Chương : 149
Bạch tiên sinh kể việc mình: ‘nghi ngờ Trịnh Hòa là người của kẻ địch, sau đó phát hiện là nhầm’ cho bác sĩ, bác sĩ sờ sờ quả đầu không còn mấy sợ tóc của gã, nói: “Bạch thiếu gia, tôi thấy ngài có một chút chứng vọng tưởng bị hại.”
Bạch Ân cười nhạo: “Không phải một chút, mà là rất nghiêm trọng, năm trước đã chẩn đoán thế.”
Bác sĩ ‘à’ một tiếng: “Tôi đã nói mà, nhìn cái mặt ủ dột như muốn chết này của ngài là đã biết không bình thường.”
“Giờ tôi rất bận,” Bạch Ân nói: “Có việc gì thì nói tóm tắt thôi.”
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm trong túi áo, nói: “Đây, đưa ngài.”
Bạch Ân nhìn cái áo vàng vàng dính mỡ bác sĩ đang mặc, bệnh ưa sạch sẽkhiến ông không đưa tay ra nhận tờ giấy, mà nói: “Ông đọc đi, tôi nghe.”
Vị bác sĩ trung niên ẹ hèm, tóm lược: “Trên đó là một ít đề nghị thêm cho phương án điều trị lần trước tôi đưa ngài: lượng thuốc có thể uống, lúc cảm xúc của ngài trở nên kích động, người ở bên cạnh ngài lúc đó cần làm thế nào để bảo vệ mình, cùng với phương pháp điều trị tâm lý cho ngài…”
Bạch Ân đang tự hỏi nên không trả lời vị bác sĩ luôn. Ông ta nói thêm: “Đúng rồi, ngài đã chọn người đi cùng chưa? Tôi thấy, tốt nhất ngài nên chọn ai có cùng huyết thống, hoặc cùng trải qua sinh tử. Nếu không, hoặc là ngài làm hại người đó, hoặc lúc ngài phát bệnh, người đó làm hại ngài. Không cần quan tâm người đó là ai, nói chung, thân phận của ngài không giống những bệnh nhân khác của tôi.”
Bạch Ân nói: “Tôi biết rồi.” rồi tiện tay ném cho vị bác sĩ một chùm chìa khóa. “Địa điểm điều trị ở đó, lát ông bảo thêm người đến dọn dẹp, sắp xếp, lắp đặt trước.”
Bác sĩ nhìn chùm chìa khóa, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên: “Khóa này ở nước C, ngài không điều trị ở đây sao?”
“Ừm, mai tôi về đó.”
Bạch Ân cười nhạo: “Không phải một chút, mà là rất nghiêm trọng, năm trước đã chẩn đoán thế.”
Bác sĩ ‘à’ một tiếng: “Tôi đã nói mà, nhìn cái mặt ủ dột như muốn chết này của ngài là đã biết không bình thường.”
“Giờ tôi rất bận,” Bạch Ân nói: “Có việc gì thì nói tóm tắt thôi.”
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm trong túi áo, nói: “Đây, đưa ngài.”
Bạch Ân nhìn cái áo vàng vàng dính mỡ bác sĩ đang mặc, bệnh ưa sạch sẽkhiến ông không đưa tay ra nhận tờ giấy, mà nói: “Ông đọc đi, tôi nghe.”
Vị bác sĩ trung niên ẹ hèm, tóm lược: “Trên đó là một ít đề nghị thêm cho phương án điều trị lần trước tôi đưa ngài: lượng thuốc có thể uống, lúc cảm xúc của ngài trở nên kích động, người ở bên cạnh ngài lúc đó cần làm thế nào để bảo vệ mình, cùng với phương pháp điều trị tâm lý cho ngài…”
Bạch Ân đang tự hỏi nên không trả lời vị bác sĩ luôn. Ông ta nói thêm: “Đúng rồi, ngài đã chọn người đi cùng chưa? Tôi thấy, tốt nhất ngài nên chọn ai có cùng huyết thống, hoặc cùng trải qua sinh tử. Nếu không, hoặc là ngài làm hại người đó, hoặc lúc ngài phát bệnh, người đó làm hại ngài. Không cần quan tâm người đó là ai, nói chung, thân phận của ngài không giống những bệnh nhân khác của tôi.”
Bạch Ân nói: “Tôi biết rồi.” rồi tiện tay ném cho vị bác sĩ một chùm chìa khóa. “Địa điểm điều trị ở đó, lát ông bảo thêm người đến dọn dẹp, sắp xếp, lắp đặt trước.”
Bác sĩ nhìn chùm chìa khóa, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên: “Khóa này ở nước C, ngài không điều trị ở đây sao?”
“Ừm, mai tôi về đó.”