Chương : 141
Trịnh Hòa mới phơi nắng một lúc liền ngủ, Bạch Ân nhìn một hồi, rồi chậm rãi gối đầu lên cái bụng mềm nhũn của cậu.
Tang Bắc chưa tới nước J, Bạch Ân bảo anh tới thẳng biệt thự của ông ở ngoại ô thành phố H, điều tra xem ai là người trực buổi tối cuối tuần của 6 tuần trước. Hơn mười phút sau, Tang Bắc phản hồi với ông: “Không biết vì sao, hồ sơ đã hủy.”
Bạch Ân nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra cảnh xảy ra đêm đó.
7h, ông đúng giờ khóa cửa thư phòng, sau đó xuống lầu xem TV cùng Trịnh Hòa, ăn tối, làm tình.
Theo lời cậu, nửa đêm hôm đó, cậu rời giường, chắc khoảng 11 – 12 giờ. Ông không cho người dọn phòng ở trong biệt thự, đến đêm chỉ để 2 vệ sĩ tuần tra, những người khác đều ở ngoài. Như vậy, kẻ có thể né camera theo dõi và đám vệ sĩ bên ngoài để chuồn êm đi vào thư phòng, chỉ có thể là một trong hai vệ sĩ đi tuần đó.
Dáng hơi gầy, tóc ngắn, vóc người na ná mình.
Bạch Ân đã biết đó là ai.
“Bạch tiên sinh, giờ chúng ta phải làm gì?” Tang Bắc hỏi ý kiến.
Bạch Ân xoay người, chôn mặt vào bụng Trịnh Hòa, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái đó, nói: “Không cần qua đây, cậu cứ nghỉ tiếp đi, tôi cho cậu thêm một tuần nghỉ phép có lương.”
Tang Bắc nhíu mày: “Chuyện này rất quan trọng, Bạch tiên sinh, ngài cần cẩn thận, dù sao, dù kỹ càng thế nào cũng sẽ có sai sót.”
“Không sao,” Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn biết hồ sơ còn hay không, nếu không tìm thấy, có nghĩa là kết luận của tôi đúng. Thế đủ rồi.”
Tang Bắc hít sâu: “Bạch tiên sinh, tôi nghĩ chuyện này ai cũng có thể làm được mà, sao lại cố tình tìm tôi? Ngài có thể cho tôi đáp án chứ?”
“Không thể.” Bạch Ân trả lời rất dứt khoát.
Đầu Tang Bắc nổi gân xanh, anh nói: “Tôi có thể hiểu rằng ngài quấy rầy ngày nghỉ tuyệt vời của tôi, bắt tôi ngồi 2 giờ máy bay, chỉ vì một tập văn kiện không tồn tại?”
“Ừm, hơi chút gượng ép, nhưng nhìn chung thì đúng thế.” Bạch Ân nói.
Tang Bắc gầm lên: “Bạch tiên sinh, ngài quá đáng vừa thôi, chẳng nhẽ ngài chưa từng nghĩ tới cảm xúc của tôi sao?”
Nói thế rồi anh bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng kế tiếp, đầu bên kia điện thoại không nói gì. Bạch Ân trầm mặc vài phút. Dù Tang Bắc biết ông lại chơi chiến thuật tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Sự kiên nhẫn của một người bình thường dao động từ 2 – 4 phút. Tang Bắc nhìn đồng hồ, tới phút thứ 5, Bạch Ân rốt cục nói: “Tôi kệ, đấy là chuyện của cậu.”
Sau đó, điện thoại cúp máy.
Tang Bắc chưa tới nước J, Bạch Ân bảo anh tới thẳng biệt thự của ông ở ngoại ô thành phố H, điều tra xem ai là người trực buổi tối cuối tuần của 6 tuần trước. Hơn mười phút sau, Tang Bắc phản hồi với ông: “Không biết vì sao, hồ sơ đã hủy.”
Bạch Ân nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra cảnh xảy ra đêm đó.
7h, ông đúng giờ khóa cửa thư phòng, sau đó xuống lầu xem TV cùng Trịnh Hòa, ăn tối, làm tình.
Theo lời cậu, nửa đêm hôm đó, cậu rời giường, chắc khoảng 11 – 12 giờ. Ông không cho người dọn phòng ở trong biệt thự, đến đêm chỉ để 2 vệ sĩ tuần tra, những người khác đều ở ngoài. Như vậy, kẻ có thể né camera theo dõi và đám vệ sĩ bên ngoài để chuồn êm đi vào thư phòng, chỉ có thể là một trong hai vệ sĩ đi tuần đó.
Dáng hơi gầy, tóc ngắn, vóc người na ná mình.
Bạch Ân đã biết đó là ai.
“Bạch tiên sinh, giờ chúng ta phải làm gì?” Tang Bắc hỏi ý kiến.
Bạch Ân xoay người, chôn mặt vào bụng Trịnh Hòa, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái đó, nói: “Không cần qua đây, cậu cứ nghỉ tiếp đi, tôi cho cậu thêm một tuần nghỉ phép có lương.”
Tang Bắc nhíu mày: “Chuyện này rất quan trọng, Bạch tiên sinh, ngài cần cẩn thận, dù sao, dù kỹ càng thế nào cũng sẽ có sai sót.”
“Không sao,” Bạch Ân thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn biết hồ sơ còn hay không, nếu không tìm thấy, có nghĩa là kết luận của tôi đúng. Thế đủ rồi.”
Tang Bắc hít sâu: “Bạch tiên sinh, tôi nghĩ chuyện này ai cũng có thể làm được mà, sao lại cố tình tìm tôi? Ngài có thể cho tôi đáp án chứ?”
“Không thể.” Bạch Ân trả lời rất dứt khoát.
Đầu Tang Bắc nổi gân xanh, anh nói: “Tôi có thể hiểu rằng ngài quấy rầy ngày nghỉ tuyệt vời của tôi, bắt tôi ngồi 2 giờ máy bay, chỉ vì một tập văn kiện không tồn tại?”
“Ừm, hơi chút gượng ép, nhưng nhìn chung thì đúng thế.” Bạch Ân nói.
Tang Bắc gầm lên: “Bạch tiên sinh, ngài quá đáng vừa thôi, chẳng nhẽ ngài chưa từng nghĩ tới cảm xúc của tôi sao?”
Nói thế rồi anh bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng kế tiếp, đầu bên kia điện thoại không nói gì. Bạch Ân trầm mặc vài phút. Dù Tang Bắc biết ông lại chơi chiến thuật tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Sự kiên nhẫn của một người bình thường dao động từ 2 – 4 phút. Tang Bắc nhìn đồng hồ, tới phút thứ 5, Bạch Ân rốt cục nói: “Tôi kệ, đấy là chuyện của cậu.”
Sau đó, điện thoại cúp máy.