Chương : 142
Trịnh Hòa là người rất biết cách hưởng thụ và yêu quý cuộc sống của mình.
Nếu không có chuyện gì khác, đúng 9h tối cậu sẽ đi ngủ, sáng dậy nấu một đống đồ mình ăn không hết, để rồi hớn hở mang tới công ty chia sẻ với đồng nghiệp, hoặc ngày nghỉ lễ, cậu sẽ bật TV, vừa nghe phim thần tượng vừa làm việc nhà.
Đối lập với nó là cuộc sống thường ngày của Bạch Ân.
Ngoài thói quen tập thể dục buổi sáng là tốt, lối sinh hoạt của Bạch Ân không có tí gì dây dưa tới từ sức khỏe. Thường xuyên thức đêm, tinh thần luôn khẩn trương, hơn nửa đêm lái xe ra ngoại ô hóng gió nhìn sao, thấy khó chịu liền phóng dọc theo bờ sông, thấy chỗ nào bằng phẳng liền nhảy xuống bơi một vòng, rồi lại lên xe, đi hóng gió tiếp.
Mấy việc thiếu não được kể trên, chính là chiến tích huy hoàng của Bạch Ân.
Ở nước J, Bạch Ân và Trịnh Hòa nhìn nhau suốt 24/24, thành ra, bao khuyết điểm, thói quen xấu, giờ lộ hết trước mặt nhau.
“Bạch tiên sinh, ngài rửa mặt xong chưa?” Trịnh Hòa đứng dưới cầu thang hô.
Trong phòng tắm, Bạch Ân đang lấy chai rượu đỏ từ ngăn tủ ra, cẩn thận lau khô hơi nước bám ngoài.
“Bạch tiên sinh? Ngài nghe thấy không? Thật là… ngài đáp một câu xem nào.” Trịnh Hòa thầm oán, xoa xoa tay vào tạp dề, đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, cậu thấy một người đàn ông cực kỳ tuấn tú đang trần truồng tắm nắng, một tay đổ rượu vào chén, ngồi thưởng thức mặt trời nhô lên. Bạch Ân cười tủm tỉm, quay đầu nhìn Trịnh Hòa, nâng chén rượu lên hỏi: “Uống không?”
Trịnh Hòa vội lắc đầu, cậu cảm giác cánh tay mình sởn hết gai ốc.
Cái hình ảnh đến trên phim cũng hiếm thấy này, đúng là khiến trái tim yếu ớt của cậu không chống cự nổi: “Ừm… ờ…” Cậu cố gắng không nhìn cảnh trước mặt: “Ngài mau mặc quần áo rồi xuống ăn sáng.”
Bạch Ân lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, hôm nay là thứ bảy, ngày này tôi sẽ không mặc quần áo.”
Trịnh Hòa không tài nào hiểu nổi: “Thứ bảy không mặc quần áo? Ai quy định thế?”
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Tôi.”
Nếu không có chuyện gì khác, đúng 9h tối cậu sẽ đi ngủ, sáng dậy nấu một đống đồ mình ăn không hết, để rồi hớn hở mang tới công ty chia sẻ với đồng nghiệp, hoặc ngày nghỉ lễ, cậu sẽ bật TV, vừa nghe phim thần tượng vừa làm việc nhà.
Đối lập với nó là cuộc sống thường ngày của Bạch Ân.
Ngoài thói quen tập thể dục buổi sáng là tốt, lối sinh hoạt của Bạch Ân không có tí gì dây dưa tới từ sức khỏe. Thường xuyên thức đêm, tinh thần luôn khẩn trương, hơn nửa đêm lái xe ra ngoại ô hóng gió nhìn sao, thấy khó chịu liền phóng dọc theo bờ sông, thấy chỗ nào bằng phẳng liền nhảy xuống bơi một vòng, rồi lại lên xe, đi hóng gió tiếp.
Mấy việc thiếu não được kể trên, chính là chiến tích huy hoàng của Bạch Ân.
Ở nước J, Bạch Ân và Trịnh Hòa nhìn nhau suốt 24/24, thành ra, bao khuyết điểm, thói quen xấu, giờ lộ hết trước mặt nhau.
“Bạch tiên sinh, ngài rửa mặt xong chưa?” Trịnh Hòa đứng dưới cầu thang hô.
Trong phòng tắm, Bạch Ân đang lấy chai rượu đỏ từ ngăn tủ ra, cẩn thận lau khô hơi nước bám ngoài.
“Bạch tiên sinh? Ngài nghe thấy không? Thật là… ngài đáp một câu xem nào.” Trịnh Hòa thầm oán, xoa xoa tay vào tạp dề, đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, cậu thấy một người đàn ông cực kỳ tuấn tú đang trần truồng tắm nắng, một tay đổ rượu vào chén, ngồi thưởng thức mặt trời nhô lên. Bạch Ân cười tủm tỉm, quay đầu nhìn Trịnh Hòa, nâng chén rượu lên hỏi: “Uống không?”
Trịnh Hòa vội lắc đầu, cậu cảm giác cánh tay mình sởn hết gai ốc.
Cái hình ảnh đến trên phim cũng hiếm thấy này, đúng là khiến trái tim yếu ớt của cậu không chống cự nổi: “Ừm… ờ…” Cậu cố gắng không nhìn cảnh trước mặt: “Ngài mau mặc quần áo rồi xuống ăn sáng.”
Bạch Ân lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, hôm nay là thứ bảy, ngày này tôi sẽ không mặc quần áo.”
Trịnh Hòa không tài nào hiểu nổi: “Thứ bảy không mặc quần áo? Ai quy định thế?”
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Tôi.”