm 1975 và một nhà báo người Anh. Thất lạc bố đẻ từ năm lên 2, được mẹ độc thân nuôi lớn. Hiện đang phấn đấu để có học bổng qua Anh du học…
Chú ý:
1. Tinh thông pháp thuật chữa bệnh, các loại độc dược.
2. Thông minh, kiêu ngạo, thực tế.
...
Tưởng Quốc quan sát kỹ thông tin có phần sơ sài của người con lai. Khóe miệng nó khẽ nhếc lên.
- Chú mày mới phát hiện cái gì thú vị hả?
Văn Đoàn đi ra khỏi phòng tắm, tay cầm một cái khăn, vừa lau đầu vừa hỏi.
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên:
- Em mới phát hiện ra một nhân vật thú vị. Nếu như có thể, em muốn cô ta trong đội mình.
Văn Đoàn liệng cái khăn tắm qua một bên, cầm lấy tập hồ sơ từ tay Tưởng Quốc. Anh xem xét qua, nét mặt lộ vẻ “thì ra là thế”.
Tưởng Quốc hỏi:
- Anh có quen cô ta không?
- Quen thì có quen, dù sao thì cũng mới đụng chạm trong đợt thi tuyển vừa rồi. Nếu chú muốn làm quen thì anh sẽ giới thiệu. Mà hình như chú có bạn gái rồi cơ mà, bắt cá hai tay cũng không phải ý tưởng tốt đâu.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Nếu được em muốn một tay bắt cả 2 cá chứ bắt cá 2 tay tính gì. Không giỡn nữa, anh đã đụng độ thì thấy cô ta thế nào?
Văn Đoàn suy nghĩ một hồi, anh hồi tưởng lại từng chi tiết trong vài lần gặp mặt trước đó với Mỹ Quyên, sau đó mới trả lời:
- Cô ta rất thông minh, ít nói, làm việc cũng quyết đoán. Nhưng có vẻ không hợp quần cho lắm. Quan hệ giữa cô ta với vài người tới từ cùng khu vực cũng không quá thân thiết.
Tưởng Quốc có thể hiểu được lí do khiến Mỹ Quyên không hòa hợp, dù là nơi có không khí mở ra như Tp. HCM thì những di chứng của chiến tranh cũng không nhạt nhòa nhanh như vậy. Nhất là những người tham dự cuộc thi đấu này, trên cơ bản đều ít nhiều đều được ưu tiên xuất thân từ những gia đình có công, như vậy thì Mỹ Quyên bị cô lập cũng không lạ. Có điều, đây cũng chính là cơ hội của Tưởng Quốc.
- Được! Em chính thức xác nhận, cô ta – Đỗ Thị Mỹ Quyên sẽ là người thứ 5.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Cô ta hả? Em có ý gì đấy? Cô ta có gì nổi bật?
Tưởng Quốc cười:
- Cho đủ 5 anh em siu nhơn.
- Nói tiếng người.
Tưởng Quốc nhún vai:
- Em muốn có dự phòng.
Văn Đoàn giật mình. Anh nhìn lại hồ sơ của Mỹ Quyên.
- Chú không tin Minh Tuấn.
Tưởng Quốc không phản đối, cũng không chấp nhận, nó nói:
- Minh Tuấn người này thông minh, có tài. Nhưng suy nghĩ quá nhiều. Người như vậy có thể dùng, nhưng không thể không phòng. Hơn nữa, em tìm cô gái này chỉ để làm dự phòng, đồng thời nhắc nhẹ Minh Tuấn rằng anh ta không phải là lựa chọn duy nhất.
Văn Đoàn bất đắc dĩ:
- Có cần nghiêm trọng vậy không? Chỉ là một cuộc thi thôi mà.
Tưởng Quốc phản bác:
- Đã làm thì làm hết khả năng. Em cũng muốn thử xem khả năng của mình đến đâu.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
- Được rồi. Nếu chú đã muốn thế thì anh theo chú chơi tới bến luôn. Nhưng làm thế nào mà chú cho rằng cô ta sẽ vào nhóm. Dù sao thì chúng ta đâu có bao nhiêu quen biết.
Tưởng Quốc cười cười:
- À… đã có khát vọng thì sẽ có ham muốn. Đã có ham muốn thì sẽ có khả năng bị dụ dỗ. Hơn nữa, cái chúng ta muốn lại cũng chả phải làm gì xấu xa hay thiệt thòi gì. Không hại chỉ lợi, dù là kẻ ngốc cũng sẽ không từ chối. Huống hồ cô ta lại không ngốc.
Văn Đoàn có chút không biết phải làm sao, anh có cảm giác từ khi Tưởng Quốc tỉnh lại, nó cứ như biến thành người khác. Dù Văn Đoàn tin tưởng rằng Tưởng Quốc vẫn là anh em tốt của mình, nhưng anh lại dường như có chút sợ hãi Tưởng Quốc của hiện tại. Hoặc là sợ hãi chiều hướng phát triển hiện tại của Tưởng Quốc.
Trưa ngày hôm sau, tại quán ăn Hương Việt – quán ăn mà Văn Đoàn dẫn cả nhóm tới ăn tối – 14 con người trẻ tuổi thuộc đoàn thi đấu của VN tụ họp trong một phòng ăn rộng rãi ở lầu hai.
Những người tham gia bao gồm nhóm 4 người Tưởng Quốc, Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn; 2 người thuộc về thế lực họ Lê, 2 người họ Lý; 6 người thuộc nhóm tản mạn, trong đó có Đỗ Thị Mỹ Quyên, đều đến đầy đủ. Theo những gì thu thập được, hai thủ lĩnh trẻ của hai nhà LL đều có mặt đầy đủ.
Trước bàn ăn, Tưởng Quốc cầm ly đứng dậy:
- Hôm nay, tôi mời mọi người tới, trước là làm quen với tất cả. Những ngày tới, chúng ta sẽ là đồng đội, cùng thi đấu dưới màu áo của đội tuyển VN. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Xin mời.
Những người xung quanh đều thực nể mặt Tưởng Quốc mà nâng ly. Dù sao ở đây đều là con người có giáo dưỡng, không ai đi vỗ mặt, nhất là khi những lời Tưởng Quốc mới nói ra cũng không có gì hay để bắt bẻ.
Tưởng Quốc tiếp tục:
- Tiếp theo, tôi cũng có lời xin lỗi. Trong đợt tập trung này, tôi đã tới muộn. Điều này cũng tạo nên một bầu không khí không tốt trong cả đoàn.
Tưởng Quốc đi đầu cạn ly trước mặt. Có điều lần này 4 người của hai nhà Lê và Lý đều không có bất kỳ hành động.
Một người thanh niên nhà họ Lê, theo Tưởng Quốc biết thì không phải thủ lĩnh, lên tiếng:
- Tôi thấy xin lỗi thì không cần. Dù sao thì cái thái độ của cậu cũng chả có gì có vẻ là nhận lỗi cả.
Tưởng Quốc cười không nói. Nó xác thật cho rằng bản thân chả có lỗi gì cả. Còn cố ý bắt bẻ kiểu rẻ tiền này, nó cũng chả rảnh mà để tâm.
- Mời mọi người tới đây, mục đích chủ yếu là hi vọng chúng ta có thể đoàn kết lại cộng đồng đối kháng với những đối thủ đến từ những nước khác.
Một người thanh niên nhà họ Lý, lại là vai phụ, lên tiếng nói mát:
- Cái này thì không dám. Chúng tôi đâu có ngu mà đi phá rối, dù sao thì chúng tôi cũng đâu có ông nội quyền lực sẵn sàng bỏ qua mọi luật lệ…
Tiếng của người thanh niên đột ngột im bặt như bị ai đó siết chặt lấy cổ họng. Khuôn mặt anh ta tái nhợt đi, mồ hôi bắt đầu rơi xuống như mưa. Còn cơ thể thì khẽ vặn vẹo, run rẩy.
Những người khác cũng khôn có cảm thụ tốt đẹp gì, bởi hiện tại, một luồng sức mạnh khổng lồ đang lan tỏa khắp cả căn phòng.
Tưởng Quốc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người thanh niên họ Lý. Nó nói từng chữ một chậm rãi và rõ ràng bằng giọng nói còn lạnh hơn cả ánh mắt:
- Lần đầu cũng như lần cuối, đừng có nói cái gì móc máy tới gia đình của nhau. Đây là phép lịch sự cơ bản. Mày hiểu chứ?
Tưởng Quốc không cho phép người khác động chạm tới thân nhân của mình, dù chỉ là một chút. Lần này ông nội của nó, vì giúp Tưởng Quốc không đi lầm đường, đã phá vỡ nguyên tắc của mình. Về tình về lý, nó đều không có bất cứ lý do nào khiến người khác động chạm tới ông.